CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Đột nhiên Tần Nghi Ninh trợn mắt, tức giận môi run run không nói nên lời.



Lý Khải Thiên càng hứng thú hỏi: “Hả? Chưa từng cưỡng bức?”



“Thật sự là chưa từng.” Bàng Kiêu hùng hồn nói: “Là nàng ta chủ động nương thân ở chỗ của thần.”



“Ngươi, ngươi…” Tần Nghi Ninh tức giận nói không nên lời, nước mắt lộp độp rơi xuống như mưa, dáng vẻ như một con thú nhỏ bị thương, nức nở nói: “Ngươi khinh người quá đáng!”



Bàng Kiêu ngạo mạn ưỡn lưng thẳng tắp, chỉ liếc nhìn Tần Nghi Ninh bằng khóe mắt, như thể nàng là con kiến hôi nào đó rơi xuống cõi trần này, hoàn toàn không đáng để hắn mảy may chú ý. Vẻ khinh thường trên gương mặt khôi ngô góc cạnh rõ ràng của hắn càng thêm lạnh lùng, khóe môi cong lên trào phúng, trong lúc khép mở liền phun ra những lời châm biếm, khiến người ngã xuống vực sâu, vạn kiếp bất phục.



Thân thể Tần Nghi Ninh run rẩy như lá cây bị gió táp mưa sa, thoạt nhìn thực sự rất đáng thương.



Lý Khải Thiên ho khan một tiếng, nhìn thoáng qua Bàng Kiêu bằng ánh mắt chế nhạo.



Hình như cảm nhận được, Bàng Kiêu quay đầu lại nhìn về phía Lý Khải Thiên, trong ánh mắt không kịp thu lại vẻ thương xót và căm hận chợt lóe lên rồi biến mất. Phát hiện ánh mắt của Lý Khải Thiên, Bàng Kiêu chật vật ho khan một tiếng, che giấu sự xấu hổ.



Lý Khải Thiên nhìn hai người, lòng cảm thấy sảng khoái như giữa trời đông được uống một chén canh nóng, thực sự là còn thú vị hon so với xem “Kinh Sai ký” vừa mới ra.



Y nhìn ra được, Bàng Kiêu có chút thương xót Tần Nghi Ninh, chỉ có điều, sự thương xót đó không thắng được nỗi thù hận giết cha.



Như vậy thì y có thể yên tâm bắt đầu sử dụng người của Tần gia để chế hành triều đình, không phải lo lắng Bàng Kiêu liên kết chặt chẽ với Tần gia.



Đôi mắt đẫm lệ, Tần Nghi Ninh quỳ xuống, nói: “Cầu xin Thánh thượng phân xử, hắn lại ở trước mặt chối cãi, còn đổ tội ngược lại. Thần nữ không hề, không hề chủ động…” Khi phải nói ra loại chuyện này, bất cứ nữ tử nào cũng đều ngượng ngùng, mặt Tần Nghi Ninh càng hồng như ráng chiều.



Mà lúc này Lý Khải Thiên cũng không thể xử lý nghiêm khắc Bàng Kiêu.



Hôm nay trong Nội các, chỉ có một mình Bàng Kiêu là tâm phúc, sau này còn nhiều lúc cần phải dùng đến hắn, Lý Khải Thiên sẽ không để danh dự Bàng Kiêu bị tổn hại. Tuy rằng hành vi cướp người của Bàng Kiêu hôm đó mọi người đều biết, nhưng lúc này rốt cuộc y cũng có lòng thiên vị.



Huống hồ một nam nhân vừa ý một nữ tử, lại là con gái của kẻ thù, không cưỡng bức thì chẳng lẽ còn phải mang sính lễ tới cưới mới được ư?



Tuy nhiên, lời này không thể nói với Tần Nghi Ninh, dù sao nàng cũng là con gái của Tần Hòe Viễn, nếu một mực thiên vị mà thất lễ với nàng, dường như cũng không hay.



Lý Khải Thiên cũng chỉ nói: “Việc này trẫm sẽ điều tra kỹ càng, ngươi liền lui ra đi.”



Tần Nghi Ninh nghẹn ngào ngẩng lên, trong đôi mắt đẹp lóe lên vẻ uất ưc và bi thương.



Nhưng nàng cũng biết, ở trước mặt Hoàng đế thì không được phép bốc đồng, nên đành ngoan ngoãn hành lễ: “Thần nữ xin cáo lui.”



Lệ Quan Văn dẫn Tần Nghi Ninh rời khỏi ngự thư phòng.



Bàng Kiêu không kìm lòng được quay đầu lại nhìn theo bóng lưng của nàng, mãi đến lúc cửa điện bị thái giám khép lại, ngăn khí lạnh ngoài cửa tràn vào, Bàng Kiêu mới hồi phục tinh thần.



Đột nhiên đối diện với khuôn mặt tươi cười đầy chế nhạo của Lý Khải Thiên, Bàng Kiêu xấu hổ nói: “Thánh thượng, ngài nhìn cái gì vậy?”



“Hiền đệ đây là anh hùng khó qua ải mỹ nhân.” Trong điện chỉ còn hai người bọn họ, giọng của Lý Khải Thiên có vẻ thân thiết hơn trước rất nhiều: “Đừng trách trẫm không nhắc nhở ngươi, tiểu mỹ nhân kia thật sự là một đóa hồng có gai, ngươi cẩn thận kẻo bị đâm vào tay đó.”



“Yêu thích thì yêu thích, ngươi vui chơi qua đường là được rồi, nhưng không nên để mình lún quá sâu vào, ngươi cũng đừng quên ngày đó của Bàng tướng quân… Tóm lại, huynh đệ chúng ta muốn dạng nữ nhân nào mà không có? Hiền đệ cũng phải suy nghĩ cho uy danh của mình, đừng để mọi người đàm tiếu mới được.”



Lời lẽ của Lý Khải Thiên thoạt nhìn như không có đầu mối, nhưng ý tứ gây chia rẽ trong đó trong đó cũng rất rõ ràng.



Lòng Bàng Kiêu như gương sáng, thản nhiên gật đầu tán thành, giọng căm hận nói: “Thần nào thực sự làm gì nàng ta đâu? Thù giết cha không đội trời chung, trước kia thần lăng trì những người đó, vẫn không đủ để báo thù giết cha, đầu sỏ gây nên còn chưa trừ khử.”



Nghe vậy, Lý Khải Thiên im lặng.



Nếu Bàng Kiêu đã tuyên bố sẽ đấu tới cùng với Tần Hòe Viễn, thì kế hoạch cân bằng của y sẽ bị phá vỡ. Đây là tình trạng Lý Khải Thiên không thích nhìn thấy nhất, huống hồ Tần Hòe Viễn lại là một người thật sự tài hoa, đối với ông, Lý Khải Thiên cũng có một chút yêu thích tài năng.



Hình như vừa rồi lời lẽ gây chia rẽ như vậy là quá mức rồi chăng?



Bàng Kiêu thấy vẻ mặt Lý Khải Thiên như vậy, trong lòng hiểu rất rõ ràng, đối với “tình huynh đệ” của Lý Khải Thiên, hắn đã thực sự nhìn thấu rồi.



Nhưng ngoài mặt, Bàng Kiêu vẫn làm ra vẻ bối rối và bất đắc dĩ, cuối cùng ân cần nói: “Thần biết Thánh thượng trọng người tài, Tần Mông kia thật sự cũng có chút bản lĩnh. Thần sẽ theo ý của Thánh thượng, tuyệt đối không gây chuyện với Tần Mông, tất nhiên, điều kiện tiên quyết là bọn hắn không chủ động khiêu khích thần.”



Có được lời hứa của Bàng Kiêu, Lý Khải Thiên hết sức hài lòng, gật đầu nói: “Hiện nay uy danh của ngươi vang dội như vậy, làm sao bọn họ dám lỗ mãng trước mặt ngươi? Tuy người của Tần gia tới kinh thành rồi nhưng vẫn chưa tìm được Tần Mông, người do trẫm phái đi tìm, cũng trở về nói không tìm được tung tích của Tần Mông, thực sự khiến người ta đau đầu, chẳng lẽ Tần Mông đã gặp phải chuyện bất trắc gì rồi?”



Lại là thăm dò.



Bàng Kiêu nói: “Có lẽ chạy trốn bị lạc đường cũng không chừng. Mà cũng có thể là ông trời biết hắn nghiệp chướng nặng nề, đã thay thần kết thúc đời hắn rồi.”



Mặc dù lời nói của Bàng Kiêu khiến Lý Khải Thiên không vui, nhưng rốt cuộc có thể khiến y xác định sự bất hòa giữa Tần gia và Bàng gia, Lý Khải Thiên cũng không muốn tiếp tục bàn luận về chuyện này, liền cùng Bàng Kiêu bàn bạc công việc trong triều sau khi Bàng Kiêu nhập các.



Mà lúc này, Tần Nghi Ninh được Lệ Quan Văn hướng dẫn, đã ở trong điện rửa mặt, thoa một ít ẩu tử, lại một lần nữa chỉnh lại đầu tóc.



Tần Nghi Ninh thầm nghĩ, người trong cung thực sự chu đáo, được đại thái giám Lệ Quan Văn quan tâm, thái độ của nàng vô cùng thận trọng, Lệ Quan Văn cố ý thân thiện với nàng, do đó hai người đều vô cùng khách khí, hai bên đều không có ác cảm với nhau.



Tần Nghi Ninh sửa sang ổn thỏa, ngồi lên một chiếc du bích xa nhỏ do tiểu thái giám hộ tống rời khỏi.



Bên trong xe ngựa hơi lạnh, vừa vặn để Tần Nghi Ninh lắng đọng một chút suy nghĩ.



Nào ngờ chiếc du bích vừa thong thả chạy tới đã ngừng lại.



Tần Nghi Ninh nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy?”



Ngoài xe ngựa không có người trả lời.



Tần Nghi Ninh chợt cảnh giác, vừa định vén màn xe lên nhìn thì màn xe đã bị người bên ngoài vén lên.



Đứng trước xe ngựa là hai nữ tử trẻ tuổi, trang phục lộng lẫy.



Một người trong đó dáng vẻ đoan trang, cao quý, mặc một bộ quần áo màu đỏ, chính là Trưởng Công chúa An Dương mà Tần Nghi Ninh từng một lần gặp mặt.



Người còn lại bên cạnh Trưởng Công chúa An Dương, là một thiếu phụ rất xinh đẹp tuổi chừng hai bốn, hai lăm.



Thiếu phụ kia không cao không thấp, vóc người nở nang, người khoác một chiếc áo choàng cổ áo bằng lông áo màu đỏ, trán vấn ngọa thỏ, trang điểm tinh tế, môi đỏ mọng trơn bóng, đứng bên cạnh Lý Hạ Lan, dù lớn tuổi hơn một chút, cũng mạnh mẽ lấn át dáng vẻ tao nhã của Trưởng Công chúa.

Vietwriter.vn

Trong số các phu nhân ở kinh thành, ai có thể đứng chung một chỗ với Trưởng Công chúa An Dương, còn có thể đi lại trong cung.



Lúc này Lý Hạ Lan cười nói: “Tần tiểu thư chớ trách, thực sự là vì trong cung hiếm khi gặp được nữ tử trạc tuổi, ta và Lục tỷ tỷ nhàn rỗi không việc gì làm, nghe nói Tần tiểu thư vào cung, liền cố ý đến xem.”



Lý Hạ Lan gọi thiếu phụ này là “tỷ tỷ”, chứ không phải là “phu nhân”. Mà thiếu phụ họ Lục được Trưởng Công chúa gọi là tỷ tỷ, cũng không cảm thấy mình kiêu căng, đang quan sát Tần Nghi Ninh bằng ánh mắt hiếu kỳ.

Bình luận

Truyện đang đọc