Tần Nghi Ninh gật đầu với Hổ Tử: “Công tử của ngươi đã khỏe hơn chứ?”
Hổ Tử cười hì hì: “Thổ Đậu cô nương châm cứu như thần, công tử đã đỡ hơn rồi.”
“Ngươi mới là Thổ Đậu!” Băng Đường tức giận giơ chân ra: “Thằng nhóc mặt mèo kia, ta cảnh cáo ngươi, hôm nay ta đang bực mình, nếu ngươi còn gọi ta là Thổ Đậu, ta sẽ nổi nóng với ngươi!”
“Ha ha! Ngươi cũng gọi ta là thằng nhóc mặt mèo thì sao?” Hổ Tử lè lưỡi với Băng Đường: “Ngươi nổi nóng với ta, thì có thể làm gì được ta, hở tiểu Thổ Đậu?”
Gương mặt như trái táo chín của Băng Đường đỏ bừng, nàng trừng đôi mắt to nhìn Hổ Tử, rút một ngân châm dùng châm cứu, định đâm cậu ta.
Bị nàng lườm, Hổ Tử cảm thấy cả người dễ chịu, cậu càng cười vui vẻ, nhảy tránh để Băng Đường đuổi theo.
Tần Nghi Ninh, Tùng Lan vag Thu Lộ liếc nhìn nhau, cười nói: “Các ngươi chờ ta một lúc ở bên ngoài.”
“Dạ.” Tùng Lan và Thu Lộ hành lễ lui ra.
Tần Nghi Ninh liền chậm rãi đi vào phòng trong. Đi qua lạc địa tráo đã thấy Diêu Chi Hi đang lười nhác ngồi dựa nghiêng trên chiếc giường La Hán bên cửa sổ đọc sách.
Ánh mặt trời xuyên qua giấy dán cửa trong suốt, chiếu vào phía sau lưng hắn, phủ một vầng sáng màu vàng nhạt lên thân hình cao to của hắn, khiến chiếc cổ áo khoác lông chồn đen như mực của hắn như tỏa ra một vầng sáng, làm cho những đường nét phân minh sắc sảo trên khuôn mặt hắn cũng trở nên dịu đi vài phần.
Cảnh tượng trước mắt mang lại cho nàng một cảm giác bình an tĩnh lặng của đời người, đây là cảm nhận trước kia nàng chưa từng có được.
Tần Nghi Ninh không kìm được nụ cười, giọng nói cũng lộ ra ý cười dịu dàng.
“Diêu công tử.”
Nghe giọng nói của nàng, Bàng Kiêu không kiềm chế được, khóe môi cong lên, nhưng hắn vẫn duy trì tư thế đọc sách, cũng không ngẩng đầu lên, miễn cưỡng nói: “Thật sự là khách hiếm khi đến, ta còn tưởng ngươi đã quên ta rồi chứ!”
Giọng hắn nghe kiểu gì cũng cảm thấy…chua.
Tần Nghi Ninh áy náy nói: “Ta vẫn rất quan tâm thương thế của ngươi, chỉ là trong nhà có việc, không dành được thời gian ra ngoài. May mà hàng ngày Băng Đường đều cho ta biết tình hình của công tử, biết thương thế của cơ thể đang chuyển biến tốt đẹp, ta cũng an tâm.”
Bàng Kiêu hừ một tiếng, ngẩng đầu lên liếc nhìn nàng: “Ngươi nói thì nghe êm tai lắm.”
Hắn ngồi xếp bằng, khi ngẩng lên nhìn nàng, trong đôi mắt phượng như có ánh sáng, Tần Nghi Ninh mới phát hiện lông mi của hắn rất dài, mặt mày rất tuấn tú.
Tần Nghi Ninh thấy dáng vẻ như vậy của hắn, không hiểu sao nàng lại nhớ tới con tuấn mã đầu đàn trong bầy ngựa hoang năm đó.
Cả hai đều đẹp đẽ, đều mạnh mẽ can trường, rõ ràng la tính nết vô cùng táo bạo, nếu bị áp chế thì đánh chết cũng không chịu đễ người khác điều khiển, nàng vì đền ơn nên đã tỏ thiện ý làm bạn, chủ động cắt cây cỏ đút cho ăn, chủ động tắm rửa cho nó, rốt cuộc con ngựa đầu đàn tính tình nóng nảy kia mới chịu cho nàng cưỡi.
Cho nên đối phó với loại tính tình này, cho dù là ngựa hoang hay là Diêu công tử, đều chỉ có thể thu phục bằng tình cảm dịu dàng.
Nghĩ vậy, vẻ tươi cười của Tần Nghi Ninh càng thêm ấm áp, nàng thành khẩn thi lễ, rồi nói: “Những ngày gần đây thất lễ với công tử, là ta không đúng. Thật sự là bởi vì trong nhà có chuyện…”
Suy nghĩ một chút, nàng lại nói tiếp: “Chuyện nhà của ta, hẳn là công tử cũng biết, trưởng nữ của Tào Quốc trượng trở thành thiếp thất của cha ta, tình thế trong phủ có biến đổi, tính tình của mẫu thân ta lại không được lão Thái Quân ưa thích, thất sự là những ngày vừa rồi rất vất vả, không thể đến thăm ngươi, thật sự là không được chu đáo, Diêu công tử đại nhân đại lượng, xin đừng trách tội tiểu nữ.”
Nàng chịu nói chuyện với với hắn như vậy, đã nói lên ý tứ là không xem hắn là người ngoài.
Tuy Bàng Kiêu có biện pháp để biết chuyện của Tần gia, nhưng những lời lẽ do chính miệng Tần Nghi Ninh nói ra, mặc dù chỉ là nói đại khái, vẫn khiến Bàng Kiêu cảm thấy dễ chịu.
Bàng Kiêu lại hừ một tiếng, khóe mắt hiện ra ý cười, kiêu ngạo hất cằm lên: “Thôi được, ngươi đã thành khẩn nhận sai như vậy, bản công tử đại nhân đại lượng, cũng sẽ cố gắng không so đo với ngươi.”
Mặt mày rạng rỡ, Tần Nghi Ninh nói: “Vậy xin đa tạ công tử.”
“Cười cái gì chứ? Xấu quắc!” Bàng Kiêu nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng, chỉ cảm thấy sau lưng một trận tê dại, ngay cả đầu óc như cũng tê dại, cố gắng làm mặt nghiêm, không mở mắt: “Hôm trước còn nói sẽ chịu trách nhiệm với ta, muốn hầu hạ ta cả đời, thậm chí cả hai tiếng “đạt đạt” cũng đã gọi rồi, nhưng lại không chịu quan tâm ta, ta còn tưởng ngươi vong ân phụ nghĩa không muốn báo đáp chứ!”
Mặt Tần Nghi Ninh đỏ ửng.
“Đạt Đạt” là tiếng xưng hô rất thân thiết của người nữ với người nam khi hai người là vợ chồng hoặc tình nhân, khi đến thành thị, Tần Nghi Ninh từng ngẫu nhiên nghe được lối xưng hô này. Lần trước hắn cố ý trêu đùa nàng, để nàng gọi hắn là “Diêu Đại Đại”, Đại Đại và Đạt Đạt được phát âm gần giống nhau.
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Nhớ tới hắn không đứng đắn, Tần Nghi Ninh hết sức kiềm chế mới không hành hung ân nhân cứu mạng.
Lúc này Hổ Tử đã trêu được Băng Đường, bèn cười hì hì, bưng chén trà tới: “Tứ tiểu thư, mời dùng trà.”
Tần Nghi Ninh liền ngồi xuống ghế bành trải đệm dày, chỉ cúi đầu thưởng thức trà, không để ý tới Bàng Kiêu.
Bàng Kiêu chống cằm, nhân lúc Tần Nghi Ninh không nhìn hắn, liền không chút e dè ngắm nghía tiểu mỹ nhân.
Nhiều ngày không gặp, nàng vẫn xinh đẹp, trang phục trên người rất mộc mạc, không son phấn trang điểm, không đeo trang sức vàng ngọc, cả người giản dị và thuần khiết như một dòng suối mát, dáng vẻ bình thản uống trà của nàng đẹp như một bức tranh, lại nhu thuận như một chú thỏ trắng nhỏ, khiến người ta muốn lấy cà rốt và rau cải ném tới cho ăn.
Đương nhiên Bàng Kiêu biết sự thông tuệ và lợi hại của Tần Nghi Ninh.
Thế nhưng ở trong mắt hắn, sự lợi hại của Tần Nghi Ninh giống như một chú thỏ trắng nhỏ bị sờ vào sẽ đưa chân cào người vậy, không thể gây ra chút nguy hiểm nào.
Thật sự là kỳ lạ, trước kia khi nhìn thấy con thỏ nhỏ, hắn chỉ tưởng tượng tới món thịt thỏ nướng hoặc kho, nhưng hôm nay hắn lại muốn nuôi một con, ôm vào lòng, nắm lấy tai thỏ, lại ra sức xoa nắn cặp mông nhỏ tròn vo, mập mạp của chú thỏ con.
Ánh mắt của Bàng Kiêu lại rơi xuống vóc người chưa phát triển hoàn toàn của Tần Nghi Ninh.
Chậc, chú thỏ này quá gầy, cần phải cho ăn cà rốt nhiều hơn.
“Diêu công tử!” Bị hắn nhìn chằm chằm, Tần Nghi Ninh cảm thấy không được tự nhiên, rốt cuộc không nhịn được, đặt chén trà xuống, trừng mắt nhìn hắn.
Chỉ là nàng quá xinh đẹp, mà cũng không phải thật sự nổi giận và động sát khí, ánh mắt sáng ngời long lanh của nàng hoàn toàn không có chút khí thế nào.
Bàng Kiêu bị dáng vẻ vừa dịu dàng vừa ngoan ngoãn của nàng làm bật cười khúc khích, suýt nữa đã không kiềm chế được mà tới vuốt má nàng.
“Thôi được, thôi được, không trêu ngươi nữa.” Nếu chẳng may thật sự vuốt ve, tiếp đó sẽ không dỗ dành được: “Thật ra ta nghe nói ngươi muốn cùng đi hòa đàm với cha ngươi, vị Thượng thư Bộ Binh kia không phải là người tốt đâu. Nếu ngươi không muốn đi, ta có thể giúp ngươi.”
Nhắc tới chuyện hòa đàm, mặc dù vẻ mặt Tần Nghi Ninh không đổi, nhưng Bàng Kiêu lập tức nhận ra tâm trạng của nàng liền chùng xuống.
Có lẽ là khi gặp người ngoài, bởi vì hành vi của mình sẽ không ảnh hưởng tới cảm xúc và sự sống chết của họ, Tần Nghi Ninh không cầm lòng được mà gỡ chiếc mặt nạ bình tĩnh của mình xuống.
“Ngươi giúp ta? Làm thế nào giúp ta? Bảo Hoàng thượng đổi ý? Hay là bảo Đại Chu đổi một viên quan chủ trì hòa đàm khác? Diêu công tử, ta biết lai lịch của ngươi không tầm thường, nhưng chuyện này ta và ngươi không thể thao túng được. Rơi vào tình cảnh này, ta không thể bỏ trốn, không thể ẩn nấp, chỉ có thể chấp nhận số mệnh.”
Bàng Kiêu nhíu mày: “Nếu như ngươi đi thật, thì sau này sẽ phải gọi Liêm đại nhân là “hảo đạt đạt”. Theo ta được biết, tính tình Liêm đại nhân không giống như ta, chỉ chiếm tiện nghi của ngươi bằng miệng.”
Tần Nghi Ninh lườm hắn: “Ngươi còn biết cái miệng không lành da non của ngươi chiếm tiện nghi của người khác sao?”