CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Từ khi Tần Nghi Ninh tới kinh thành đã trải qua rất nhiều chuyện. Tuy khi ở trong phủ Bàng Kiêu không bị ai hờ hững lạnh nhạt, lại có thêm Tiêm Vân và Liên Tiểu Chúc làm bạn, nhưng suy cho cùng mạng lưới kinh tế vẫn không nằm trong tay. Nàng chưa từng nghi ngờ Chung Đại chưởng quỹ. Nhưng núi cao đường xa, khó mà với tay đến.



Nay đã có Chung Đại chưởng quỹ bên cạnh, nàng muốn làm gì cũng có sức có lực để làm, lại thêm lâu ngày không gặp, nay được tương phùng với ông lão luôn trung thành với mình này, trong lòng Tần Nghi Ninh không vui làm sao được?



“Chuyện trên đường quả thực một lời khó nói hết, về sau ta sẽ từ từ kể cho Đại chưởng quỹ sau.” Tần Nghi Ninh nhìn ra hai người sau lưng Chung Đại chưởng quỹ, không khỏi bật cười: “Cửu cô nương, Lục đại ca, hai vị cũng tới rồi.”



Lưu Cửu Nhi và Lục Đức Hàm chính là hai lưu dân Tần Nghi Ninh chứa chấp trong Ninh Uyển khi trước.



“Ân nhân.”



Thấy Tần Nghi Ninh còn nhớ tên mình, Lục Đức Hàm và Lưu Cửu Nhi đều không khỏi cảm động, vội dập đầu bái lạy.



Tần Nghi Ninh vội đỡ hai người, cười nói: “Làm gì vậy. Mau đứng dậy đi.”



Khi xưa tị nạn ở Ninh Uyển, họ đã từng cùng nhau chịu đói chịu khổ, những lưu dân kia đều vô cùng biết ơn cứu mạng của Tần Nghi Ninh. Trong số đó, Lục Đức Hàm và Lưu Cửu Nhi là hai người có lực hiệu triệu, tiếp xúc nhiều với Tần Nghi Ninh, thành thử có thân cận hơn chút ít.



Lưu Cửu Nhi đứng dậy, sang sảng cười nói: “Ân nhân, cả nhà Chung Đại chưởng quỹ nói đến nhờ cậy người, hai bọn tôi bàn bạc một hồi rồi cũng đi theo. Bọn tôi không có bản lĩnh lớn gì, nhưng sự trung thành với ân nhân thì chắc chắn có đủ. Người có việc gì cần sai bảo thì cứ việc lên tiếng, tuyệt đối chớ nên khách sáo làm gì.”



Lục Đức Hàm cũng thật thà cười, không ngừng gật đầu theo.



Tần Nghi Ninh cười nói: “Vậy thì tốt, bên ta còn đúng đang lúc cần người đây. Có mọi người hỗ trợ mới yên tâm được. Đúng sao, sao Nghê tiên sinh không cùng tới đây?”



Thấy Tần Nghi Ninh vẫn còn nhớ tới Nghê Tú tài, cả hai đều không khỏi bật cười.



Lục Đức Hàm nói: “Nghê Tú tài lớn tuổi, nói là bộ xương già của mình không chịu nổi đường xe hành hạ nữa, thế nên không cùng tới ra sức cho ân nhân được. Chung Đại chưởng quỹ nghe theo lệnh ân nhân, bảo những người trong Ninh Uyển chuẩn bị may vá đồ đạc, hôm nay mọi người ai cũng có đất trồng, có nhà ở, có cơm ăn rồi. Đại chưởng quỹ thương già xót nghèo, tìm một nơi trong thôn trang, lại sắp xếp cho những người già neo đơn như Nghê Tú tài vào đấy, Nghê Tú tài còn dẫn theo mấy đứa nhỏ mồ côi vào khoảnh sân của mình, dạy dỗ bọn nhỏ đọc sách. Có ân công giúp đỡ, mọi người đều sống rất tốt.”



“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Tần Nghi Ninh cười thật tươi, “Đại nạn không chết nhất định có hậu phúc, về sau ngày tốt của chúng ta hãy còn dài.”



Lưu Cửu Nhi cười nói: “Có thể đi theo ân nhân, đó chính là phúc phận của tôi.”



Tần Nghi Ninh cười nhìn Chung Đại chưởng quỹ, nói: “Nơi này không phải chỗ nói chuyện. Để ta sắp xếp một lát, chúng ta ra ngoài tìm một quán cơm, thuận tiện nói chuyện luôn.”



“Vâng.” Chung Đại chưởng quỹ, Lục Đức Hàm và Lưu Cửu Nhi đều cung kính đáp vâng.



Tần Nghi Ninh liền trở về thay quần áo.



Dịch quán này rộng rãi bao nhiêu? Động tĩnh ở nơi này lập tức kinh động đến lão Thái Quân.



Vừa nghe là Đại chưởng quỹ, thủ hạ đắc lực nhất của Tần Nghi Ninh tìm tới, ánh mắt lão Thái Quân thoắt sáng bừng.



“Nhanh, nhanh, còn không nhanh gọi Tứ nha đầu sang đây.”



Tần ma ma nghe vậy chỉ đành tự mình đi sang.



Tần Nghi Ninh chỉ vừa đổi xiêm áo xong. Thấy Tần ma ma tới cửa, trong bụng lập tức rõ ràng, liền tủm tỉm cười đón, hỏi: “Tần ma ma tới rồi. lão Thái Quân có gì sai bảo chăng?”



Nét mặt Tần ma ma có vẻ lúng túng, thở dài bảo: “Lão Thái Quân nghe Đại chưởng quỹ bên Tứ cô nương tới nên bảo nô tỳ sang mời cô nương tới một chuyến.”



Còn lão Thái Quân muốn nói gì với Tần Nghi Ninh, chuyện đã rõ mười mươi.



Gia sản Tần gia đã mất sạch trong tai kiếp, đám Nhị lão gia đang chờ Hoàng thượng ban cho chức quan, việc kinh doanh của Tam lão gia ở cả trên quốc thổ Đại Yên, núi cao đường xa không thể liên lạc ngay được, các nữ quyến đã phải may vá thêu thùa để bù tiền mua sắm chi tiêu.



Lúc này, chưởng quỹ của Tam lão gia còn chưa tới, Đại chưởng quỹ của Tần Nghi Ninh đã tới trước, không phải là tới để đưa tiền phí sinh hoạt cho người nhà hay sao.



Tần Nghi Ninh khẽ mỉm cười: “Nếu là vậy, ta sẽ đi gặp lão Thái Quân một lần trước.”



Tần ma ma thầm thở ra một hơi, chỉ sợ Tần Nghi Ninh gai mắt lão Thái Quân mà phản kháng ương ngạnh. Hiện trong nhà đã loạn lắm rồi, không thể chịu được rắc rối nào nữa, tạm nói ngày tháng về sau không được suôn sẻ, nhưng nếu còn tranh chấp tiếp, vậy chẳng phải là để Lý gia và Cố gia đối diện được hóng trò hay?



Mấy ngày nay lão Thái Quân luôn khó chịu với Tần Nghi Ninh nhiều, hôm nay thì lại ngược lại, ngóng dài cổ trông mong.



Tần Nghi Ninh vừa mới vén màn cửa đi vào, lão Thái Quân đã sốt ruột hỏi ngay: “Nghi tỷ nhi, Đại chưởng quỹ đã mang sản nghiệp của cháu tới rồi?”



Tần Nghi Ninh bước đến bên lão Thái Quân, khuỵu gối hành lễ, kế đó cười khổ bảo: “Lão Thái Quân nói đùa. Bây giờ cháu làm gì còn sản nghiệp gì nữa?”



Lão Thái Quân thoáng chốc ngẩn người.



Tần Nghi Ninh nhỏ giọng nói: “Đại Yên đã mất, Chiêu Vận Ti cũng không còn. Chiêu Vận Ti vốn đã bị quan viên Đại Chu phái tới tịch thu, khách sạn, tửu lâu và nhà cửa cũng bị họ lấy cả rồi.”



“Cái gì?” Lão Thái Quân vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, gào thét, “Ngươi định lừa gạt bà già này đấy à? Nếu không phải mang sản nghiệp tới, ngươi còn gặp bọn chúng làm gì? Nói gì ngươi cũng là con gái Tần gia, chẳng lẽ còn không muốn lo cho sống chết của người nhà? Hôm nay cả nhà ta ăn nhờ ở đậu, đã sắp không còn gì để ăn rồi, thế mà ngươi còn giở ngón keo kiệt! Đúng thật con gái là con nhà người ta, bọn ta nuôi uổng ngươi mười lăm năm rồi!”



Trong cơn giận dữ, lão Thái Quân đúng là ăn nói không nể nang gì.



Nhị phu nhân, Hàn Nhị nãi nãi và Bát tiểu thư đứng bên cạnh đều có vẻ vô cùng khó xử. Bọn họ đều muốn nói là, Tần Nghi Ninh mới về phủ có bao lâu đâu chứ, mười bốn năm trước cơ bản không cần Tần gia nuôi, mới về một năm còn phải đi theo chịu bao nhiêu cái khổ, vốn chính là kẻ xui xẻo nhất!



Tần Nghi Ninh lại không giận, chỉ thở dài nói: “Lão Thái Quân bớt giận. Việc gì cháu phải lừa người? Cháu đã hy sinh cho cái nhà này bao nhiêu, chẳng lẽ lão Thái Quân đã quên hết rồi?”



Lão Thái Quân nhớ lại đủ chuyện trong quá khứ, nhớ Tần Nghi Ninh bị đưa đi hòa đàm, kế là bị đưa vào cung, sau còn bị đưa đi thanh tu, thậm chí là khi đến Đại Chu cũng suýt phải nhập cung, đủ việc đủ chuyện, suy cho cùng đã cống hiến vì gia tộc rất nhiều.



Lão Thái Quân không tài nào hùng hồn được lý như vừa nãy nữa.



Tần Nghi Ninh lại nói: “Đại Yên đã mất, đến cả quốc khố và nội khố riêng của Yên Quận vương cũng đã thuộc về Đại Chu. Chiêu Vận Ti vốn là sản nghiệp trước kia Hoàng thượng ban cho nhà ngoại tổ phụ, trong sổ sách của Đại Yên cũng có ghi chép rõ, Chung Đại chưởng quỹ còn phản bác thế nào được? Các quan viên Đại Chu muốn nhúng tay tiếp quản, Chung Đại chưởng quỹ cũng chỉ đành giao quyền nộp sổ, nếu không chính là tội mưu nghịch.”



“Việc này… Nói thì nói thế, nhưng chẳng lẽ ngươi kinh doanh lâu như vậy mà lại không để dành được ít của riêng?”



“Của riêng? Đúng là cháu gái có ít tiền riêng, nhưng lúc trước gặp phải giặc cướp, trong lúc vội chạy trốn đã ném hết hành lý tay nải đi rồi. Chẳng lẽ lúc ấy lão Thái Quân không nhặt được mấy tay nải trên xe ngựa của cháu gái?”



Lão Thái Quân cau mày, “Ngươi cho ta sẽ tham lam ít tiền kia của ngươi? Của riêng ta nói, chính là bạc trên sổ của ngươi!”



Tần Nghi Ninh nhướng mày, cười khẽ, “Ý của lão Thái Quân, cháu gái đã hiểu rồi. Cháu gái cũng biết hiện tình hình trong nhà ta rất khốn khó, nhưng quan viên Đại Chu được phái tới đâu có phải kẻ ngu, khi giao sổ sách đã lấy hết bạc đi rồi. Chung Đại chưởng quỹ không phải gia nô của cháu gái, nhiều lắm chỉ là một chưởng quỹ được thuê thôi. Giờ Chung Đại chưởng quỹ và cháu gái đã không còn quan hệ chủ tớ gì nữa, nhà người ta có bao nhiêu tiền bạc thì đâu còn quan hệ gì với mình.”



Lời Tần Nghi Ninh câu nào cũng có lý, lão Thái Quân thực lòng không tìm được lời nào để cãi lại.



Lão Thái Quân không tin Tần Nghi Ninh không có chút tiền giấu riêng nào. Nhưng dù sao bà ta cũng là tổ mẫu, thân phận còn đó, chẳng lẽ lại đi lục soát cháu gái thật? Mà huống hồ, nếu lục soát Tần Nghi Ninh, thế chẳng lẽ cũng phải lục luôn những người khác?



Lão Thái Quân bực bội phẩy tay: “Nếu đã không còn quan hệ với Chung Đại chưởng quỹ, ngươi còn gặp hắn làm gì?”

Vietwriter.vn

Tần Nghi Ninh cảm thấy chắc lão Thái Quân tức đến váng đầu rồi, nếu không phải do bị tiền tài làm hồ đồ, thế tại sao lại có thể nói ra cái lời đầy sơ hở cho người ta nắm được chuôi thế này?



“Lão Thái Quân không phải nói đùa đấy chứ? Cho dù không còn quan hệ chủ tớ, vậy dù gì cũng là người quen, hôm nay tới Đại Chu thì chính là người đồng hương, đi gặp mặt một lần là việc nên làm. Phụ thân thường dạy cháu về đạo đối nhân xử thế, điều này cháu gái chưa từng dám quên.” Khuỵu gối hành lễ xong thì lại nói, “Cháu gái còn phải đi đãi khách, không quấy rầy người nghỉ ngơi nữa.”



Tần Nghi Ninh lễ phép chu toàn, hành lễ với cả đám Nhị phu nhân và Hàn Nhị nãi nãi, xong xuôi mới rời khỏi phòng lão Thái Quân.



Sắc mặt lão Thái Quân lúc xanh lúc đó, nghĩ tới số bạc lớn như vậy lại vì Đại Yên diệt vong mà không còn là của Tần gia, trong bụng lại bùng lên cơn tức giận. Đến lúc cần tiền mới biết tiền không đủ, nay Tần gia đã nghèo khó thiếu thốn, trưởng tử lại không rõ tung tích, bọn họ ở trong dịch quán thì bị người ta quản chế đủ điều. Ở kinh thành, đến nhà của mình cũng không có, trong lòng lão Thái Quân chịu thế nào được?



Nhị phu nhân và Hàn Nhị nãi nãi đưa mắt nhìn nhau, cùng lặng lẽ chạy ra ngoài.



Trong nhà chỉ còn lại Tần ma ma, Tần Tuệ Ninh và Bát tiểu thư hầu hạ, nhất thời, bầu không khí nặng nề như đông cứng.



Bên này, Tần Nghi Ninh giao Liên Tiểu Chúc cho Tiêm Vân và Thu Lộ, đoạn dẫn theo Băng Đường và Ký Vân cùng đám người Chung Đại chưởng quỹ rời khỏi dịch quán.



Do không rành rẽ nơi nào ở kinh thành, Chung Đại chưởng quỹ nói luôn: “Nếu chủ nhân không chê, vậy không bằng đến căn viện ta đã thuê? Phu nhân và con trai con dâu ta đều ở đấy cả, chúng ta về nhà uống rượu, nói chuyện cũng tiện hơn.”



“Vậy đương nhiên là tốt, chỉ sợ làm phiền đến phu nhân và các ca ca tẩu tử.”



“Nói gì vậy chứ, chủ nhân chịu tới đã là vinh hạnh của mọi người rồi.” Chung Đại chưởng quỹ vô cùng hưởng thụ xưng hô thân cận của Tần Nghi Ninh khi nói về người nhà mình.



Tần Nghi Ninh liền đi theo tới căn viện một cổng vào ở phía bìa Tây kinh thành.



“Vừa mới đến kinh thành, vẫn chưa có chỗ đứng vững chắc nên mới cho người tới thuê trước nơi này, định để khi người nhà tới cũng có chỗ để đặt chân.”



Đứng trước cánh cổng viện sơn đen loang lổ, Chung Đại chưởng quỹ cười giải thích với Tần Nghi Ninh.



Tần Nghi Ninh liền gật đầu cười, bảo: “Đại chưởng quỹ làm việc vẫn luôn chu đáo.”



Mọi người vừa cười nói vừa đi vào, Tần Nghi Ninh đi gặp người nhà họ Chung trước, lễ phép chu toàn với Chung phu nhân và các bà các mợ rồi mới tới thư phòng nói chuyện với Chung Đại chưởng quỹ.



“Chủ nhân, sản nghiệp bên Đại Yên ta đã sắp xếp rõ ràng đâu đấy hết rồi. Tuy giờ trong tay chúng ta không còn Chiêu Vận Ti nhưng những ruộng đất người phát thiện tâm thu mua của bá tính lúc đầu giờ lại có tác dụng lớn! Nói không ngoa thì, lượng lương thực và cây trồng sản xuất được trên ruộng đất của người mỗi năm có thể nuôi sống được một phần dân chúng của cả Đại Yên khi xưa.”

Bình luận

Truyện đang đọc