CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Chương 498TRANH LUẬN (1)

Bàng Kiêu thật sự mừng rõ như điên, cầm mảnh giấy do Mục Tĩnh Hồ gửi tới như là đang cầm vật gì vô cùng trân quý, trên khuôn mặt râu ria xồm xoàm tràn ngập vui mừng, mừng như phát điên.



Hổ Tử, Từ Vị Chi và Tạ Nhạc cũng đều không câu nệ thân phận chủ tớ, cũng đều sáp lại gần nhìn tờ giấy kia, sau khi xem kỹ hai lần, mới vui mừng hét to: “Quả đúng là Vương phi, không ngờ lại bị bắt cóc tới Tác - ta!”



“Tin tức của Mục công tử đến thật đúng lúc như nắng hạn gặp mưa rào! Nếu tiếp tục không biết tung tích của Vương phi, hẳn là Vương gia sẽ phát điên!” Hổ Tử cười trêu ghẹo.



Trên khuôn mặt Từ Vị Chi và Tạ Nhạc cũng đều lộ vẻ tươi cười như trút được gánh nặng.



Mấy ngày gần đây Bàng Kiêu ăn không vào, ngủ không yên, gầy sút đi rất nhiều. Khuôn mặt tuấn tú của hắn càng lộ rõ góc cạnh rõ ràng, kết hợp với mái tóc rối bù và chiếc cằm đầy râu của hắn, trông hắn hết sức tiều tụy.



Từ lúc kháng chỉ, với ba mươi mấy chiếu chỉ, tìm kiếm Tần Nghi Ninh nhưng rốt cuộc không có kết quả phải quay về kinh, Bàng Kiêu không có ngày nào sống yên ổn, sự nghi kỵ của Lý Khải Thiên càng trầm trọng thêm, thậm chí còn có mấy lần Lý Khải Thiên nổi giận quở mắng trước triều đình, khiến hắn xấu mặt.



Nhưng Bàng Kiêu đều không quan tâm đến những chuyện này, hắn chỉ nghĩ tới việc tìm Tần Nghi Ninh trở về.



Hắn rất tự trách mình, vì sao trước kia để cho Tần Nghi Ninh một mình đi dò xét tung tích của kho báu. Mặc dù đối với bọn họ, kho báu rất quan trọng, nhưng nó quan trọng hơn sự an nguy của nàng sao?



Bàng Kiêu cũng không biết mình sẽ sống như thế nào sau khi trở lại kinh thành, thậm chí không dám đi gặp cha mẹ của Tần Nghi Ninh.



Tính tình của hắn bắt đầu trở nên nóng nảy, ưa bạo lực, bắt đầu không kiềm chế được cảm xúc của mình. Thậm chí, khi nhìn thấy Lý Khải Thiên, hắn không kìm được ý nghĩ muốn giết người.



Nếu như hắn giết Lý Khải Thiên, phải chăng Nghi tỷ nhi đã không xảy ra chuyện? Sẽ không trở thành vật hy sinh cho sự cạnh tranh quyền lực giữa hai người bọn hắn?



Nhưng hôm nay, khi nhìn thấy mảnh giấy này, tất cả tâm trạng tiêu cực đó đều tiêu tan thành mây khói.



“Chuẩn bị ngựa cho bản vương, nhanh!”



Rốt cuộc Bàng Kiêu đã có dũng khí đi gặp Tần Hòe Viễn.



Hổ Tử “Dạ” một tiếng, vội vàng chạy ra ngoài chuẩn bị ngựa.



Tạ Nhạc và Từ Vị Chi cũng đoán được Bàng Kiêu muốn làm gì, vọi nói: “Vương gia, chuyện này có phải báo cho lão thái gia, thái phu nhân và lão phu nhân không?”



Bàng Kiêu vỗ trán: “Suýt nữa ta quên, làm phiền hai vị đi báo cho các cụ giúp ta. Nói ta đi tìm nhạc phụ bàn biện pháp giải quyết.”



Tần Nghi Ninh xảy ra chuyện, nhưng biểu hiện của Diêu thị vẫn không có gì cấp bách, mà người sốt ruột nhất là Mã thị và Diêu Thành Cốc. Trước kia Bàng Kiêu vô cùng bướng bỉnh, thậm chí họ còn lo lắng, sợ là hắn sẽ cô độc cả đời, nhưng rốt cuộc ông trời ban cho hắn một người vợ hiền, dung mạo như hoa như ngọc. Nào ngờ ngày vui ngắn chẳng tày gang, mới vừa tân hôn, Tần Nghi Ninh đã bị ép đi theo Bàng Kiêu tới khu vực bị thiên tai, hơn nữa còn bị mất tích.



Mấy ngày nay, Mã thị suốt ngày niệm kinh vái lạy Bồ Tát, cũng bắt đầu ăn chay, dáng vóc tiều tụy, cầu khẩn Tần Nghi Ninh được an toàn.



Tạ Nhạc và Từ Vị Chi vừa tới bao là đã có tin tức của Tần Nghi Ninh, lúc này Mã thị mới cười toe toét, vội vàng thắp hương tạ ơn Bồ Tát.



Diêu Thành Cốc cũng thở ra nhẹ nhõm, nói: “Khuê nữ tốt đẹp như vậy, nếu bị mất mạng, chẳng phải là oan uống lắm sao? Thế này thì tốt quá rồi, rốt cuộc người tốt đều có trời giúp cho.”



“Dạ, lão thái gia nói rất đúng, rốt cuộc đã không sao rồi, nếu không Vương gia sẽ cảm thấy vô cùng dằn vặt và thương tổn.” Tạ Nhạc cười vang.



Từ Vị Chi thận trọng hơn Tạ Nhạc một chút, ông ta không nói chuyện, chỉ yên lặng quan sát vẻ mặt của Mã thị, Diêu Thành Cốc và Diêu thị, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở khuôn mặt ưu tư của Diêu thị.



“Lão phu nhân, người có điều gì lo lắng sao?” Từ Vị Chi chắp tay cười hỏi.



Nghe vậy Diêu thị sửng sốt, dường như không ngờ Từ Vị Chi lại hỏi một mình bà, lại nghĩ Từ Vị Chi và Tạ Nhạc đều là người có tuổi, cũng đều là người theo Bàng Kiêu đã lâu, nên cũng không giấu diếm, thở dài nói: “Thực sự không dám giấu diếm, ta nghĩ, Tác - ta là một tộc người man di, Quý Phò mã đã đọ sức nhiều năm như vậy với Tác - ta, với bản lĩnh của hắn mà cũng không thể lập tức giành thắng lợi, hơn nữa binh lính trở về đều nói, người Tác - ta rất cường tráng dũng mãnh, Tần thị xinh đẹp như vậy, bị Phò mã Tác - ta bắt về, cũng không biết phải chịu bao nhiêu khổ cực.”



Câu này nghe rất mịt mờ.



Diêu thị là mẹ chồng, nói như vậy, có thể hiểu thành là thương xót cho những gì Tần Nghi Ninh phải nếm trải.



Thế nhưng, với sự hiểu biết của Từ Vị Chi đối với Diêu thị và sự phán đoán qua lời nói và sắc mặt của bà ta, Từ Vị Chi phát hiện ra, điều lo lắng của Diêu thị là sau khi bị người Tác - ta cường tráng dũng mãnh bắt đi, không biết Tần Nghi Ninh đã trải qua những gì, nếu chẳng may không giữ được sự trong sạch thì phải làm thế nào.



Từ Vị Chi cảm thấy hơi nghẹn lời. Ông ta nhớ tới sự thông tuệ quả quyết của Tần Nghi Ninh, trước đây nàng đã thấu hiểu và trợ giúp cho Bàng Kiêu rất nhiều, cũng nhớ tới việc Bàng Kiêu không thể đưa Tần Nghi Ninh trở lại kinh thành, đã thậm chí không dám đi gặp Tần Hòe Viễn, nhưng Tần Hòe Viễn vẫn thông cảm và không trách mắng làm phiền Bàng Kiêu. Vietwriter.vn



Hai cha con Tần gia quá mức rộng rãi và khoan dung khiến Từ Vị Chi vô cùng bội phục.



Do đó, khi thấy biểu hiện có phần hẹp hòi của Diêu thị, ông ta cảm thấy hơi chướng mắt, liền nhanh mồm nhanh miệng nói: “Lão phu nhân nói rất đúng. Nói một câu không lọt tai lắm, thì với dòng dõi của Tần Thượng thư, con gái của Tần gia vốn có thể sống một suộc sống an bình yên ổn, không ngờ đi theo Vương gia, lại gặp phải khổ sở bực này, tuy bây giờ người còn sống, nhưng tình huống thì không ổn chút nào.”



Lời lẽ của Từ Vị Chi cũng rất bóng bẩy, ngoài mặt thì tán thành ý tứ bề ngoài của Diêu thị, nói Tần Nghi Ninh khổ cực khiến người ta thương xót, nhưng trên thực tế cũng ám chỉ: nếu con gái nhà người ta không gả cho con trai bà, thì đã không gặp phải tình cảnh này, bà làm mẹ chồng, vậy mà còn lo lắng tới những chuyện này, thật đúng là không phải con gái ruột của mình thì sẽ không thật sự quan tâm đến an nguy, chỉ lo nghĩ tới vấn đề trong sạch hay không.



Tuy lời lẽ của Diêu thị và Từ Vị Chi đều không nói toạc ra, nhưng những người có mặt, có ai là người ngu dốt?



Diêu Thành Cốc là người nghe rõ ràng trước nhất, ông nhíu mày liếc nhìn con gái của mình rồi lấy tẩu thuốc ra, đi vào bên trong lấy thuốc lá sợi,



Mã thị suy nghĩ một chút mới hiểu ra, liền trợn mắt, nhưng lại không tiện răn dạy con gái trước mặt mưu sĩ thân cận của Bàng Kiêu, phải cố gắng kiềm chế đến mức mấy đầu ngón tay run run, nhưng vẫn cố gắng tỏ vẻ tươi cười.



Tất nhiên Tạ Nhạc và Từ Vị Chi đều giỏi đoán ý qua lời nói và sắc mặt, thấy bầu không khí đã bị phá hỏng, liền đều biết ý mà cáo từ, ở trong viện liếc nhìn nhau, đều thở dài một tiếng, rồi bước nhanh ra ngoài.



Mà ở trong nhà, chờ cho người đi xa rồi, Mã thị mới vỗ mạnh một cái lên bàn bên cạnh giường đất, mắng: “Nha đầu chết tiệt kia, trong đầu ngươi nghĩ cái gì vậy? Chẳng lẽ ngươi không có lương tri sao?”



“Mẹ, mẹ nói cái gì vậy!” Diêu thị đứng lên, bất đắc dĩ nhìn Mã thị.



Mã thị nói: “Ngươi tưởng là ta không nghe ra sao? Cho dù ta là một kẻ ngu si, nghe không hiểu, nhưng chẳng lẽ người thông minh tuyệt đỉnh như Từ tiên sinh và Tạ tiên sinh cũng không thể nghe ra ý tứ của ngươi? Ngươi rõ là… Ngươi bảo ta phải nói ngươi thế nào đây? Thì ra Nghi nha đầu không phải do ngươi đẻ ra, nên ngươi không lo lắng sự sống chết của nó đúng không?”



“Ai nói con không lo lắng sự sống chết của Tần thị? Mấy ngày nay con cũng sốt ruột ăn không ngon, ngủ không yên, nhất là khi thấy Đại Phúc suy sụp như vậy, con có thể không lo lắng được sao?”



“Nhưng ngươi biết nó còn sống, trước hết không hề áy náy con trai ngươi làm liên lụy tới cô nương tốt nhà người ta, cũng không lo lắng tình hình hiện giờ của nó ra sao, mà chỉ nghĩ tới vấn đề trinh tiết của nó!”

Bình luận

Truyện đang đọc