CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Nghe vậy, Lý Hạ Lan lại chảy hai hàng nước mắt.



Nàng ta rất muốn tóm lấy tay Lý Khải Thiên hỏi rằng: Huynh đang nói thật ư? Thật sự dù có xảy ra chuyện gì cũng sẽ che chở cho ta ư? Nếu thật huynh có lòng ấy, vậy hãy gả ta cho Bàng Chi Hi đi!



Nhưng đến cùng Lý Hạ Lan vẫn không phải một người lỗ mãng không đầu óc, tuy trước mặt mẫu thân có thể kiêu căng hơn một chút, nhưng khi thấy Lý Khải Thiên thì trong lòng vẫn phải rõ chừng mực.



Từ khi huynh trưởng lên ngôi thành đế, quan hệ giữa họ đã không thể về như trước đây. Họ không còn là huynh muội nhà bình thường, hắn là đế vương, nàng ta thành thần muội, nói khó nghe thì là hạnh phúc cả đời này của nàng ta phải dựa vào ân sủng của huynh trưởng, chỉ một câu nói của Lý Khải Thiên đã có thể quyết định nàng ta hạnh phúc hay bất hạnh, là sống hay là chết.



Vậy nên, cho dù giờ trong lòng có bất mãn nhiều mấy đi chăng nữa, việc nàng ta có thể làm cũng chỉ có cắn chặt răng giấu kín mọi suy nghĩ tâm tư. Trước mặt Lý Khải Thiên, nàng ta chỉ có thể làm một cô muội muội ngoan ngoãn hiểu chuyện.



“Hoàng huynh, Lan Nhi biết rồi. Chỉ là một vài chuyện nhỏ thôi, không có gì. Có hoàng huynh thương Lan Nhi, làm gì còn ai dám bắt nạt muội chứ?”



Nghe vậy, Lý Khải Thiên không khỏi xoa đầu Lý Hạ Lan.



Dù sao cũng là cô muội muội duy nhất của y. Chuyện lần này, đích xác y có ý lợi dụng. Thôi, có thể chắc chắn Lý Hạ Lan đã liên lạc Bàng Kiêu là cũng được rồi, y cũng không thể yêu cầu một cô nương như Lý Hạ Lan phải có lập trường chính trị giống mình được.



“Mấy hôm trước hoàng tẩu muội mới làm một bộ trang sức, trẫm thấy không tệ, liền bảo nàng cũng làm một bộ giống vậy cho muội, lát về nhớ đeo vào. Muội là Trưởng Công chúa, cành vàng lá ngọc, không nên tiết kiệm để mà bạc đãi mình. Bây giờ, cho dù quốc khố không đầy thừa, trẫm vẫn có thể nuôi nổi muội.” Vừa nói vừa vuốt sống mũi nàng ta.



Đây là vì trên tâm lý thấy nợ nàng ta, nên mới đền bù trên mặt vật chất ư?



Lý Hạ Lan than thầm trong lòng, vui vẻ cười hành lễ: “Đa tạ hoàng huynh, đa tạ hoàng tẩu.”



“Người một nhà cả, việc gì phải nói đa tạ?”



Bị nụ cười của Lý Hạ Lan lây sang, tâm trạng Lý Khải Thiên cũng tốt hơn nhiều, liền quay lại trò chuyện với Thái hậu.



Hoàng đế là chỗ dựa của Thái hậu, vậy nên với Lý Khải Thiên, về cơ bản là y nói gì bà nghe nấy, lại còn cố ý đón ý hùa theo. Bà là một người thông minh, cũng như Lý Hạ Lan, bà biết hạnh phúc của mình đến từ ai, vậy nên chưa bao giờ để phát sinh mâu thuẫn với Lý Khải Thiên, tình cảm giữa hai mẹ con cũng cực tốt.



Lý Khải Thiên trò chuyện rất thoải mái, tâm trạng cũng tốt hơn hẳn.



Đợi đến khi Lý Khải Thiên rời khỏi cung Từ Ninh, Thái hậu mới đuổi tất cả mọi người lui đi, chỉ chừa một mình Lý Hạ Lan ở lại, kéo nàng ta thấp giọng khuyên: “Lan Nhi, con phải nhìn thoáng ra một chút, đời nữ nhân có thể có hạnh phúc gì, con đã có, chớ nên tham lam hơn nữa. Ai gia không biết tại sao con cứ khăng khăng đòi phải là Bàng Chi Hi, nhưng con phải biết, giữa con và hắn là không thể. Hoàng huynh có ý gả con cho Định Bắc Hầu, việc này đã như ván đóng thuyền, không còn khả năng sửa đổi, Định Bắc Hầu kia cũng là một người kinh tài tuyệt diễm, con cũng nên biết đủ, hiểu chưa?”



Lý Hạ Lan nhìn Thái hậu mà không nói một lời, hồi lâu mới chậm rãi gật đầu.



Thái hậu cũng biết Lý Hạ Lan không nghe lọt tai lời khuyên của mình, thở dài một tiếng bất đắc dĩ.



Không ai hiểu con gái bằng mẹ, Thái hậu đoán quả nhiên không sai. Khi trở về thiên điện của mình, Lý Hạ Lan chôn mình trong chăn khóc một trận cho thỏa, đợi khi giải tỏa xong mới lệnh cho Hà Hương bên người.



“Cho người chuẩn bị xe, bản cung muốn đích thân tới trước cửa phủ Trung Thuận thân vương chờ, ta không tin Bàng Chi Hi dám không ra!”



“Trưởng Công chúa!”



“Ngươi không cần khuyên! Ta đích thân tới cửa, hắn vờ như không có nhà tránh mặt không gặp. Ta gửi thiếp mời, hắn lại mượn cớ từ chối, nếu không tới tận cửa nhà chặn hắn lại thì biết đến bao giờ mới có thể gặp người?



“Nhưng mà, người là cành vàng lá ngọc, người…”



“Đừng có nhắc lại bốn chữ này!” Cuối cùng Lý Hạ Lan cũng bùng phát cơn giận, “Cũng bởi vì là cành vàng lá ngọc, hạnh phúc và tương lai của bản cung mới không thể đặt cho người ta thích! Nếu ngay cả cơ hội tranh một lần cũng không cho, vậy cái cành vàng lá ngọc này, ta thà không cần!”



Hình như bị lời quát của Lý Hạ Lan khiến kinh hãi sợ sệt, Hà Hương ngơ ngác đứng sững không kịp phản ứng.



Lý Hạ Lan cả giận nói: “Còn không mau cho người chuẩn bị xe!”



“Dạ, dạ!” Hà Hương bị mắng mà mặt trắng bệch, cung kính hành lễ rồi bước nhanh lui ra, đợi khi ra đến ngoài điện mới thở dài một tiếng, nói mấy câu với một tiểu nội thị tầm thường phía ngoài cung Từ Ninh rồi mới đi chuẩn bị xe. Đọc truyện tại Vietwriter.vn



***



“Vương gia, người có muốn nói trước với Tần tiểu thư một tiếng là dẫn tiểu thư đi xem nhà không?”



Tạ Nhạc cười hỏi.



Bàng Kiêu lắc đầu, mặc áo lông, cầm roi ngựa, cười nói: “Bản vương đi trước xem thử, nếu đến mắt bản vương cũng không vào được, vậy không cần cho nàng xem. Nhưng Tạ tiên sinh làm việc, bản vương yên tâm, tin chắc nhà cửa sẽ phù hợp.”



Tạ Nhạc cười nói: “Vừa khéo có một hộ sắp rời khỏi kinh thành, căn nhà họ ở, có bán hay không vẫn lấp lửng chưa quyết. Chúng ta đi trước xem thử, nếu Vương gia thấy thích hợp thì bàn lại hẵng không muộn.”



Bàng Kiêu gật đầu, đoạn cho người chuẩn bị ngựa, dẫn Hổ Tử và Tạ Nhạc cùng cưỡi ngựa rời khỏi Vương phủ.



Ngờ đâu vừa mới ra khỏi cửa phủ, chỉ thấy một chiếc xe ngựa dừng ở nơi góc phố bỗng đẩy cửa, vén tấm màn bông.



Lý Hạ Lan mặc chiếc áo lông trắng tinh xảo, gương mặt be bé chìm nghỉm trong viền cổ áo, càng tôn lên môi đỏ răng trắng, thêm một nỗi oán giận và sự bẽn lẽn tự có trong đôi mắt, nghĩa tình trong mắt mênh mông như đại dương, khiến người ta chết chìm trong đó.



“Vương gia, trời đông giá rét, không phải người vẫn chưa hết bệnh ư? Giờ đội tuyết cưỡi ngựa thế này là định đi đâu?”



Lý Hạ Lan xuống xe ngựa, dù sao trước mặt Bàng Kiêu cũng không bày ra dáng vẻ ngang ngược được, chỉ biết dịu dàng nói nói cười cười, nhưng nỗi oán trong giọng nói lại càng đậm hơn.



Vốn Bàng Kiêu đang ngồi trên ngựa, không định để ý tới ai. Nhưng nói gì Lý Hạ Lan cũng là Trưởng Công chúa, thân phận tôn quý, đối phương lại đã xuống xe, nếu hắn cứ ngồi trên ngựa nhìn xuống, nói chuyện với vị thế cao thì cũng không ổn.



Thế nên Bàng Kiêu tung mình nhảy xuống lưng ngựa với một tư thế đầy phóng khoáng, hành lễ chu toàn rồi mới thản nhiên nói: “Hóa ra là Trưởng Công chúa, người cũng biết trời đông giá rét, sao không ở trong cung nghỉ ngơi cho khỏe mà lại đội tuyết hạ cố đến chốn này?”



“Vì sao ư? Chẳng lẽ ngươi không biết? Hoàng huynh gả ta cho Quý Lam rồi! Ta sắp phải gả cho Quý Lam rồi! Ngươi nói ta phải làm sao đây?”



Cái giọng chất vấn này, nghe cứ hệt như Bàng Kiêu phụ bạc tình nghĩa của nàng ta vậy.



Bàng Kiêu nhướng mày, cười nói: “Chuyện này ta đã biết, chuyện vui nhường ấy, tất nhiên ta phải chuẩn bị một phần hậu lễ.”



“Ngươi!” Lý Hạ Lan nhìn nam nhân mình ngày nhớ đêm mong, vốn tưởng hắn cũng có tình nghĩa với mình, cũng thấy không nỡ, ai ngờ trước câu hỏi của nàng ta, hắn chỉ bảo sẽ chuẩn bị một phần hậu lễ.



Nước mắt Lý Hạ Lan bất giác tuôn trào khỏi hốc mắt, nỗi uất ức nhiều ngày qua khiến nàng ta không thể tiếp tục khống chế mình, nức nở chất vấn: “Rốt cuộc ngươi có ý gì, sao lại trốn tránh ta? Chẳng lẽ quá khứ giữa chúng ta là không tồn tại? Nhiều năm như vậy, lòng ta thế nào chẳng lẽ ngươi cũng không hay?!”



Bàng Kiêu nghe mà chân mày nhíu chặt.



Mà lúc này, ở đầu kia con phố, Quý Trạch Vũ được người thầm báo Vương phủ có chuyện lớn nên lo âu chạy tới, trùng hợp lại thấy cảnh tượng Lý Hạ Lan nức nở khóc lúc trước mặt Bàng Kiêu.

Bình luận

Truyện đang đọc