Tần Nghi Ninh không giải thích được nguyên nhân Hoàng đế phẫn nộ, thoáng chần chừ rồi nhặt phong thư lên.
Trên phong thư ghi sáu chữ: “Hoàng đế Yên triều tự tay mở.”
Những nét ngang trên mỗi chữ đều hơi hất lên, hình thức bố cục chặt chẽ vừa phải, cực kỳ đẹp, nét bút như rồng bay phượng múa, tranh sắt ngân câu, cho thấy sự phóng khoáng và ngông cuồng của người viết, không cần hỏi cũng biết đây là do Bàng Kiêu viết.
Tần Nghi Ninh lập tức mở lá thư bên trong ra.
Vừa nhìn nội dung lá thư, nàng suýt nữa bật cười thành tiếng.
Trên lá thư chỉ có mười sáu chữ: “Lúc mặt trời lặn, đưa người trở về, bằng không công thành, tự gánh hậu quả!”
Ở lạc khoản là một chữ “Bàng” ngạo nghễ, còn đóng dấu bằng ấn của Trung Thuận thân vương và con dấu riêng của Bàng Kiêu.
Nói là viết thư nhưng nội dung lại ngắn gọn như vậy, đóng dấu lại rất cẩn thận, con dấu công đỏ thẫm và con dấu cá nhân tinh xảo hầu như in đầy trên giấy viết thư.
Nhất là câu cuối cùng “Tự gánh hậu quả”, thực sự là kiêu ngạo đến tận xương tủy, cũng không quên biểu lộ sự khinh bỉ đối với Uất Trì Yến.
Cũng khó trách Uất Trì Yến nổi trận lôi đình, mặt sưng sỉa cả lên!
Nếu như Bàng Kiêu công thành, Uất Trì Yến làm sao phòng thủ?
An Quốc công đã dẫn theo võ tướng và đa số văn thần dâng đầu danh trạng, chỉ cần Bàng Kiêu công thành, nhất định bọn họ sẽ mở rộng cửa thành. Đến lúc đó, e rằng Uất Trì Yến cũng không có cơ hội để mà đầu hàng!
Bởi vì với tình thế hiện tại, Bàng Kiêu hoàn toàn không cần Uất Trì Yến đầu hàng.
Uất Trì Yến có đầu hàng hay không, đối với Bàng Kiêu hoàn toàn không ảnh hưởng tới việc Bàng Kiêu có san bằng Đại Yên hay không.
Tần Nghi Ninh mím môi, xếp thư cất lại, hai tay dâng lên.
Uất Trì Yến không nhận lấy, cười nhạo nói: “Nàng rất đắc ý?”
“Đắc ý? Đất nước của thần sắp mất, thần có gì mà đắc ý? Ngược lại là Hoàng thượng, ngài biết mình đang nói gì sao?”
Uất Trì Yến không nhận lấy, Tần Nghi Ninh liền hạ tay xuống, đặt thư lên bàn kế bên.
“Hoàng thượng vừa mới nói, ngài biết thần nữ bị An Quốc công trói lại, lợi dụng thần dẫn dụ Trung Thuận thân vương?”
Tuy lòng Uất Trì Yến đầy phẫn nộ, nhưng nghe Tần Nghi Ninh hỏi thẳng như vậy, hắn cũng hơi chột dạ. Dù sao, người luôn miệng nói thích nàng là hắn, nhưng hắn lại để nàng bị trói lại, trở thành mồi dẫn dụ.
Uất Trì Yến không trả lời.
Tần Nghi Ninh nói: “Hoàng thượng cũng biết, mưu kế của An Quốc công là thế nào? Ông ta dẫn dụ Trung Thuận thân vương tới, định sau khi giết chết Trung Thuận thân vương sẽ ban thần nữ cho thân vệ và binh lính của ông ta chơi đùa, rồi giá họa cái chết của Trung Thuận thân vương cho cha ta!”
Uất Trì Yến nghe vậy giật mình, chậm rãi ngồi xuống nhìn thẳng mặt Tần Nghi Ninh.
Tần Nghi Ninh biết Uất Trì Yến không biết những điều này, do đó nàng tiếp tục nói:
“Sau khi bị trói lại, thần nữ tỉnh lại trên xe ngựa, thế nhưng vẫn giả vờ hôn mê, nghe rõ ràng cuộc nói chuyện giữa An Quốc công và phụ tá. An Quốc công đã sớm tiếp xúc với mật sứ của Đại Chu, người đó hứa hẹn với An Quốc công, chỉ cần nội ứng ngoại hợp phối hợp với quân đội Đại Chu, có thể đảm bảo tất cả quan viên đầu hàng Đại Chu đều được giữ nguyên chức vị.”
“An Quốc công nói, cha ta đè ép ông ta ở triều Đại Yên, một khi Trung Thuận thân vương bị cha ta giết chết, như vậy sau khi chúng ta đầu hàng, tất cả quan viên đều tới Đại Chu, Hoàng đế Chu triều nhất định sẽ trị tội cha ta. An Quốc công dự định trước lúc lên đường, liền diệt trừ hai kẻ thù chính trị là Trung Thuận thân vương và cha ta.”
“Hoàng thượng, tính toán tuyệt diệu đó của An Quốc công, ngài có biết không?
Câu hỏi cuối cùng chọc vào lòng Uất Trì Yến, giống như câu nói “Tự gánh lấy hậu quả” kia làm hắn chấn động cả người, ngã ngồi xuống đất.
“Ha ha ha!” Uất Trì Yến đau lòng ngửa đầu, vừa khóc vừa cười: “Đây là bề tôi của trẫm, giữ thành thì không xong, nhưng mưu mô thủ đoạn thì tính toán hơn người, tính toán ngay cả với trẫm. Buồn cười, thức sự buồn cười! Có nhiều bề tôi loại này, mất nước không oan chút nào, trẫm làm vua mất nước không oan mà! Ha ha!”
Tần Nghi Ninh quỳ trên mặt đất, nhìn Uất Trì Yến áp mặt sát đất vừa khóc vừa cười, bất chấp long bào dính dầy bụi đất, trong lòng cũng cảm thấy không dễ chịu.
Có ai muốn rơi vào tình cảnh này?
Thế nhưng căn bệnh trầm kha của đất nước Đại Yên này hoàn toàn không phải hình thành ngày một ngày hai, lại trải qua mấy chục năm bị tổn hại dưới bàn tay của Thái Thượng hoàng, nói thật, cho dù Uất Trì Yến là một Hoàng đế có bản lĩnh cao minh chăm lo việc nước, thì Yên triều cũng chỉ có thể kéo dài một chút hơi tàn mà thôi.
Uất Trì Yến thực sự không có khiếu về mặt này, hắn có lòng nhưng không có sức, rốt cuộc đã lực bất tòng tâm rồi.
“Hoàng thượng…” Tần Nghi Ninh thở dài một tiếng, muốn khuyên, nhưng không biết nên khuyên như thế nào.
Uất Trì Yến ngơ ngẩn ngồi một hồi, bỗng nhiên bụng kêu ùng ục, khiến hắn hơi bối rối, nhưng lại rất khách khí nói: “Nàng đứng lên đi, lần này trẫm nghĩ sai rồi. Sau khi biết ý đồ của An Quốc công, trẫm đã muốn tương kế tựu kế, do đó giữ Tần Thái sư lại trong cung trò chuyện với trẫm.”
Nói tới đây, dường như sợ Tần Nghi Ninh hiểu lầm, Uất Trì Yến vội vã nói: “Nàng yên tâm, Tần Thái sư và trẫm có tình thầy trò, trẫm sẽ không hại ông ấy, nhất định sẽ bảo vệ ông ấy. Sau này tới Đại Chu rồi, còn phải phiền nàng nói tốt vài câu cho trẫm trước mặt Trung Thuận thân vương.”
Tần Nghi Ninh ngẩn người tại chỗ, nhìn vẻ mặt tươi cười lấy lòng của Uất Trì Yến, nhất thời cũng không biết nên phản ứng như thế nào.
Cuối cùng, nàng đành nói: “Hoàng thượng thực sự quá khách khí. Thần nữ không quên mình là người Đại Yên. Thần nữ cũng biết, tất cả những gì Hoàng thượng làm đều là vì dân chúng kinh thành, cũng không phải vì bản thân ngài.”
Nghe vậy, Uất Trì Yến suýt rơi lệ.
Lại liếc nhìn Tần Nghi Ninh, Uất Trì Yến phủi phủi bụi trên long bào, lau mặt, lại khôi phục thần thái lúc mới tới, bước ra ngoài cao giọng hô: “Người đâu, chuẩn bị xe!”
Không bao lâu sau, có người điều khiển một chiếc xe đẩy không có thùng xe, do la kéo tới, có thể dễ dàng nhìn thấy người ngồi trên xe.
Uất Trì Yến liền nhìn Băng Đường đã được mở trói, bảo: “Ngươi cùng đi hầu hạ cô nương nhà ngươi đi.”
Rồi lại lập tức phân phó một tiểu thái giám: “Ngươi, mau lên xe, đưa Tần tiểu thư tới phía trước.”
Tiểu thái giám sợ đến mức thiếu chút nữa bật khóc, run run gắng gượng vâng dạ.
Tần Nghi Ninh kinh ngạc nhìn Uất Trì Yến.
Không ngờ, Uất Trì Yến lại đưa nàng thẳng tới quân doanh của Bàng Kiêu!
Trong phong thư kia, Bàng Kiêu nói là đưa người trở về, ý là trả nàng lại cho Tần gia chứ cũng không yêu cầu hắn phải làm như thế này!
Vietwriter.vn
Ngẫm nghĩ một chút, Tần Nghi Ninh liều hiểu rõ.
Đây là Uất Trì Yến muốn lấy lòng Bàng Kiêu.
Điều này thật sự khiến nàng không biết phải nói sao cho phải.
Tần Nghi Ninh và Băng Đường ngồi lên xe đẩy, tiểu thái giám cầm roi, vẻ mặt đau khổ đánh xe ra khỏi thành, băng qua một khu đất trống rộng rãi, tới quân doanh của Đại Chu ở phía đối diện.
Uất Trì Yến thấy cửa thành mở ra lại khép lại, nhìn chiếc xe càng lúc càng xa, trong lòng đủ loại cảm xúc ngổn ngang, sự oán độc trong đôi mắt hắn cuối cùng cũng được thay thể bởi vẻ bất đắc dĩ.
Lại nhìn về phía đám An Quốc công đang khoanh tay đứng một bên, Uất Trì Yến không biết nên xử lý như thế nào.
Mọi người trong quân đều đã phản rồi, nếu bây giờ hắn hạ lệnh trừng phạt An Quốc công, sợ rằng không giữ được mạng!
Thôi được, thôi được, sống sót cái đã rồi tính sau.
Uất Trì Yến đành dẫn thái giám trở về cung.
Trong quân doanh Hổ Bí quân, có người nhanh chóng báo cho Bàng Kiêu: “Vương gia, phía đối diện có một chiếc xe la đi tới, trên xe có hai tiểu cô nương.”
Bàng Kiêu lộ vẻ vui mừng, bỏ thư lại chạy vội ra ngoài.