Lời nói của Nhị lão gia khiến mọi người toàn gia đều lặng lẽ.
Một lúc lâu sau, Tôn thị mới từ trong khiếp sợ, phục hồi tinh thần, hoảng loạn nói: “Sao lại như vậy? Nghi tỷ nhi là cô nương còn trẻ tuổi, sao Hoàng thượng nhẫn tâm như vậy! Cho dù vì ý dân mà không thể cưới Nghi tỷ nhi, thì cũng không thể phá hỏng cả đời nó như vậy được!”
Lão Thái Quân tức giận, mặt mày tái nhợt. Trải qua một phen đại nạn, con cháu trong nhà mất đi, lão Thái Quân càng coi trọng huyết mạch còn sót lại. Tần Nghi Ninh là con gái dòng trưởng duy nhất của Tần Hòe Viễn, bà vẫn trông mong nàng có thể vào cung làm Hoàng hậu, khiến địa vị của Tần gia càng vững chắc kia mà! Sao lại xảy ra chuyện này?
“Đám giặc cướp Chu triều kia cũng quá đê tiện! Rốt cuộc vì sao bọn chúng làm như vậy? Hại người cũng không lợi mình, khiến Nghi tỷ nhi của ta không được làm Hoàng hậu! Trời ơi, sao số mệnh của ta khổ thế này! Sớ mệnh của ta khổ thế này!”
Lão Thái Quân đấm ngực giậm chân khóc lóc.
Nhị phu nhân cũng gạt lệ: “Chu triều đê tiện, dân chúng ngu muội, lại tin lời đồn đãi kia, làm khổ Nghi tỷ nhi nhà chúng ta rồi! Nó mới vừa cập kê, chẳng lẽ phải tu hành cả đời?”
Tôn thị hoảng hốt nắm tay Tần Hòe Viễn: “Lão gia, ông mau nghĩ cách đi! Nghi tỷ nhi nên làm thế nào bây giờ? Nghi tỷ nhi của ta số khổ mà!”
Người một nhà đều nhìn về phía Tần Hòe Viễn với vẻ chờ đợi. Sau khi trải qua đại nạn, địa vị gia chủ của Tần Hòe Viễn càng thêm vững chắc, cũng càng được tín nhiệm.
Tần Hòe Viễn hơi nhíu mày, nói: “Trước tiên không cần lo sợ, Hoàng thượng để Nghi tỷ nhi đi tu, ban thưởng danh hiệu Huyền Tố, nhưng Tăng lục ty vẫn chưa ghi danh, mà ban cho lại là biệt viện hoàng gia, đến lúc đó chỉ đổi tên lại mà thôi, có thể thấy được, thân phận của Nghi tỷ nhi chỉ là một cư sĩ.”
Mọi người nghe vậy, mới hơi bình tĩnh lại và nhận ra vấn đề.
Các phái Đạo môn truyền thừa khác nhau, môn hạ các Đạo phái chia làm hai loại “xuất gia” và “hỏa cư”.
Đạo sĩ xuất gia cần phải ở tại ly cung, nhận trai giới, kỵ cưới vợ, giống như Lưu tiên cô trước kia, là loại này.
Đạo sĩ hỏa cư thì tự do hơn, có thể ở Đạo quan, cũng có thể ở phân tán, có thể giữ trai giới, nhưng tự do lấy vợ, như rất nhiều Đạo môn coi trọng việc con trai thừa kế nghiệp cha, cha con truyền thừa.
Tần Hòe Viễn bình tĩnh phân tích, khiến tất cả mọi người đều hoàn toàn bình tĩnh.
“Xem ra, Hoàng thượng vẫn chưa từ bỏ ý định đối với Nghi tỷ nhi.” Im lặng hồi lâu, Tam lão gia cau mày nói: “Nếu cố tình không cho phép Nghi tỷ nhi kết hôn, Hoàng thượng có thể bức bách Nghi tỷ nhi xuất gia, nhưng Hoàng thượng chỉ bảo Nghi tỷ nhi làm cư sĩ, đây là tự cho mình đường lui.”
“Đúng là như vậy.” Lão Thái Quân nghe vậy cũng yên tâm, đổi buồn làm vui, nói: “Nói như vậy, Hoàng thượng phân phó đổi biệt viện hoàng gia thành Huyền Tố quan, mục đích cũng là “cận thủy ban công…” rồi? Nói như vậy, Hoàng thượng có ý đồ đối với Nghi tỷ nhi nhà chúng ta, chỉ là ngại ý nguyện của dân chúng mới phải làm như vậy?”
Tần Hòe Viễn cũng không thoải mái như lão Thái Quân: “Đây cũng không phải chuyện tốt đẹp gì. Nếu Hoàng thượng thật sự thực hiện được, thì Nghi tỷ nhi thành cái gì? Ngoài mặt là thân phận tu hành của cư sĩ, nhưng ngấm ngầm có quan hệ không chính thức với Hoàng thượng? Con gái của Tần Mông ta sao có thể cho phép đối xử như vậy.”
Tôn thị nghiến răng nghiến lợi, mắt đỏ ngầu, nói: “Hoàng thượng làm như vậy, cũng không sợ người khác thất vọng và đau lòng sao? Đây là hắn thể hiện rõ tà tâm không chết!”
“Dâu cả, ăn nói cẩn thận!” Lão Thái Quân nghiêm khắc quát to với Tôn thị: “Hoàng thượng là người há có thể tùy tiện bàn luận như vậy sao?”
Tôn thị cũng không lùi bước: “Con gái của chi trưởng chúng ta đều bị ép đi làm ngoại thất rồi, ta làm mẫu thân, chẳng lẽ không thể tức giận?”
“Ngươi là dâu ngốc!” Lão Thái Quân kéo tay Tôn thị tới vỗ vỗ: “Ngươi không muốn, nhưng đó là Hoàng thượng! Hôm nay Hoàng thượng bị ép ban ra loại ý chỉ này, đối với Nghi tỷ nhi của chúng ta là vô cùng thiệt thòi. Đối với nhà chúng ta, nhất định Hoàng thượng cũng hiểu là có sự thua thiệt, đến lúc đó tất nhiên sẽ có biện pháp bù đắp. Nhà chúng ta gặp nhiều tai nạn như vậy, Mông ca nhi có thể nói là lên lên xuống xuống, hôm nay khó khăn lắm mới có được cơ hội đổi đời, đây rõ ràng là chuyện tốt.”
Nhị phu nhân nghe vậy cụp mắt xuống, không muốn bình luận.
Nói toạc ra là, đây là bọn họ lấy lòng Hoàng thượng, vì được sự náy náy và đền bù của Hoàng thượng mà ngầm đồng ý để con gái của Tần gia cho Hoàng thượng làm ngoại thất. Lời lẽ như vậy, cha mẹ nói ra còn cảm thấy có lỗi với con gái, huống hồ họ là người thân thuộc? Cũng chỉ có lão Thái Quân có thể mở miệng.
Tam lão gia xưa nay không được lão Thái Quân sủng ái, lại trải qua đau đớn vì mất vợ, mất con, hôm nay đối với sự thống trị của Uất Trì gia có thể nói đã sớm có ý kiến, lúc này liền bất mãn nói:
“Mẫu thân nói như vậy là không thỏa đáng, Nghi tỷ nhi của chúng ta là con gái chi trưởng, là giọt máu duy nhất của đại ca. Để Hoàng thượng làm ngoại thất cũng là thân phận không nhập lưu, như vậy cũng quá khinh thường người! Huống chi đại ca đã chìm nổi nhiều năm ở triều đình, địa vị đã đạt rồi, chẳng lẽ còn cần phải dựa vào việc bán nữ nhi để củng cố địa vị cho vững chắc?”
Nhị lão gia cũng gật đầu.
Nếu muốn con gái ông ta làm chuyện này, đừng nói là con gái chi trưởng, dù là chi thứ, ông ta cũng không muốn.
Lão Thái Quân tức giận mặt mày trắng bệch, cãi chày cãi cối nói: “Thân là con gái Tần gia, thường ngày nuôi dưỡng trong nhà, cũng vì nó mà cả nhà gặp tai họa, hôm nay có thể làm được việc cho trong nhà, chẳng lẽ nó không nên làm?”
Mọi người nghe vậy đều nhìn về phía lão Thái Quân, lại nhìn vẻ mặt của Tần Hòe Viễn và Tôn thị.
Tôn thị giận dữ, vừa định lên tiếng, lại bị Tần Hòe Viễn xua tay ngăn cản.
Mặt trầm như nước, Tần Hòe Viễn nói: “Mẫu thân nói, con nghe rõ rồi. Mẫu thân đang oán Nghi tỷ nhi? Nhưng mẫu thân phải biết rằng, hiện nay đang lúc loạn lạc, với địa vị của con ở trong triều, chuyện nước khác tới ám sát, chém giết là chuyện sớm hay muộn, chẳng qua là Nghi tỷ nhi bị buộc phải nhận cái tiếng này mà thôi. Hôm trước có người Đại Chu tới, sau này khó đảm bảo không có người Tác - ta đến. Mà nói không chừng Cao Ly và người nước Oa cũng sẽ theo bước! Chẳng lẽ mỗi lần ám sát, chỉ cần người ngoài nói bọn họ tới là vì người nào trong nhà chúng ta, thì chúng ta oán trách người đó?”
“Mông ca nhi, ngươi…”
“Suy cho cùng, là con vô dụng, liên lụy cả nhà, trước kia có thể cùng chung phú quý, hôm nay cùng chung hoạn nạn, rốt cuộc có người bất bình.” Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
“Đại ca, đại ca không nên nói như vậy.” Tam lão gia lo lắng nói: “Chuyện này không trách bất cứ ai, muốn trách thì trách Hoàng đế nước Chu.”
Mặt lão Thái Quân đỏ tới mang tai, không ngờ Tần Hòe Viễn lại nói như vậy.
Tần Hòe Viễn: “Chuyện Nghi tỷ nhi, ta sẽ nghĩ cách giải quyết. Nếu mẫu thân có ý định để Nghi tỷ nhi hầu hạ Hoàng thượng một cách không rõ ràng, thì đó là còn oán trách con dẫn tới tai họa. Nếu là như vậy, con cũng không dám tiếp tục liên lụy người nhà, cũng chỉ có thể dẫn theo vợ con dọn ra ngoài.”
Cha mẹ còn sống, không tách ra ở riêng.
Bởi vì không nhịn được nữa, Tần Hòe Viễn mới nói sẽ dọn ra ngoài, cũng không đề cập tới phân chia tài sản.
Như thế thì không phạm lễ pháp, cũng không mất đi hiếu đạo.
Nhưng nói ra thì cũng không khác gì tách ra ở riêng.
“Đại ca!” Nhị lão gia và Tam lão gia đều cuống quýt.
Mấy người Nhị phu nhân và Tần ma ma cũng hết sức kinh ngạc, không ngờ vì Tần Nghi Ninh, Tần Hòe Viễn lại có thể nói ra chuyện này.
Lão Thái Quân vừa giận vừa xấu hổ, vỗ bàn nói: “Được, được lắm, ngươi vì con gái mình mà bất chấp tất cả! Ta mặc kệ! Chuyện của các ngươi, ta không quan tâm nữa!”
Tuy là nổi giận, nhưng cũng là nhượng bộ rồi.
Lúc này, vẻ mặt Tần Hòe Viễn mới dịu lại, nói: “Mẫu thân yên tâm, con sẽ không để con gái con hầu hạ bất cứ nam nhân nào một cách không minh bạch, cũng sẽ không để nó chịu uất ức.” Quay đầu lại nhìn Tôn thị, ông ta nói tiếp: “Nàng tới nói với người hầu của Nghi tỷ nhi ở Thạc Nhân Trai, sắp xếp vật dụng Nghi tỷ nhi thường dùng, mang theo hành lý, sau đó theo ta tới biệt viện hoàng gia.”
“Hoàng thượng không hạ chỉ, chúng ta có thể tới sao?” Tôn thị hơi lo lắng nói.
Tần Hòe Viễn nghiêm nghị nói: “Hoàng thượng nói cho Nghi tỷ nhi tu hành, chưa nói không cho trong nhà đưa đồ.”
“Vâng.” Tôn thị vững tâm, nói: “Lão gia, thiếp cũng muốn cùng đi.”
“Ừm, vậy thì cùng đi.”