CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Tần Nghi Ninh liền khóc nức nở, không phục nói: “Khi ngự ban đồ vật, Hoàng thượng dặn bảo con tùy tâm sử dụng, đồ vật tinh xảo như vậy, đương nhiên chúng con lấy ra dùng. Lão Thái Quân làm vỡ nó, không nói chính mình tùy ý hủy hoại vật ngự ban, mà còn trách chúng con vâng theo thánh chỉ, thật sự là không có đạo lý!”



Lão Thái Quân lo sợ đến mức mồ hôi toát ra đầy trán.



“Lão Thái Quân, đó là lọ thuốc hít cũ mà lúc sinh thời Thái hậu thường dùng, Hoàng hậu nhìn thấy cũng phải quỳ xuống, sao người dám, dám…” Rốt cuộc Tôn thị cũng phục hồi tinh thần, cũng ôm mặt khóc nức nở.



“Lọ thuốc hít nào? Ta chưa từng thấy nó, không biết các ngươi nói cái gì!”



Lão Thái Quân hừ một tiếng, lấy lại bình tĩnh xoay người liền đi. Khi đi ngang qua bức rèm che, bà ta vén rèm một cách hết sức cẩn thận.



Tần ma ma và Cát Tường lấy lại tinh thần, vội vàng hành lễ rồi hoảng hốt theo sau lão Thái Quân.



Trong phòng lặng ngắt như tờ, đống hỗn độn vỡ nát của lọ thuốc hít nằm trên mặt đất, trong không khí tràn ngập mùi thuốc hít hương bạc hà, làm chứng cho màn hài kịch vừa rồi.



Tùng Lan và Băng Đường liếc nhìn nhau, rồi rón rén đi ra sân kiểm tra, xác định đoàn người lão Thái Quân đã đi xa, lúc này mới không nhịn được nữa, bật cười thành tiếng.



Kim ma ma đỡ Tôn thị ngồi xuống, rồi bảo Thái Quất và Thái Lan thu dọn mảnh vỡ trên mặt đất, cười nói: “Hôm đó cô nương bảo Băng Đường cô nương đi mua một lọ thuốc hít, là đã tính trước cho tình thế ngày hôm nay rồi?”



“Đúng vậy.” Tần Nghi Ninh vui vẻ mỉm cười: “Không ngờ là bà ấy còn hoảng sợ hơn so với dự liệu của ta.”



Tôn thị nhớ tới dáng vẻ chạy trối chết của lão Thái Quân thì không nhịn được, liền bật cười, nỗi uất ức và cơn tức giận tràn trề vừa rồi đều theo tiếng cười mà tiêu tan đi phần nào.



Chỉ là sau khi cười xong, trong lòng Tôn thị cũng có một nỗi lo lắng mơ hồ.



“Nghi tỷ nhi, con trêu đùa lão Thái Quân như vậy, nếu phụ thân con biết được thì ông ấy sẽ không vui đâu. Tuy ông ấy ngầm đồng ý cho chúng ta ở lại chỗ này, nhưng phụ thân con là người rất hiếu thảo. Lão Thái Quân thật sự tưởng là mình làm vỡ vật ngự ban mà Thái hậu từng sử dụng, trở về khó tránh khỏi rất sợ hãi, nói không chừng còn có thể bị bệnh một trận.”



Nói tới đây, Tôn thị lo lắng nhíu chặt đôi mày: “Nếu phụ thân con hỏi, con cứ nói đó là chủ ý của ta. Dù sao thì ở trong mắt người Tần gia, ta cũng không có gì tốt đẹp, nhưng con thì khác, sau này con còn phải chờ người mai mối lập gia đình.”



Tần Nghi Ninh xúc động, ngồi bên cạnh Tôn thị, ôm eo bà, làm nũng: “Mẫu thân thương con, mà không quan tâm phụ thân trách mắng mẫu thân sao?”



“Ta không sợ, ta cùng với phụ thân con đã là vợ chồng đã bao nhiêu năm, cũng không phải chưa từng có tranh cãi ầm ĩ. Dù sao ta cũng không còn ngoại tổ con làm chỗ dựa nữa, sau này cũng là như thế.” Hôm nay Tôn thị đã quen thân mật với Tần Nghi Ninh, bà ôm vai của nàng vỗ về: “Còn con thì khác, con là con gái chưa chồng, không giống như ta.”



“Mẫu thân, người đối xử với con thật tốt.” Tần Nghi Ninh cười hì hì ôm lấy Tôn thị.



Tôn thị lại cảm thấy lòng chua xót. Thật ra cách bà đối xử với Tần Nghi Ninh không thể gọi là tốt được. Tuy rằng bà cố gắng quen thuộc với Tần Nghi Ninh, nỗ lực đối xử tốt với nàng, nhưng dù sao thời gian hai người biết nhau rất ngắn, tâm huyết và tình thương bà dành cho Tần Nghi Ninh thua xa Tần Tuệ Ninh.



Hôm nay Tần Tuệ Ninh cư xử như vậy, hoàn toàn tương phản với sự trung thành và hiếu thảo của Tần Nghi Ninh.



Tần Nghi Ninh càng dễ hài lòng, Tôn thị càng hổ thẹn.



Bà nhẹ nhàng đong đưa Tần Nghi Ninh, như dỗ dành một đứa bé còn ẵm ngửa: “Sau này mẫu thân sẽ đối xử thật tốt với con.”



“Mẫu thân chỉ cần giữ gìn sức khỏe cho tốt, như thế đã là làm điều tốt nhất cho con rồi.” Giọng Tần Nghi Ninh nhẹ nhàng và đầy thỏa mãn.



Đám Kim ma ma nhìn thấy cảnh này, không kìm được xúc động, khóe mắt ươn ướt.



Suy cho cùng là hoạn nạn biết chân tình, cuối cùng thì hai mẹ con máu mủ ruột rà cũng có một ngày bình yên sau giông bão, lại được nhìn thấy ánh mặt trời.



Tần Nghi Ninh lười nhác dựa vào lòng Tôn thị làm nũng, nhưng nàng lại sợ Tôn thị mệt, chỉ nằm chốc lát lại ngồi thẳng lên. Suy nghĩ một chút, nàng gọi Tùng Lan tới: “Đi thu dọn đồ đạc của chúng ta đi.”



Nàng lại nói với Kim ma ma: “Làm phiền ma ma cũng thu dọn tất cả đồ đạc của mẫu thân ta, sau đó chúng ta hồi phủ.”



Tôn thị kinh ngạc nói: “Sao chúng ta lại đột nhiên trở về?” Bà còn tưởng là Tần Nghi Ninh quyết tâm không trở về.



Không riêng Tôn thị, tất cả mọi người cũng đều thắc mắc.



Tần Nghi Ninh cười khúc khích: “Mẫu thân, chúng ta ở bên ngoài, không lập tức hồi phủ, là cần một lời nói, là muốn mẫu thân nở mày nở mặt hồi phủ để không ai dám xem thường người, để cuộc sống sau này của mẫu thân được thuận buồm xuôi gió. Hôm nay lão Thái Quân đã đích thân tới mời về, thể diện như thế cũng đã đủ để triệt tiêu những lời rêu rao trước kia của bà ấy, khiến bà ấy tự tay tát vào mặt mình rồi. Mục đích của chúng ta đã đạt được, bây giờ trở lại, còn có thể nhìn thấy vẻ mặt thú vị của lão Thái Quân. Nếu không trở về, vậy chẳng phải chúng ta là người sai sao?”



Ép lão Thái Quân phải đích thân tới mời là bản lĩnh của mấy người bọn họ.



Nhưng lão Thái Quân đã tới mời, nếu bọn họ không quay về thì có nghĩa là bọn họ bất hiếu, từ đúng sẽ trở thành sai.



Kim ma ma và Tôn thị gật đầu lia lịa.



Tôn thị lại hỏi: “Đã như vậy, vì sao con còn bố trí tình thế lừa gạt lão Thái Quân?”



Tần Nghi Ninh cười nói: “Nếu cuối cùng không giương móng vuốt ra thì sợ là bà ấy sẽ coi thường chúng ta. Làm như vậy cũng có thể khiến bà ấy yên tĩnh được vài ngày.”



“Nhưng dù sao vật bị vỡ cũng không phải là đồ được ngự ban, khi trở về, nếu bà ấy công khai nói ra, chẳng phải con phạm tội khi quân sao?” Tôn thị nghĩ tới đó, vẻ mặt liền trở nên hơi khó coi.



Tần Nghi Ninh trấn an: “Nếu bà ấy có một chút thông minh thì sẽ không nói với bất cứ ai về chuyện này. Cái tội làm vỡ đồ vật được ngự ban, chỉ mong sao chối bay chối biến, sao lại công khai nói ra làm gì? Nếu đầu óc bà ấy không được sáng suốt thì có thể bà ấy sẽ hỏi phụ thân, nhưng phụ thân rất thông minh, nhất định là phụ thân cũng sẽ giấu nhẹm chuyện đó và tới hỏi con.”



Tôn thị trầm tư suy nghĩ trong chốc lát, rồi lập tức nói: “Nếu phụ thân con hỏi con thì con trả lời thế nào? Phụ thân con rất thông minh, nói dối sẽ không qua mặt được ông ấy đâu!”



“Mẫu thân yên tâm, đương nhiên con có biện pháp ứng phó.” Tần Nghi Ninh mỉm cười, nói: “Bây giờ chúng ta thu dọn một hồi, sau đó lên đường, trở về trước giờ ăn tối, cũng tiện thỉnh an lão Thái Quân.”



Nghe vậy, Tôn thị liền nhẹ nhàng véo má Tần Nghi Ninh: “Nha đầu xấu xa, vẫn là con có nhiều mưu mô!”



Kim ma ma mỉm cười: “May mà tứ tiểu thư có biện pháp, bằng không chúng ta đã bị khinh thường như cỏ rác.”



Tôn thị nhớ tới thời gian sau khi phủ Định Quốc công bị diệt, nếu không nhờ có Tần Nghi Ninh lúc nào cũng ở bên cạnh bà, giúp bà chống đỡ những phiền não, sợ là lúc này bà đã bị bức bách đến phát điên rồi.



Vòng tay ôm Tần Nghi Ninh của Tôn thị càng xiết thật chặt.



Chưa tới nửa canh giờ, đồ đạc đã được thu dọn ổn thỏa. Tần Nghi Ninh đến quầy tiếp tân gặp chưởng quỹ, dặn ông ta sai người nói với Chung đại chưởng quỹ một tiếng rằng nàng đã hồi phủ, rồi liền cùng Tôn thị ngồi một xe ngựa trở về Tần phủ.



Khi xe ngựa chậm rãi chạy qua góc đường trước cửa Tần phủ, liền thấy cách đó không xa có đám thợ đang làm việc, miếu thờ lập cho Tôn thị đang được đẩy nhanh tốc độ xây dựng.



Chạy một mạch tới trước cửa phủ, tấm biển trước kia của Tần phủ đã được thay bằng tấm biển lớn thiếp vàng với bốn chữ do hoàng đế ngự bút “An Bình Hầu Phủ”. Bức tường trắng được quét lại sơn, ngói đen cũng được sửa sang. Nhìn từ phía cửa trước, toàn bộ Tần gia đều toát ra sức sống tràn trề.



Dù Hoàng đế là một hôn quân, nhưng tấm biển lớn do ông ta đích thân ngự bút cũng là vinh quang tột đỉnh.



Tôn thị nhìn bốn chữ lớn “An Bình Hầu Phủ”, trong lòng chợt cảm thấy kiêu hãnh, sống lưng càng thẳng tắp.



Tần Nghi Ninh sai người vào bẩm báo, rồi liền đỡ Tôn thị xuống xe ngựa, thấp giọng nói bên tai bà: “Mẫu thân dưỡng bệnh ở bên ngoài, thân thể vốn chưa khỏe hẳn, hôm nay lão Thái Quân đích thân hạ mình tới mời, chúng ta vì đạo hiếu mà trở về. Mẫu thân gặp chuyện đừng tức giận, chỉ cần chú ý điều dưỡng thân thể, việc còn lại giao cho con là được.”



Tôn thị nhịn cười, gật đầu nói: “Ta biết rồi.” Rồi bà lập tức dựa vào Tần Nghi Ninh một cách rất tự nhiên, trông dáng vẻ thật sự có phần đau yếu bệnh tật.



Lúc này lão Thái Quân đang gấp rút như kiến bò trên chảo nóng, bà kéo tay Tần Hòe Viễn nói: “Mông ca nhi, ta nói cho con biết một chuyện đại sự.”



“Xin mẫu thân cứ nói.”



Lão Thái Quân nhìn xung quanh một chút, thấy người bên cạnh hầu hạ chỉ có Tần ma ma, mới nói: “Hoàng thượng ban cho Nghi tỷ nhi lọ thuốc hít, hôm nay đã bị Nghi tỷ nhi làm vỡ rồi. Ta ở một bên tận mắt chứng kiến! Đó là của báu mà Thái hậu nương nương từng dùng, ngay cả Hoàng hậu thấy cũng phải quỳ! Con nói xem, Nghi tỷ nhi động tay động chân như vậy, đồ ngự ban không biết giữ gìn mà còn tùy tiện lấy ra sử dụng, hôm nay nó làm vỡ rồi, chuyện này nếu để cho Hoàng thượng biết được thì sẽ như thế nào? Nếu chẳng may Hoàng thượng giáng tội, chẳng phải là liên lụy toàn gia sao!”



Tần ma ma ở bên cạnh nghe vậy không nhịn được cúi đầu nhíu mày.



Lớn từng tuổi này rồi, bản thân làm chuyện sai, muốn tìm con trai tìm cách cứu vãn mà còn không nói thật!



Tần Hòe Viễn khó hiểu hỏi: “Nghi tỷ nhi không phải là người có tính tình kiêu căng, làm việc cũng có chừng mực, sao lại cố ý làm vỡ lọ thuốc hít ngự ban được?”



Lão Thái Quân nghe vậy, vẻ mặt hơi cứng đờ, chua chát nói: “Hôm nay ta đích thân đi mời vợ và con gái của con về, không ngờ đã không mời được người về, còn bị liên lụy. Nghi tỷ nhi tức giận đập nát lọ thuốc hít, ngược lại còn đổ lỗi cho ta. Số ta sao khổ thế này! Gặp phải loại làm rối loạn cửa nhà như thế!”



Nói xong, lão Thái Quân liền ôm mặt khóc nức nở.



Tần ma ma vội mang khăn tay tới hầu hạ lau nước mắt cho bà và thấp giọng khuyên bảo.



Tần Hòe Viễn hiểu rõ tính tình của lão Thái Quân, lời lẽ của bà có trăm ngàn chỗ hở, thật sự đáng nghi ngờ. Tần Hòe Viễn nhìn về phía Tần ma ma với vẻ dò hỏi.



Đối mặt với ánh mắt của Tần Hòe Viễn, Tần ma ma hơi né tránh. Bà không tiện vạch trần chủ tử, nhưng nói dối Tần Hòe Viễn cũng không đúng.



Mà Tần Hòe Viễn vừa nhìn thấy dáng vẻ như vậy của Tần ma ma, liền càng khẳng định ý nghĩ của mình.



Giữa lúc này, bên ngoài có người thưa: “Bẩm lão Thái Quân và Hầu gia, phu nhân và Tứ tiểu thư đã trở về, đang tới Từ Hiếu Viên thỉnh an lão Thái Quân.”



Lão Thái Quân nghe vậy thì sợ đến mức nấc cụt.



Quả nhiên là tiện nhân bày mưu tính kế bà! Nguồn : Vietwriter.vn



Bà ta vừa mới tố cáo bọn họ không chịu trở về, còn làm mình bị liên lụy, thì trong chớp mắt, bọn họ đã trở lại rồi! Vậy chẳng phải là bà ta bịa đặt sao?



Lão Thái Quân vừa ngẩng đầu lên, gặp phải ánh mắt nghi ngờ của Tần Hòe Viễn, trong lòng liền nguội lạnh, không nhịn được mắng: “Con tiện nhân kia, vậy mà còn có can đảm nghênh ngang trở về thỉnh an!”



Tần Hòe Viễn cười nói: “Chẳng phải là nàng nghe lời mẫu thân nên mới trở về sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc