Sự nhớ nhung lâu ngày xa cách và trùng phùng sau thời gian nguy nan cách trở khiến đôi mắt Tần Nghi Ninh nhanh chóng tụ đầy một lớp hơi nước.
Khi bị người đuổi giết, khi bất chấp núi cao gió tuyết, không ăn không uống ẩn mình trong căn lều kho chỉ đủ cho một người, từ nơi sâu nhất dưới đáy lòng, nàng luôn cầu nguyện Bàng Kiêu xuất hiện.
Khi biết Bàng Kiêu thà gánh tội danh kháng chỉ bất tuân cũng quyết mang binh đi tìm mình, sự cảm động trog lòng nàng như tràn bờ đê, ngặt nỗi tình hình nguy cấp, Bàng Kiêu không thể không vội về kinh mà chưa kịp nói lời từ biệt, bỏ qua cơ hội gặp mặt nàng.
Cảm động của nàng dần hóa thành nhung nhớ. Dọc theo đường tới đây, khi giả trang thành Bàng Kiêu, nàng luôn nhìn tấm gương kia ngẩn người, nhìn gương mặt anh tuấn riêng thuộc về hắn trong gương, tuy có một cảm giác kì dị khó tả nhưng cũng có thể trò chuyện an ủi phần nào.
Hôm nay gặp mặt, sợi dây đàn căng thẳng trong đầu nàng bỗng đứt phựt, sự kiên cường biểu diễn trước mặt mọi người biến mất tăm hơi. Thấy hắn, nàng chỉ còn lại nỗi tủi thân đầy tràn, tựa như đứa bé đi lạc bấy lâu bỗng tìm được về nhà.
Mà ánh mắt nóng bỏng mới rồi của Bàng Kiêu lại càng khơi dậy cảm xúc của nàng.
Tần Nghi Ninh khó thể kiềm lòng, bước về phía hắn một bước.
Nhưng Bàng Kiêu vẫn đứng yên tại chỗ, không hề tiến lên, còn cứng đờ quay đầu đi, không chịu nhìn nàng thêm nữa.
Bước chân Tần Nghi Ninh liền khựng đứng, cơn kích động trong lòng cũng tiêu tan.
Trong thoáng chốc, nàng đã thấy tủi thân.
Nhưng chỉ thoáng suy nghĩ, biết giờ nàng đã ở kinh thành Đại Chu, tình cảnh Bàng Kiêu ở đây lại gian nan khó bước, nàng còn là con gái hàng thần, đúng là cần hành động thật cẩn thận. Tần Nghi Ninh bèn cúi đầu, không nhìn Bàng Kiêu nữa.
Lúc này, đám người Kỳ Nhữ Cương đã an trí cho binh mã hạ trại ngoài kinh thành, lại mở cổng thành tiếp tục cho bách tính bình thường đi lại, còn người nhà của các đại thần Đại Yên đầu hàng được Hổ Bí quân cứu về, lúc này cũng đã được quan viên Bộ Lễ nghe tới chạy tới dẫn vào những khách quán ở tạm.
Lại có người đến trước mặt Tần Nghi Ninh, nói: “Tần tiểu thư, xin mời cùng đi đến khách quán nghỉ tạm.”
Tần Nghi Ninh im lặng gật đầu, quay người đi theo người nọ.
Dịch quán là nơi Đại Chu dùng riêng để chiêu đãi sứ thần khách quý từ các nước, Chu đế sắp xếp như vậy, đối với người nhà của triều thần đầu hàng đã là vô cùng tôn trọng.
Những người như họ, khi ở Đại Yên chịu đói chịu khổ, sống cuộc sống lo lắng đề phòng, đi trên đường lại gặp phải hiểm nguy đến vậy, hôm nay tới được Đại Chu, rất nhiều người cũng thấy hoang mang trong lòng, thậm chí mơ hồ cảm thấy vào kinh thành mà không phải vào ngục đã là tốt lắm rồi, không ngờ Chu đế lại còn hào phóng cho họ ở lại khách quán như vậy.
Những người này đều cảm thấy được ưu ái mà lo sợ, nhưng ngay đó lại thấy yên tâm.
Nhìn thái độ này của Chu đế, tính mạng bọn họ có thể giữ được rồi.
Bên này, Tần Nghi Ninh dắt tay Tiểu Chúc đi tới bên xe ngựa, cả hai nhanh nhẹn nối nhau lên xe.
Thấy Tần Nghi Ninh và Vương gia vẫn có thể giữ được lý trí khi gặp mặt, Tạ Nhạc mới dám yên tâm, tiếp tục đóng vai người hầu già của Tần gia leo lên xe ngựa.
Xe ngựa lên đường, đi theo quan viên bộ Lễ về hướng khách quán.
Bàng Kiêu dừng chân bên đường, mặt không cảm xúc nhìn theo xe ngựa của Tần Nghi Ninh vào thành.
Kế liền sau đó, hắn liếc mắt thấy được một bóng người quen thuộc.
Bàng Kiêu liếc sang hai bên, thấy người trước cổng đã giải tán hết thì mới chậm rãi đi về người đang ẩn mình trong tối, mặc áo choàng đen che kín mặt kia.
“Sao ngươi lại ở đây? Tới xem trò vui à?” Bàng Kiêu thấp giọng.
Quý Trạch Vũ nhìn hắn, “Tâm can bảo bối của ngươi vào thành rồi, ngươi không đuổi theo à?”
Bàng Kiêu nhìn Quý Trạch Vũ, mặt không biểu cảm gì.
Gương mặt Quý Trạch Vũ xưa nay ít để lộ cảm xúc gì, hiện giờ vẫn không hề có một ngoại lệ với Bàng Kiêu.
Hai người im lặng hồi lâu, Bàng Kiêu nói: “Đa tạ đã nhắc. Đương nhiên phải đuổi chứ.”
Quý Trạch Vũ gật đầu lạnh tanh, “Vậy thì đi đi.”
Bàng Kiêu lại bình tĩnh nhìn Quý Trạch Vũ chốc lát, cuối cùng vẫn không nói lời chất vấn ra khỏi miệng. Đoạn quay người lên xe ngựa, lạnh giọng ra lệnh: “Đuổi theo xe ngựa Tần gia.”
Nhìn gương mặt quan tài của Bàng Kiêu, dù chưa lộ vẻ tức giận nhưng khí thế quanh người đã như muốn xông thẳng sa trường chém giết thủ cấp địch, đủ để thấy Bàng Kiêu tức giận thế nào. Cả Hổ Tử và đám Tinh Hổ vệ đều câm như hến.
Trộm nhìn Quý Trạch Vũ đằng xa xa, lại quay đầu nhìn Bàng Kiêu lên xe ngựa, Hổ Tử không khỏi thầm tặc lưỡi trong lòng.
Nếu đổi thành một người khác, e Vương gia đã làm thịt kẻ đó từ lâu rồi, nào còn tâm tư đi hỏi chuyện như thế? Thế mà trong cơn giận đùng đùng vẫn có thể không nổi giận với Định Bắc Hầu, cũng không cãi vã đánh nhau, suy cho cùng, Vương gia và Định Bắc Hầu cũng là huynh đệ kết nghĩa.
Xe ngựa lên đường, Tinh Hổ vệ hộ tống Bàng Kiêu vào trong thành, phụng mệnh đuổi theo xe ngựa của Tần Nghi Ninh.
Nhìn Bàng Kiêu biến mất sau cổng thành, Quý Trạch Vũ cũng lạnh mặt vào thành.
Xe ngựa của Tần Nghi Ninh theo những chiếc khác tới trước cửa khách quán, đang tiến vào theo sự sắp xếp của quan viên bộ Lễ, ngờ đâu bỗng phía sau lại truyền tới âm thanh xe ngựa.
Mọi người chưa kịp vào cửa đã quay đầu lại nhìn, chỉ thấy chiếc xe ngựa xa hoa phi tới như bay, liền đó màn xe bị đẩy ra, Trung Thuận thân vương chỉ lộ nửa gương mặt, nhìn về hướng Tần Nghi Ninh với vẻ âm trầm.
Đợi khi xe ngựa chậm rãi dừng lại, Trung Thuận thân vương trong xe cười lạnh một tiếng, chỉ Tần Nghi Ninh bảo: “Đưa nàng về Vương phủ cho bản vương.”
“Dạ?” Hổ Tử ngớ người, chủ tử, thái độ gì thế này? Muốn làm gì thế?
Những người cùng kinh ngạc như Hổ Tử thì trong nhất thời cũng có hơi không phản ứng kịp.
Trung Thuận thân vương định cướp người giữa đường ư?
Tần Nghi Ninh bình tĩnh nhìn dáng vẻ lạnh lẽo của Bàng Kiêu trong xe ngựa, phản ứng đầu tiên trong lòng chính là cảm thấy có điều không đúng.
Thái độ của hắn bây giờ khiến người ta rất khó chịu.
Vietwriter.vn
Nhưng trước giờ, đối với nàng Bàng Kiêu luôn dịu dàng có thừa, nàng có thể tin chắc tình cảm của hắn. Nếu không có tình cảm, sao Bàng Kiêu có thể bất chấp nguy hiểm tới cứu nàng?
Bây giờ ngay trước mắt mọi người, Bàng Kiêu lại bày ra nét mặt âm trầm muốn cường thủ hào đoạt.
Tần Nghi Ninh suy nghĩ thật nhanh, thoáng chốc hiểu được ý Bàng Kiêu, không lòng không khỏi cảm khái sự cẩn thận của người này.
“Ngươi, ngươi…” Tần Nghi Ninh như đã giận run người, cơ thể lảo đảo chực ngã.
Vừa thấy người nàng rung lắc, Bàng Kiêu tức khắc ngồi thẳng người, tay siết chặt thành nắm đấm. Nhưng chỉ trong hơi thở, nắm đấm ấy đã lỏng ra.
“Ngươi cái gì mà ngươi! Hôm nay tới trên địa bàn của nản vương rồi, ngươi không còn cái quyền nói dù là nửa chữ không!” Rồi quay nói với đám tùy tùng: “Phải làm sao, chẳng lẽ còn cần bản vương dạy các ngươi à?”
“Hả? À! Dạ!” Hổ Tử vẫn như mò đường trong sương, nhưng nghe lệnh làm việc thì vẫn phải biết, liền bảo người đi bắt Tần Nghi Ninh về.
Ngay cả Tiểu Chúc, trông thấy nhiều người như vậy muốn bắt Tần Nghi Ninh cũng sốt ruột đến mặt mũi trắng bệch, hốt hoảng muốn kéo tay Tần Nghi Ninh chạy trốn.
Tần Nghi Ninh bị con bé nắm tay kéo đi mấy bước, những người phía sau đuổi theo vây kín quanh cả hai.
Ánh mắt Tiểu Chúc như con mèo nhỏ xù lông, vẫn kiên quyết nắm chặt tay Tần Nghi Ninh.
Tạ Nhạc cũng phối hợp tiến lên khóc lóc: “Các ngươi định làm gì? Cướp người giữa đường đấy hả? Tiểu thư nhà ta không phải người các ngươi có thể tùy tiện chạm vào đâu! Tiểu thư nhà ta là tiểu thư của An Bình Hầu! Các ngươi không thể làm như vậy!”