CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Hôm nay là lần đầu tiên các phụ tá cùng tụ tập thảo luận về chuyện Quý Trạch Vũ, vậy nên trong lòng mỗi người đều có suy đoán riêng.



Nhưng khiến bọn họ bất ngờ là tiểu thư Tần gia lại bén nhạy đến thế, hoàn toàn không giống một thiên kim lớn lên trong khuê phòng không rành thế sự.



Nhìn ra ánh nhìn chú mục của mọi người, Tần Nghi Ninh nói tiếp: “Ta không biết nhiều về Định Bắc Hầu, nhưng vẫn nhớ cách chém giết qua loa như giải tỏa cơn giận của người tới hôm ấy, điểm khả nghi rất nhiều. Lấy bản lĩnh của Định Bắc Hầu, nếu muốn diệt Tần gia, không thể nào ngay cả người cũng không tìm được.”



“Ngay cả ta cũng biết Thánh thượng tiếp nhận hàng thần Đại Yên là có mục đích gì, Định Bắc Hầu vào quan trường lâu năm, lý nào lại không biết? Hắn cố tình chém giết không phân biệt, còn bất chấp ý Thánh thượng để động tới hàng thần, chẳng lẽ không sợ Thánh thượng sẽ hỏi tội?”



“Có lẽ, do ta lòng dạ tiểu nhân, nhưng ta không cho rằng tình huynh đệ giữa Định Bắc Hầu và Vương gia sẽ khiến hắn bỏ mặc an nguy của mình để báo thù, lại còn báo thù sai cả người cần báo. Hắn sẽ không xốc nổi như vậy, cũng không ngu xuẩn đến thế.”



Nói đến đây, Tần Nghi Ninh nhìn sang Bàng Kiêu bên cạnh, nói: “Định Bắc Hầu danh tiếng ngang với Vương gia, hôm nay chắc cũng có mối phiền công cao chấn chủ như Vương gia chăng?”



Bàng Kiêu không trả lời, chỉ vẫn im lặng ngồi ngay, nét mặt không gợn sóng.



Mà lời Tần Nghi Ninh, ý nghĩa lộ rõ, chỉ dựa vào hiểu biết sơ lược về thế cục kinh thành mà đã phân tích được nhiều điểm mấu chốt như vậy, tuy chưa chắc những phụ tá ở đây đã không thể nghĩ ra, nhưng một tiểu nữ mà có thể chỉ rõ nhìn sâu như vậy vẫn đã khiến những người này không thể không thừa nhận năng lực của nàng.



Lúc này, ánh mắt những phụ tá kia nhìn Tần Nghi Ninh đã không còn là ánh mắt như nhìn một “hồng nhan họa thủy” nữa. Hình như họ đã biết tại sao Bàng Kiêu lại nhìn nàng với con mắt khác – người xinh đẹp như vậy vốn đã hiếm có, hiếm có hơn chính là nàng còn có đầu óc thông tuệ, có thể theo kịp bước chân Vương gia, khó tránh khiến người ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa.



Từ Vị Chi đứng dậy, tự tay cầm bình trà lên, châm thêm một ít vào ly trà Tần Nghi Ninh vẫn chưa hề động tới.



Liền đó đặt bình trà xuống, cười nói: “Tần tiểu thư quả có ánh mắt sắc bén, ý nghĩ sâu xa, ý lão phu và Tần tiểu thư cũng không hẹn mà hợp.”



Thái độ ông ta khách sáo, đã không còn sự lạnh nhạt vừa rồi, khiến Bàng Kiêu nhìn mà âm thầm gật đầu, những người bên cạnh cũng vô cùng kinh ngạc.



Rồi Từ Vị Chi liền chắp tay với Bàng Kiêu, nói, “Vương gia, trước kia lão phu đã từng nói với ngài, hành động lần này của Định Bắc Hầu không đơn giản, hôm nay Tần tiểu thư tuy mới đến nhưng cũng đã nhìn ra sự phức tạp này, có thể thấy suy đoán của lão phu không phải không có căn cứ. Vương gia là người trọng tình cảm, nhưng lòng phòng người thì không thể không có.”



Bàng Kiêu trầm mặt gật đầu.



Từ Vị Chi liền thở dài một hơi, nói: “Vương gia là người trọng tình trọng nghĩa, đây là ưu điểm của ngài, cũng chính là nguyên do khiến bọn ta nguyện lòng đi theo Vương gia. Chẳng qua lòng người thay đổi, thế cục cũng đang thay đổi, đây là chuyện không thể khác được.”



“Định Bắc Hầu và Vương gia tuy tình cảm sâu nặng, nhưng tình hình của hắn hiện giờ cũng tương tự như Vương gia, cũng là người công cao chấn chủ bị Thánh thượng kiêng kỵ. Định Bắc Hầu cũng phải nghĩ hết biện pháp để sống sót, sẽ không vì tình cảm đơn thuần mà hành động bồng bột để hủy diệt cả đời mình.”



“Đúng là như vậy, bọn ta cũng thấy thế.” Những phụ tá khác cũng gật đầu than thở, thật sự thổn thức.



Tần Nghi Ninh có thể hiểu được sự phức tạp trong nội tâm Bàng Kiêu.



Ba huynh đệ kết nghĩa khi xưa, nay một người đã muốn diệt trừ hắn, nếu giờ lại thêm một người nữa thì tương đương đã hoàn toàn hủy diệt lời thề hẹn năm xưa, dù là ai gặp phải chuyện này cũng sẽ không thể dễ chịu.



Nhưng thời thế hiện tại, muốn sống thì không thể không chấp nhận thực tế.



Mà Từ Vị Chi đã từng muốn khuyên can Bàng Kiêu về việc này mấy lần, song vì cân nhắc cho quan hệ giữa Bàng Kiêu và Quý Trạch Vũ nên mãi vẫn chưa tìm được cơ hội lên tiếng, hôm nay, lời Tần Nghi Ninh đã cho hắn một cơ hội để nói rõ.



“Các vị, lão phu cho là, hành động này của Định Bắc Hầu là một hòn đá ném ba con chim, một, là muốn lấy lòng Vương gia, hai, ý đồ lôi kéo các cựu thần Bắc Ký trên triều, còn ba thì, cũng vì muốn để một sơ hở cho Thánh thượng. Không biết các vị nghĩ thế nào?”

Vietwriter.vn

Ngày thường, mười người này vẫn luôn bàn những chuyện ấy, lại thêm biết Tần Nghi Ninh là người được Vương gia tin tưởng nên cũng không cố kỵ gì.



Liền có người nói: “Ý đồ lấy lòng Vương gia thì có thể hiểu được, dù sao trước kia Vương gia và Định Bắc Hầu một Nam một Bắc, đã có lâu ngày không gặp. Cho dù đều biết tin của nhau nhưng không liên lạc thì sẽ có xa cách, Định Bắc Hầu có quý trọng tình bạn với Vương gia, nhưng lấy lòng cũng có.”



“Nhưng như lời Từ công, Định Bắc Hầu không chỉ có mỗi ý lấy lòng, e rằng lấy lòng chỉ là nhân tiện, còn hai điểm kia mới là mục đích thật sự.”



“Nói cũng phải, hàng thần Đại Yên tới, nhất định sẽ cướp đi một số quyền lực của cựu thần Bắc Ký, hành động này của Định Bắc Hầu tuy nói không nhất đinh sẽ khiến những cựu thần Bắc Ký biết ơn mình thì ít nhất khi hắn trở lại phương Bắc, những người này cũng sẽ không thọc dao sau lưng.”



“Đúng là như vậy, hơn nữa đúng là Định Bắc Hầu đã công cao chấn chủ. Hắn làm việc kín đáo, lại không có sơ hở gì, Thánh thượng muốn gây khó dễ cũng không có chỗ để thò tay. Vậy thì tuy bề ngoài có vẻ rất tốt, nhưng về lâu về dài chưa chắc đã tốt gì, phải biết, quân vương dùng người, vẫn phải dùng những người có thể khống chế thì mới có thể yên tâm.”



“Không sai, lần này sau khi Định Bắc Hầu bất chấp xông vào đội ngũ Đại Yên, nếu lại vào kinh nhận tội, cố ý cho Thánh thượng bắt được chuôi, vậy ít nhất cũng có thể khiến Thánh thượng yên tâm trong lòng, cảm thấy về sau muốn vứt bỏ con dao sắc này cũng có chỗ để ra tay.”







Tần Nghi Ninh yên lặng ngồi bên nghe mọi người phân tích, với tình huống thảo luận này thì vừa là hiếm thấy lại vừa vừa thích thú.



Cái gọi là mỗi người phát biểu ý kiến của mình, tiếp thu ý kiến hữu ích không phải chính là vậy ư?



Nghe những người trí tuệ này thảo luận, nàng lại hiểu biết hơn về hoàn cảnh Đại Chu, thu được lợi lớn, nên vô thức cũng bắt đầu phân tích chuyện được thảo luận hôm nay.



Thấy Tần Nghi Ninh có vẻ trầm tư, Tạ Nhạc liền cười nói: “Không biết Tần tiểu thư đã có cao kiến gì?”



Những phụ tá đều đưa mắt nhìn Tần Nghi Ninh.



Tần Nghi Ninh không ngờ hắn sẽ hỏi mình, nhưng nàng vẫn không mất bình tĩnh, thoáng cười rồi bảo: “Đúng là có nghĩ tới vài điều. Ta nghĩ là, vừa rồi vị tiên sinh này có nói “lấy lòng chẳng qua chỉ là nhân thể”, lời này có chỗ không ổn.”



“Hử?” Vị phụ tá bị Tần Nghi Ninh chỉ tên nhướng mày, trong lòng có hơi không phục, tuy Vương gia thích nữ tử này nhưng dù sao cũng chỉ là hạng nữ lưu, còn lại một nha đầu chưa lớn, làm sao mà phân tích sắc sảo hơn những mưu sĩ như họ được?”



“Tần tiểu thư đã có cao kiến, vậy xin được chỉ giáo.” Giọng điệu rất cứng.



Tần Nghi Ninh cũng không giận, cười bảo: “Thật ra ta lại cảm thấy, mục đích chính của Bắc Định Hầu là lấy lòng, hai điều khác Từ tiên sinh nói mới là nhân thể, dù gì nếu Vương gia và phụ thân ta không có thù oán, nhất định Định Bắc Hầu sẽ không chọn cách tập kích đội ngũ Đại Yên để đạt được mục đích.”



Quan hệ nhân quả này, vừa nói ra, mọi người tức khắc thấy tò mò về lời bình luận của Tần Nghi Ninh.



Tần Nghi Ninh lại tiếp: “Hơn nữa, ta cảm thấy trừ ba mục đích này, Định Bắc Hầu vẫn còn hai mục đích khác quan trọng hơn. Từ tiên sinh nói Định Bắc Hầu giỏi mưu kế, đúng là không giả, mưu kế lần này của hắn đúng là một hòn đá ném “năm” con chim.”



Vị mưu sĩ vừa bị nàng điểm tên kia càng thêm bất mãn với cách làm khoe khoang này, nhưng bởi vì Bàng Kiêu đang ở đây nên cũng không tiện nói thêm gì, chỉ nghiêm mặt hỏi: “Hai mục đích còn lại là gì? Bọn ta nguyện nghe nói rõ.”

Bình luận

Truyện đang đọc