"Nhà mẹ đẻ ngươi xảy ra chuyện lớn, ta vốn cũng không nên nhiều lời với ngươi, nhưng ngươi cũng không thể quên thân phận của mình. Tuy ngươi là con gái của Tôn gia, nhưng đã vào cửa Tần gia, làm dâu của Tân gia chúng ta rồi, thì dù làm việc gì cũng phải nghĩ đến tình cảnh của Tần gia chúng ta mới đúng, đừng quên chồng của ngươi là Thái sư đương triều!”
Mấy ngày nay lão Thái Quân ôm đầy một bụng tức giận.
Dù một tài tử như Tôn Nguyên Minh ra đi theo cách như vậy thực sự khiến người ta đau lòng thổn thức, nhưng điều làm lão Thái Quân lo lắng là Tần gia sẽ bị phủ Định Quốc công liên lụy.
Hoàng thượng có chỉ, cho dù ý chỉ đó có hợp tình hợp lý hay không, thánh chỉ vẫn là thánh chỉ, mặc dù việc Tôn Nguyên Minh lấy cái chết để bày tỏ ý chí là hết sức bi tráng, nhưng cũng không thể tránh khỏi tội danh kháng chỉ, không tôn trọng Hoàng đế.
Ngày xảy ra chuyện, khi Tần Hòe Viễn vội vàng muốn tới phủ Định Quốc công, lão Thái Quân đã ra sức ngăn cản, nhưng con trai bà ta đã lớn tuổi rồi và có chủ kiến của mình, bà ta không ngăn được.
Bà ta cứ tưởng Tần Hòe Viễn chỉ tới xem qua tình hình rồi thôi, nào ngờ ông lại ở lại Tôn gia giúp đỡ, ngay cả khi bà ta sai người tới nói bà sinh bệnh, muốn con trai trở về chăm sóc, ông cũng chỉ về một lát, sau khi xác định bà ta chỉ giả bệnh, ông liền nói một tràng đạo lý rồi lại đi.
Nhưng bà ta làm như vậy là vì ai chứ?
Nghĩ rằng con trai mình cũng không phải loại người có vợ rồi liền quên mẹ, nói không chừng là do Tôn thị nói gì đó hoặc làm điều gì đó.
Hôm nay không dễ gì đợi được Tôn thị hồi phủ, làm sao bà ta không nổi giận?
Tôn thị vốn đang thương tâm, lúc này càng cảm thấy đầu váng mắt hoa, mà bà cũng không am hiểu phân tích những chuyện lớn như thế này, giờ đây đầu óc bà càng rối bời. Bà không ngẫm nghĩ thâm ý trong lời nói của lão Thái Quân mà chỉ cảm thấy lão Thái Quân trách bà ở lại ở nhà mẹ đẻ lâu.
Tần Nghi Ninh vừa thấy vẻ mặt của Tôn thị liền biết là bà sắp nổi giận, muốn ngăn cản nhưng không kịp trước sự nhanh mồm nhanh miệng của Tôn thị.
“Lão Thái Quân khó tránh khỏi không thông tình lý rồi! Nhà mẹ đẻ ta xảy ra chuyện lớn như vậy, cha mẹ ta đều đau lòng ngã bệnh, huống chi chuyện hậu sự của Nguyên Minh còn chưa xong, làm sao ta có thể mặc kệ bỏ lại họ? Dù sao thì lão Thái Quân cũng nên đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ, chứ không thể cố tình gây sự như vậy!”
Giọng Tôn thị hơi khàn, cho nên khi lớn tiếng, càng khàn đi như đứt hơi.
Nghe Tôn thị nói như vậy, Tần Nghi Ninh biết chuyện đã hỏng rồi, vội giải thích:
“Lão Thái Quân bớt giận, không phải mẫu thân có ý đó…”
Lão Thái Quân tức giận đứng lên, không muốn nghe Tần Nghi Ninh nói cái gì.
“Ngươi nói ta cố tình gây sự? Có con dâu nào nói với mẹ chồng như vậy không? Mấy năm nay ta khoan dung ngươi, ngươi liền xem ta là quả hồng mềm, dễ dàng khi dễ đúng không? Ngươi bảo ta đặt mình vào người khác? Nhưng ta không có cháu đích tôn lấy cái chết tỏ ý chí, ta thật sự không hiểu được!”
“Bà…!”
Tôn thị tức giận run cả người.
Tiếc nuối lớn nhất cả đời này của bà chính là đến bây giờ vẫn không thể sinh con trai cho Tần Hòe Viễn, nhiều năm qua, bà đã bị mẹ chồng ít nhiều xem thường vì việc này rồi! Bây giờ mẹ chồng lại đem chuyện này ra dằn vặt bà!
Nước mắt đầm đìa, Tôn thị ôm ngực khóc nghẹn, thở hổn hển.
“Ta biết lão Thái Quân thấy ta chướng mắt, ta…”
“Ngươi lại muốn về nhà mẹ đẻ?”
Thấy Tôn thị khóc, lão Thái Quân vừa bực dọc vừa hả giận, cười lạnh nói:
“Ngươi tưởng là phủ Định Quốc công vẫn là phủ Định Quốc công trước kia sao? Nể tình dù sao ngươi cũng là con dâu ta, ta khuyên ngươi một câu, hôm nay mặc dù hành động của Nguyên Minh bi tráng, nhưng rốt cuộc cũng là kháng chỉ bất tuân! Hoàng thượng chưa bộc phát thì chẳng khác nào trên đầu phủ Quốc công các ngươi có treo một thanh đao! Nếu ngươi thực sự hiếu thuận thì nên nghĩ cho cha mẹ và anh cả của ngươi!”
“Ngươi cũng là người trưởng thành rồi, không thể làm chuyện mà ngay cả con gái ngươi cũng không làm chứ? Ngươi nhìn xem một đứa con gái tốt như Tuệ tỷ nhi đã bị ngươi dạy thành cái dạng gì rồi? Nhìn thấy loại đức hạnh thế này của ngươi, ta còn cảm thấy may mắn là Nghi tỷ nhi đã sớm bị tráo đổi, không bị ngươi dạy hư!”
Lời lẽ của bà ta cay nghiệt như vậy làm cho mặt Tôn thị tái nhợt.
Lão Thái Quân răn dạy bà nhưng cũng không nên nói như vậy trước mặt con gái bà và người hầu, như thế thì sau này còn ai nghe lời bà nữa!
Tôn thị cảm thấy mặt mũi của mình đã bị lão Thái Quân chà đạp tan nát rồi!
Mà Tần Tuệ Ninh ở bên cạnh vốn vì thấy người chết ngay trước mặt mình nên mấy ngày vừa rồi, nàng ta không thiết gì cơm nước, mặt mày trắng bệch, tiều tụy đi thấy rõ, lúc này lão Thái Quân lại chỉ cây dâu mắng cây hòe, đột nhiên nàng ta cảm thấy bị sỉ nhục và phẫn nộ nhưng cũng không có cách nào.
Thì ra nàng ta là tu hú chiếm tổ chim thước, lại vì vậy mà cứu vớt được tính cách của cháu gái ruột của lão Thái Quân sao?
Tần Nghi Ninh đưa mắt nhìn Tôn thị đang khóc nức nở, lại nhìn lão Thái Quân đang tức giận trừng mắt, sau đó nhìn sang Tần Tuệ Ninh đang cúi đầu chịu đựng, trong lúc nhất thời, nàng cảm thấy không biết phải làm sao.
Đầu óc Tôn thị không minh mẫn lắm.
Lão Thái Quân lại gió chiều nào che chiều ấy, chỉ ích kỷ lo cho lợi ích của mình.
Hôm nay Tần Tuệ Ninh càng rất nhạy cảm và đố kỵ…
Nếu để ba người bọn họ tiếp tục ở cùng một chỗ, sợ càng xảy ra chuyện lớn.
Tần Nghi Ninh liền nhìn sang Tần ma ma bên cạnh lão Thái Quân bằng ánh mắt cầu cứu.
Tần ma ma liền hiểu ngay. Bà khẽ gật đầu, đưa tay vỗ ngực cho lão Thái Quân dễ thở hơn, rồi đỡ bà cụ ngồi xuống, khuyên nhủ:
“Lão Thái Quân bớt giận, tính tình Đại phu nhân thẳng thắn nhưng trong lòng không có ý xấu. Đều là người một nhà, chẳng phải lão Thái Quân cũng quan tâm tới cả nhà Đại phu nhân sao?”
Tần ma ma lại quay sang nói với Tôn thị:
“Đại phu nhân, người đừng trách lão Thái Quân dùng lời lẽ quá gay gắt, đây chỉ là nói chuyện không hợp ý nhau mà dẫn tới tranh cãi. Đại phu nhân cũng biết hiện nay ở trong triều, Thái sư gia cũng rất khó xử. Phu nhân đừng thương tâm nữa, lão Thái Quân cũng chỉ muốn tốt cho cả nhà thôi.”
Mấy lời này không những vuốt giận lão Thái Quân mà đồng thời còn đưa ra bậc thang cho Tôn thị bước xuống.
Người thông minh sẽ phụ họa theo chiều hướng này thì sự việc cũng sẽ qua.
Nhưng Tôn thị lại nhanh mồm nhanh miệng nói:
“Ta biết lão Thái Quân vừa thấy nhà mẹ đẻ ta phạm phải chuyện này là đã nghĩ xa lắm rồi! Trước kia, khi nhà chúng ta còn tiếng tăm lừng lẫy, sự hăng hái tìm đến kết thân của các người chạy đâu hết cả rồi? Bây giờ lão gia thăng chức rất nhanh, các người đã quên là ai đề bạt hắn! Vừa có chuyện xảy ra là đã vội co đầu rút cổ, đúng là lòng lang dạ sói, ta thấy mà ghê tởm!”
Lời lẽ của Tôn thị là lời nói thật.
Nhưng cho dù lời nói thật đến mức nào cũng không nên nói lung tung không phân biệt trường hợp như vậy!
Chẳng lẽ nói ra những lời như vậy rồi, sau này còn có thể sống ở Tần gia được sao?
Tần Nghi Ninh ôm đầu, vội kéo Tôn thị quỳ xuống:
“Lão Thái Quân bớt giận, mẫu thân của cháu vì thương tâm quá mà hồ đồ rồi, chứ không phải cố tình nói như vậy.”
“Còn không phải cố tình sao?”
Mặt lão Thái Quân đỏ bừng, cũng không biết là bà ta xấu hổ vì bị nói toạc ra hay vì tức giận.
“Nếu không vì dù sao ngươi cũng sinh được một đứa con gái hiểu chuyện như Nghi tỷ nhi, hôm nay ta đã bảo Tần Mông hưu ngươi rồi!”
“Nếu lão Thái Quân muốn cho con trai của mình mang tiếng tham phú phụ bần thì cứ việc hưu! Loại nhà chồng như thế này, ta đã chịu đựng đủ rồi!”
Tôn thị hất tay Tần Nghi Ninh ra, đứng dậy liền đi.
Tần Nghi Ninh vội đuổi theo kéo Tôn thị, đồng thời đưa mắt ra hiệu với Tần Tuệ Ninh.
Dù thế nào thì Tần Tuệ Ninh cũng nhanh nhạy hơn Tôn thị một chút, thường ngày dù có bất hòa với Tần Nghi Ninh, nhưng vào thời điểm mấu chốt như thế này, nàng ta cũng nên biết ba người cùng là người một nhà, rốt cuộc đều là người của chi trưởng, Tôn thị làm ầm ĩ, toàn thể chi trưởng đều mất mặt.
Nhưng rõ ràng là Tần Nghi Ninh đã đánh giá cao chỉ số thông minh của Tần Tuệ Ninh, lại cũng đánh giá thấp tư tâm của nàng ta.
Tần Tuệ Ninh quỳ xuống, trong đôi mắt sưng húp vì khóc nhiều mấy ngày nay, long lanh một làn hơi nước:
“Lão Thái Quân, xin người bớt giận. Mẫu thân cũng không cố tình nói những lời này, dù sao thì tình cảm giữa mẫu thân và phụ thân rất tốt, người đừng nhìn vào chuyện khác làm gì, ít nhất hãy nể mặt phụ thân, tha thứ cho mẫu thân một lần!”
Nói là khuyên bảo, nhưng Tần Tuệ Ninh nói như vậy chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa!
Lão Thái Quân yêu thương con trai nhất, bà luôn có một loại khát vọng chiếm hữu đối với con trai, khát vọng này càng biểu hiện rất mạnh mẽ đối với Tần Hòe Viễn. Mặc dù bà mong muốn con trai và con dâu hòa thuận và rất tức giận khi thấy con dâu làm chuyện ngu xuẩn, nhưng trong tâm lý, bà vẫn nghĩ rằng con dâu không tốt thì con trai mình mới có thể nhận rõ ai là người thân nhất của nó.
Tần Tuệ Ninh nắm bắt được tâm lý này của lão Thái Quân.
Bây giờ Tôn thị đã không còn thương yêu nàng ta nữa, vì sao nàng ta phải nói đỡ cho Tôn thị chứ? Không ai trong nhà này là người tốt cả!
Quả nhiên vừa nghe lời này, lão Thái Quân đã nổi trận lôi đình, đập vỡ ấm chén trà, mắng:
“Ta đã biết ngươi là một người đàn bà ngu xuẩn, ở phía sau xúi giục Mông ca nhi, bảo Mông ca nhi ở lại phủ Quốc công trợ giúp cho nhà mẹ đẻ của ngươi! Ngươi cũng không nhìn xem lúc này đã là lúc nào rồi? Cháu trai ngươi đã chết, chẳng lẽ còn muốn chồng của ngươi cũng bị liên lụy sao!”
Tôn thị bị Tần Nghi Ninh kéo lại, nghe lão Thái Quân nói như vậy, tức giận đến mức mặt mày tái mét, vừa muốn mở miệng cãi lại thì đã cảm thấy ngực tê rần, trước mắt tối sầm, thân thể mềm nhũn ngã xuống.
“Mẫu thân! Mẫu thân!”
Tần Nghi Ninh đón được thân hình mềm nhũn đang ngã xuống của Tôn thị.
“Ôi, Đại phu nhân té xỉu rồi!”
Nguồn : Vietwriter.vn
Tần ma ma vội kêu người tới, lại dặn bảo:
“Mau đi gọi đại phu!”
Lão Thái Quân ngẩn người.
Đây lại là trò bịp bợm vừa mới học được? Là ngất thật hay là giả vờ? Lúc này ngất đi, là muốn lừa bà sao?
Lúc này Tần ma ma đã chạy ra:
“Nhanh lên nhanh lên, trước hết khiêng Đại phu nhân vào nhà đã!”
Các nha hoàn, bà vú đều ba chân bốn cẳng chạy tới định nâng Tôn thị lên.
“Không được lộn xộn!”
Tần Nghi Ninh đẩy người xông vào, nói:
“Ta đã thấy người đột nhiên ngất xỉu rồi, lúc đó mà di chuyển là không tốt. Sau đó đại phu nói là do bệnh tim, khi tức giận lên cơn thì không được di chuyển lung tung. Mau đi gọi Băng Đường tới!”
Câu cuối cùng, là nàng bảo đại nha hoàn Cát Tường.
Vừa rồi khi bọn nàng hồi phủ, nàng bảo Băng Đường và Tùng Lan đi chuẩn bị tắm rửa trước chứ không dẫn theo bên người.
Cát Tường gật đầu, vội vàng chạy đi.
Tần Nghi Ninh lo lắng, đồng thời ấn vào gan bàn tay và Nhân Trung của Tôn thị.
Lúc này Tần Tuệ Ninh cũng quỳ gối bên cạnh Tôn thị, nước mắt lã chã rơi xuống, gọi:
“Mẫu thân, người đừng dọa con, người mau tỉnh lại đi!”
Tần Nghi Ninh cười nhạt, cũng không ngại có mặt mấy người lão Thái Quân và Tần ma ma, càng không ngại các tỳ nữ đang vây xem đầy viện, liền vung tay cho Tần Tuệ Ninh một bạt tai.
Lần này nàng ra tay không chút lưu tình, Tần Tuệ Ninh đau đến mức mắt nổ đom đóm, ngã ngồi xuống đất, vừa nghiêng đầu đã phun ra một búng máu lẫn một cái răng.
“A! Răng của ta! Ngươi…!”
“Tần Tuệ Ninh, ta nói cho ngươi biết, mẫu thân không có việc gì thì thôi, nếu chẳng may mẫu thân có mệnh hệ nào, ta sẽ là người đầu tiên giết ngươi!”
“Ngươi dám!”
“Không tin ngươi cứ thử xem!”
Ánh mắt Tần Nghi Ninh vô cùng dữ tợn khiến Tần Tuệ Ninh sợ run, hoàn toàn không dám nhìn thẳng mặt nàng, khí thế cũng yếu đi.
“Việc này làm sao có thể trách ta?”
“Không trách ngươi, chẳng lẽ trách lão Thái Quân? Lão Thái Quân có tấm lòng từ mẫu, vốn không có tâm địa kia, nhưng ngươi cứ một mực gây chuyện thị phi, dẫn dắt để lão Thái Quân nói ra những lời như vậy!”
Tần Nghi Ninh tiếp tục xoa nắn đôi tay lạnh lẽo co quắp của Tôn thị, bấm Nhân Trung của bà, lo lắng nói:
“Bây giờ ta không tranh cãi với ngươi, nếu mẫu thân không việc gì, ta còn có thể để lại cái mạng của ngươi, nhưng nếu mẫu thân thật sự có gì bất trắc, thì ngươi rửa cổ chờ đó đi!”