CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Uất Trì Yến lòng tin tràn đầy, âm thầm đắc ý.



Hắn cấm túc Thái Thượng hoàng trong tẩm điện, mỗi ngày đều dùng rất nhiều thời gian đi khuyên Thái Thượng hoàng nói ra tung tích số tiền kia. Miệng Thái Thượng hoàng lại kín như hũ nút, không chỉ hở ra nửa phần. Thấy hắn chỉ có hai biểu cảm: Hoặc là nhắm mắt nằm ngủ, hoặc là cười đầy trào phúng.



Uất Trì Yến biết rõ phụ hoàng mình tính cách thế nào, lão không phối hợp như thế, rõ là có ý muốn giữ khoản tiền kia lại dùng riêng. Thế nên một mặt hắn dùng chiêu tình cảm với Thái Thượng hoàng, một mặt lại âm thầm lo nghĩ đối sách.



Vắt hết óc suy nghĩ được mấy ngày, biện pháp duy nhất hắn nghĩ ra được chính là in thêm tiền giấy!



Tuy hắn biết đây không phải kế sách lâu dài, rất khả năng khiến tiền giấy của Đại Yên biến thành không đáng một đồng, nhưng vẫn có thể giải quyết mối họa ngay trước mắt nên cũng không quá bận tâm nữa, e có là người thông minh hơn thì cũng không thể có được biện pháp chu toàn hơn.



Ngờ đâu, Uất Trì Yến nói xong lại không nhìn thấy được vẻ thán phục như đã tưởng tượng trên khuôn mặt Tần Hòe Viễn và Tần Nghi Ninh.



“Tần ái khanh? Khanh thấy biện pháp này của trẫm có thể được không?”



Tần Hòe Viễn trầm ngâm chốc lát, nói: “Hoàng thượng thánh minh, đây quả có thể coi như là một biện pháp.”



Tần Nghi Ninh cụp mắt, hơi kinh ngạc vì lời nói của phụ thân. Nhưng đổi một cách nghĩ khác thì cũng hiểu được.



Xem ra phụ thân rất am hiểu đạo làm thần tử. Khi nói chuyện với Hoàng đế, đầu tiên phải khiến Hoàng thượng hài lòng, chỉ khi Hoàng thượng vui vẻ, lời góp ý tiếp theo mới có thể thuận lợi suôn sẻ.



Chớ nên lập tức đưa ra biện pháp, khiến Hoàng thượng cảm nhận được sự chênh lệch về mặt trí tuệ giữa đôi bên.



Khiến Hoàng thượng cảm thấy mình kém hơn bề tôi, đây quyết không phải một chuyện tốt.



Việc Tần Hòe Viễn phải làm chính là từng bước dẫn dắt Hoàng thượng đi theo phương hướng chính xác, không phải lập tức áp đặt cách thức của mình cho Hoàng thượng.



Trong lòng Tần Nghi Ninh âm thầm bội phục phụ thân, phụ thân quả có những kinh nghiệm nàng vĩnh viễn không thể học hết.



Uất Trì Yến đã nghe ra hàm ý uyển chuyển trong lời Tần Hòe Viễn, có phần lúng túng cúi đầu: “Trẫm thật đã nghĩ nát óc rồi. Hiện nay quốc sự đang lúc rối ren, vết thương của Ninh Vương lại quan trọng như vậy, tâm trí trẫm đã loạn lên hết cả. Tần ái khanh đa mưu túc trí, nhất định đã có kế hay?”



Tần Hòe Viễn nghe vậy mỉm cười, nghe trước khi Hoàng đế đưa mắt nhìn tới lại liếc thật nhanh qua Tần Nghi Ninh, đoạn lập tức cụp mắt, cau mày suy tính.



Từ góc độ của Hoàng thượng, chỉ cảm thấy Tần Hòe Viễn đang vắt hết trí não.



Tần Nghi Ninh thì lại sửng sốt trong một thoáng, lập tức hiểu được ý của phụ thân.



Ý phụ thân là muốn nàng mở miệng.



Dù họ chưa từng bàn bạc trước, nhưng với trí tuệ của phụ thân, việc nàng nghĩ tới được, chắc chắn phụ thân cũng đã nghĩ ra. Họ là hai cha con, đều là người Tần gia, nói gì trước mặt Hoàng thượng đều phải để ý thứ tự trước sau, cũng chưa đến nỗi một người nói ra tất tật, để một người khác vì những lời châu ngọc trước đó mà không thể hiện được gì.



Phụ thân đang có ý bồi dưỡng nàng như bồi dưỡng nhi tử.



Bất kể lời nàng nói có ổn hay không, đều đã có phụ thân đi sau lo liệu.



Tần Nghi Ninh thầm cảm động trong lòng, trên mặt cũng lộ vẻ trầm tư, liền đó cười một tiếng ngần ngại, nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng, thật ra thần nữ đã nghĩ đến một biện pháp, chỉ là không biết có nên nói ra hay không.”

Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn

Vừa nghe giọng nói êm mềm của Tần Nghi Ninh, trái tim Uất Trì Yến đã mềm đi phân nửa, nhanh chóng đưa mắt nhìn nàng, nheo mắt cười, nghiêng đầu hỏi: “Không biết Huyền Tố có diệu kế gì?”



Còn chưa nói ra miệng đã là diệu kế rồi.



Tần Nghi Ninh cố nhịn sự mất tự nhiên, cúi mày cụp mắt đáp: “Hồi Hoàng thượng, thần nữ cảm thấy, in thêm tiền giấy quả cũng được coi là một biện pháp có thể nhanh chóng giải quyết vấn đền, nhưng nếu muốn an ổn kinh tế Đại Yên lâu dài, vậy không bằng nghĩ cách khiến đám thương nhân giao lương thực của mình ra.”



Nghe con gái nói vậy, đôi mắt đang cụp sâu của Tần Hòe Viễn lóe lên một tia sáng sắc bén, bên khóe miệng để lộ một nụ cười có ý khen.



Uất Trì Yến liền bị Tần Nghi Ninh khơi dậy hứng thú, “Hử? Nàng nói thử xem, phải làm sao mới khiến các thương nhân tự dâng bạc của mình lên cửa?”



Tần Nghi Ninh cười đáp, “Hoàng thượng, sĩ nông công thương, thương là đứng cuối. Thương nhiên tuy có bạc, song địa vị thì đến ngay cả nông dân nghèo khó cũng không bằng, càng không cần nói tới những phú thương bạc tiền đầy kho nhưng lúc đối mặt một tú tài nghèo mà địa vị còn không bằng thì sẽ không cam tâm tới dường nào. Người nói xem, điểm này, liệu có thể lợi dụng được không?”



Tần Nghi Ninh đang học tập theo cách thức tiến dần từng bước của Tần Hòe Viễn, không lập tức nói hết biện pháp ra, tránh thành con chim đầu đàn nhận hết sóng gió mà chỉ dẫn dắt Uất Trì Yến tự nghĩ theo hướng này.



Thấy nàng thông minh như vậy, nụ cười bên môi Tần Hòe Viễn lại đậm dần.



Uất Trì Yến thì đã cau mày, lẩm bẩm nói: “Lợi dụng địa vị của thương nhân? Đương nhiên thương nhân hy vọng địa vị được nâng cao, có ai tay cầm bạc tiền mà lại cam lòng khom lưng uốn gối ở ngoài cơ chứ… Ý nàng là, vì nâng cao địa vị của mình, bọn họ sẽ tự dâng lương thực ra?”



Thấy Uất Trì Yến vẫn chưa giác ngộ, Tần Nghi Ninh chỉ đành tiếp tục dẫn dắt: “Phải, người nghĩ xem, nếu Hoàng thương nói rõ rằng cho bọn họ một cơ hội để nâng cao địa vị, liệu họ có thể không cắm đầu lao vào?”



Bấy giờ Uất Trì Yến mới gật đầu: “Tất nhiên họ sẽ nguyện lòng.”



Tần Nghi Ninh liền tiếp: “Chính vì vậy, thần nữ cảm thấy, nếu Hoàng thượng không ngại yết giá công khai một vài chức quan ngồi chơi xơi nước không có thực quyền, lại ghi rõ không nhận vàng bạc, chỉ lấy lương thực, tin chắc rằng không chỉ các hộ bán lương thực tại kinh thành mà ngay cả thương nhân của những vùng khác cũng sẽ nghĩ hết biện pháp đổi vàng bạc thành lương thực để mua quan – đây chính là một cơ hội lớn để trở mình. Nếu vậy, thứ nhất sẽ không cần lo tới những hỗn loạn có thể xảy tới sau khi in thêm tiền giấy, chỉ cần quản lý cho tốt những quan lão gia nhàn tản không nắm thực quyền này là được.”



“Hay! Hay lắm!” Uất Trì Yến vỗ tay, kích động nói, “Biện pháp này của Huyền Tố quả rất hay! Nếu vậy, hậu quả sau khi in thêm tiền giấy sẽ không còn, trẫm chỉ cần để tâm quản lý những người này là được!” Lại nhìn sang Tần Hòe Viễn, “Tần ái khanh, khanh thấy thế nào?”



“Tần thấy biện pháp này rất tốt. Thần có một vài bổ sung nhỏ, là nếu đề giá công khai những chức vị nhàn tản này, vậy không bằng Hoàng thượng hãy ghi rõ chức tước quan phẩm cao thấp thế nào ra, rồi dựa theo phẩm cao hay thấp mà đề ra giá sàn quy định, để các thương nhân tự đấu giá từ giá sàn, người trả cao thì được. Như vậy mọi người đều được cái mình muốn, các thương nhân quyên lương thực cũng cam tâm tình nguyện, triều đình cũng có thể lấy được nhiều lương thực hơn.”



Uất Trì Yến liên tục gật đầu, “Rất hay, hay lắm! Tần ái khanh quả không hổ cái danh “Trí Phan An”!”



Khi Tần Nghi Ninh nhìn phụ thân, trong mắt cũng lấp lánh ánh sáng sùng bái. Vẫn là phụ thân lợi hại, hóa ra phụ thân đã nghĩ ra biện pháp giải quyết tốt từ sớm rồi.



Tần Hòe Viễn mỉm cười với con gái yêu, liền đó lại bổ sung: “Nếu làm như vậy, vẫn còn thêm một lợi ích khác.”



“Lợi ích gì?” Uất Trì Yến hưng phấn đứng bật dậy.



Tần Hòe Viễn cười đáp: “Trước kia thương nhân là dân, nói trắng ra là, thứ họ lo lắng chẳng qua chỉ là lợi ích của riêng mình, chỉ quan tâm liệu tài sản của mình có thể bị cướp đi hay không, còn lợi ích của quốc gia, họ sẽ không để ý quá nhiều. Nói trắng ra là, giang sơn này thuộc về ai, với họ đều không quan trọng. Nhưng một khi những thương nhân này thành quan, triều đình có yên ổn hay không sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến việc họ có thể tiếp tục đương chức hay không, địa vị có họ có thể bảo đảm hay không. Thế nên một khi dùng tới biện pháp này, sẽ có một lượng lớn những kẻ giàu có đứng chung trên mặt trận lợi ích với triều đình.”



Nghe vậy, Uất Trì Yến tức khắc ngây người, suy nghĩ hồi lâu thì chợt nói: “Cứ như vậy, tự nhiên họ sẽ quan tâm việc kinh thành có thể giữ được hay không, Đại Yên có thể giữ được hay không? Nếu chiến tranh cần tới vũ khí, tiền bạc, bọn họ cũng sẽ chủ động góp tiền, không cần trẫm lấy nghĩa thuyết phục nữa?”



Tần Hòe Viễn hành lễ, nói: “Hoàng thượng thánh minh.”

Bình luận

Truyện đang đọc