Trước khi thế bức người của Tần Nghi Ninh, Tần Tuệ Ninh sợ đến mức mặt mày tái nhợt, lắc đầu.
“Ngươi không dám, ngươi dựa vào cái gì mà nói như vậy? Ngươi là cái thá gì trong nhà này? Trên có lão Thái Quân, còn có phụ thân, mẫu thân, ngươi dựa vào cái gì đòi xử lý ta! Tổ mẫu, nàng ta muốn giết cháu! Người mau cứu cháu!”
Tần Tuệ Ninh muốn bò dậy chạy vào trong cầu cứu.
Nhưng Tần Nghi Ninh đã túm lấy cổ áo nàng ta xách lên, trông hết sức dễ dàng, tiện tay ném một cái, Tần Tuệ Ninh liền lui về phía sau mấy bước, ngã giữa sân.
“Ngươi lại thử xem!”
Một câu nói hung dữ của nàng khiến Tần Tuệ Ninh sợ đến mức ngây người, không còn dám kêu la nữa, chỉ biết ôm mặt khóc.
Đám người hầu và tỳ nữ chung quanh đều sợ hãi, không dám thở mạnh, trong viện chỉ nghe giọng nói nhẹ nhàng của Tần Nghi Ninh gọi Tôn thị, hoàn toàn tương phản với giọng nói hung dữ lúc nãy:
“Mẫu thân đừng sợ, đại phu sẽ tới lập tức.”
Tần ma ma nhìn Tần Tuệ Ninh một chút rồi liền yên lặng vào phòng.
“Lão Thái Quân, chuyện bên ngoài…?”
Lão Thái Quân lắc đầu, thở dài nói:
“Tình cảm ta dành cho Tần Tuệ Ninh thật sự đã nguội lạnh. Lúc này ta bình tĩnh lại, nghĩ lại chuyện vừa rồi, chẳng phải vì nó nhắc tới Mông ca nhi, cho nên trong lúc nóng giận ta mới nói mà không lựa lời sao? Nó làm như thế này cũng không phải là một lần hai lần đâu.”
Tần ma ma thầm nghĩ: bây giờ lão Thái Quân bỏ mặc là vì không tận mắt nhìn thấy dáng vẻ dữ tợn, đánh người gãy cả răng của Tứ tiểu thư…
Bà cũng chỉ dám thầm phê phán, rồi vẫn phải bẩm báo.
“Chỉ là Tuệ Ninh cô nương vừa mới bị Tứ tiểu thư đánh gãy một cái răng.”
“Hả?”
Lão Thái Quân kinh ngạc đứng lên.
Bà ta ngồi ở đây, nghe bên ngoài có tiếng la hét ầm ĩ, nhưng không nhìn thấy tình cảnh lúc đó.
Không ngờ Tuệ tỷ nhi lại bị đánh gãy một cái răng?
Lão Thái Quân nôn nóng muốn đi ra ngoài.
Tần ma ma đỡ cánh tay lão Thái Quân, dịu dàng nói:
“Lão Thái Quân, hôm nay thân thể ngài không thoải mái, còn bị Đại phu nhân chọc giận, lúc này không thể ra ngoài, chẳng may cảm lạnh thì không ổn. Nô tỳ thấy Tứ tiểu thư hành động có chủ định, cũng có chừng mực, Tứ tiểu thư ra tay, như thế chẳng phải là đúng lúc thay lão Thái Quân dạy dỗ Tuệ Ninh cô nương sao?”
“Nhưng Tuệ tỷ nhi…”
“Lão Thái Quân, sở dĩ Tuệ Ninh cô nương dám gây xích mích là vì ỷ được ngài sủng ái mà không sợ hãi. Cũng nên để Tứ tiểu thư dạy cho nàng ấy một bài học, xem có thể bớt phóng túng hay không. Huống chi, ngài không muốn thấy bản lĩnh của Tứ tiểu thư khi xử lý tình huống sao? Dù thế nào thì nô tỳ cũng rất muốn nhìn xem cách xử lý của Tứ tiểu thư có giống với Đại lão gia lúc còn trẻ hay không.”
Nhắc tới Tần Hòe Viễn là chạm tới chỗ mềm yếu nhất của lão Thái Quân.
Khi còn trẻ, Tần Hòe Viễn từng dùng thủ đoạn sấm sét trừng trị vài lão di nương. Nếu ai dám động tới bà, con trai bà là người đầu tiên không hài lòng, có thể sẽ trừng trị người đó tới cùng.
Lão Thái Quân mỉm cười:
“Nghi tỷ nhi rất giống Mông ca nhi, về chuyện hiếu thảo, nó cũng giống cha.”
“Đúng vậy.”
Tần ma ma đỡ lão Thái Quân ngồi xuống, nói:
“Ngài tạm thời xem tình huống rồi quyết định cũng không muộn. Huống hồ, cũng không phải ngài bỏ mặc Tuệ Ninh cô nương mà chỉ để Tứ cô nương dạy cho cô ấy một bài học, sau đó ngài mới ra mặt giúp đỡ cũng không muộn.”
Lão Thái Quân ngẫm nghĩ, thấy cũng có lý, liền gật đầu, thở dài.
Một đứa cháu gái mà mình tận mắt nhìn thấy nó lớn lên, hôm nay lại biến thành một người tâm cơ khó lường như vậy, đến mức mưu tính xấu xa với cả người mẹ đã nuôi dưỡng mình mười bốn năm, mà Tần gia cũng chưa bao giờ bạc đãi nó, chi phí ăn mặc cũng như các cô nương khác trong phủ, thế nhưng nó còn không biết đủ.
Cũng nên dạy dỗ một phen.
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì Cát Tường dắt tay Băng Đường tới.
Kiểm tra xong tình trạng của Tôn thị, Băng Đường móc từ trong lòng ra một hộp gỗ hơi cũ, kiểu cách cổ xưa, mở nắp lấy ra một cây ngân châm dài mảnh, châm vài chỗ trên người Tôn thị, mũi châm cuối cùng cắm vào Nhân Trung.
Tôn thị thở hắt ra một cái, hoảng hốt mở mắt.
Mọi người đều kêu lên:
“Đại phu nhân tỉnh rồi!”
Cũng có người không hiểu nội tình thầm khen y thuật của tỳ nữ bên người Tần Nghi Ninh, không ngờ lại cao như thế.
“Mẫu thân, người tỉnh rồi! Người không sao chứ?”
Tần Nghi Ninh vui mừng nắm tay Tôn thị, hết sức cẩn thận đỡ bà ngồi dậy.
Tôn thị lắc đầu, tựa đầu vào vai Tần Nghi Ninh, cất giọng hơi khàn:
“Không sao, ta bị làm sao vậy?”
Băng Đường cười nói:
“Mấy ngày nay phu nhân quá mức mệt nhọc, lại thương tâm quá độ, đương nhiên thân thể không chịu nổi. Thể trạng của người rất tốt, thân thể không có gì nghiêm trọng, chỉ là tâm trạng bị ảnh hưởng, tĩnh dưỡng hai ngày là được.”
Nhớ tới chuyện vừa rồi, Tôn thị vẫn còn tức giận, nhưng có phần lực bất tòng tâm, có tiếp tục làm ầm ĩ cũng không được gì, đành gật đầu.
“Băng Đường, muội đi sai người khiêng một cỗ kiệu nhỏ tới đây đi.”
Tần Nghi Ninh vừa dứt lời, Như Ý đã đưa mấy nữ hầu tráng kiện khiêng một chiếc kiệu đã được làm ấm tới, cười nói:
“Tần ma ma đã dặn bảo nô tỳ đi chuẩn bị. Đại phu đã tới Hưng Ninh Viên rồi, xin mời Đại phu nhân lên kiệu.”
Tần Nghi Ninh không nhờ người khác giúp, hai tay xốc nách Tôn thị, nâng bà lên thẳng chiếc kiệu, rồi khom người vén rèm lên, nói:
“Mẫu thân trở về nghỉ ngơi, con bảo Băng Đường theo người trở về, con xử lý chuyện ở đây xong sẽ lập tức về hầu hạ người.”
Tôn thị gật đầu, uể oải tựa vào vách kiệu lót vải nhung màu lục sẫm.
Tần Nghi Ninh vỗ vỗ tay Băng Đường:
“Muội chăm sóc mẫu thân giúp ta nhé!”
Băng Đường cười nói:
“Ta biết, cô nương cứ yên tâm.”
Nhìn theo, đợi người đi rồi, Tần Nghi Ninh đưa mắt liếc nhìn về phía nhà chính vẫn không có phản ứng, suy nghĩ một chút, khóe môi liền hiện ra nét cười lạnh lùng, xoay người lại túm lấy cổ áo Tần Tuệ Ninh đang ngồi dưới đất, nhấc lên.
Tần Tuệ Ninh sợ hãi thét lên chói tai:
“Ngươi muốn làm cái gì? Mẫu thân cũng đã tỉnh rồi mà! Đây là viện của tổ mẫu, ngươi dám làm càn!”
Tần Nghi Ninh không nói lời nào, túm tóc Tần Tuệ Ninh rồi kéo thẳng ra ngoài làm cho tóc mai của nàng ta xõa ra, trâm cài và hoa tai rơi rớt.
Tay nàng đè lên đầu Tần Tuệ Ninh khiến Tần Tuệ Ninh đành phải khom người xuống, hai tay cào loạn tới trước, nhưng không chạm được vào người Tần Nghi Ninh, trông như một con mồi bị thợ săn dẫn đi, giãy dụa thét lên chói tai.
Đại nha hoàn Cát Tường và Như Ý đều bị dọa sợ ngây người!
Sống trong phủ Tần nhiều năm như vậỵ, có bao giờ họ gặp được thiên kim tiểu thư nào có sức khỏe đáng kinh ngạc đến thế đâu chứ!
Hai người vội vào nhà bẩm báo.
“Lão Thái Quân, Tứ tiểu thư túm tóc Tuệ Ninh cô nương lôi đi rồi!”
Rốt cuộc lão Thái Quân ngồi không yên.
“Chúng ta mau đi xem, coi chừng xảy ra tai nạn chết người!”
Tần ma ma cũng hơi lo lắng, chẳng lẽ Tứ tiểu thư vẫn có thể nhất thời kích động mà ra tay giết người sao?
Bà cầm áo choàng khoác thêm cho lão Thái Quân, rồi cùng Cát Tường và Như Ý đỡ người đi ra ngoài.
Có một số nha hoàn, vú già hiếu kỳ theo Tần Nghi Ninh đi thẳng tới hậu hoa viên.
Hôm nay là mùa đông, dù mặt hồ không đóng một lớp băng dày như ở miền bắc, nhưng trong hồ cũng có băng mỏng.
Tới bên hồ sen, Tần Nghi Ninh không nói không rằng ném Tần Tuệ Ninh xuống.
Chỉ nghe “Ùm” một tiếng, cả người Tần Tuệ Ninh ngã xuống hồ đầy bùn và sen tàn, trên mặt nước phủ một lớp băng mỏng dễ vỡ.
Nước không sâu, chỉ tới thắt lưng, nhưng Tần Tuệ Ninh rơi ngang người xuống hồ.
Tần Tuệ Ninh vốn đã sợ đến đờ người, lại có bản năng sinh tồn, nên khi lão Thái Quân tới nơi thì đã thấy nàng ta đang vung chân vung tay đập nước lia lịa trong hồ sen, kêu to cầu cứu.
Tần Nghi Ninh đứng trên bờ, cười lạnh nói:
“Ngươi không chết được đâu, đứng lên đi!”
Tần Tuệ Ninh vùng vẫy một hồi, nghe vậy ngập ngừng đứng lên, mới phát hiện nước chỉ chấm thắt lưng, lập tức vừa phẫn nộ vừa xấu hổ, tất cả cảm xúc đều biến thành sự căm hận.
Nhị phu nhân, Tam thái thái, Tam tiểu thư, Lục tiểu thư, Thất tiểu thư và Bát tiểu thư nghe tin chạy tới, hoặc xa hoặc gần vừa vặn nhìn thấy dáng dấp thảm hại, người đầy nước và bùn của Tần Tuệ Ninh.
Đám phụ nữ trong nhà đều hoảng sợ ngẩn người.
Phía bên này, Tần ma ma cau mày nói:
“Ngây người ra làm cái gì, còn không kéo Tuệ Ninh cô nương lên!”
Thấy lão Thái Quân tới, có người làm chỗ dựa, Tần Tuệ Ninh leo lên bờ, vừa ngồi xổm trên mặt đất liền bắt đầu ôm vai khóc nức nở, dáng vẻ như là bị dọa sợ đờ người ra, chỉ biết khóc vậy.
Tần Nghi Ninh nói:
“Ném ngươi xuống đó, là để bùn lầy tẩy rửa cái miệng của ngươi, cũng tẩy rửa đầu óc và lòng dạ của ngươi!”
Tiếng nức nở của Tần Tuệ Ninh càng lớn hơn.
“Tần gia nuôi dưỡng ngươi mười bốn năm, cũng chưa từng bạc đãi ngươi, mặc dù ngươi không phải là con ruột, lão Thái Quân và mẫu thân cũng chẳng bao giờ nghĩ tới đuổi ngươi về dưỡng sinh đường. Ngươi đã không biết ơn, ngược lại còn gây chia rẽ quan hệ giữa mẫu thân và lão Thái Quân, ngươi còn xứng đáng làm người sao?”
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Tần Tuệ Ninh lắc đầu:
“Ta biết ngươi hận ta, nhưng ta nào có tội gì!”
“Đối với chuyện bị đánh tráo, đích xác là ngươi vô tội, nhưng việc người làm, là hành động của một con người đấy sao? Ta không hận ngươi, ngươi không xứng bị ta hận, ta chỉ muốn giết chết ngươi!”
Tần Tuệ Ninh ôm gối khóc nức nở, cả người run rẩy.
Tần Nghi Ninh cười nhạt:
“Không cần làm ra vẻ đáng thương như vậy. Ta là một người rừng, ghét nhất là cái kiểu giả bộ của ngươi! Nhân hôm nay lão Thái Quân và các vị tỷ muội đều có mặt, ta nói rõ luôn, sau này nếu ta phát hiện ngươi vẫn tiếp tục gây xích mích, lợi dụng mẫu thân, thì kết quả sẽ không đơn giản như hôm nay đâu!”
Như thế này gọi là đơn giản?
Không những nàng ta bị đánh gãy một cái răng, còn bị ném xuống hồ sen uống nước bùn, nước băng, vậy thì không đơn giản sẽ như thế nào?
“Ngươi dám!”
Rốt cuộc Tần Tuệ Ninh cũng ngẩng đầu lên, run cầm cập.
“Ta có dám hay không, chẳng phải ngươi đã biết rồi?”
Tần Nghi Ninh quỳ xuống trước mặt lão Thái Quân, thành khẩn nói:
“Cháu hành động ngang ngược, tự biết mình sai, xin lão Thái Quân trách phạt.”
Trong lúc nhất thời, lão Thái Quân cũng không biết có nên phạt nàng hay không.
Dung mạo của nàng giống Tần Hòe Viễn thời niên thiếu đến bảy phần, cái khí thế không cho phép người khác làm mẫu thân mình bị thương tổn cũng khiến lão Thái Quân nhớ lại mình và con trai trưởng năm đó.
Lão Thái Quân càng biết, tính cách Tần Tuệ Ninh như vậy, cũng thật sự cần bị một người lợi hại trừng trị, nếu không, còn không biết trong nhà sẽ bị nàng ta làm rối loạn đến mức độ nào.
Nghĩ vậy, lão Thái Quân cau mày nói:
“Mặc dù cháu đúng lý, nhưng thủ đoạn cũng quá tàn nhẫn. Trời lạnh thế này mà ném người xuống hồ sen, không sợ người ta bị bệnh hay sao.”
Dĩ nhiên bà ta không nhắc tới chiếc răng gãy.
“Dạ, cháu biết sai rồi.”
Trong chớp mắt, Tần Nghi Ninh hiểu rõ suy nghĩ của lão Thái Quân, nàng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tần Tuệ Ninh ngẩng đầu nhìn lão Thái Quân với vẻ không thể tin nổi:
“Tổ mẫu, người không thương cháu sao? Sao người có thể đối xử như vậy với cháu?”
Lão Thái Quân nhìn thân hình thảm hại với đầy vết bẩn của nàng ta, vừa thương vừa giận:
“Tuệ tỷ nhi, ta tận mắt nhìn cháu lớn lên, cháu nghĩ cái gì trong đầu, ta đều rõ cả. Cháu tự thu xếp cho ổn thỏa đi!”
Bà ta lại quay sang bảo mọi người:
“Giải tán cả đi, tụ tập ở chỗ này làm cái gì!”
Dứt lời, lão Thái Quân dẫn theo Tần ma ma, Cát Tường và Như Ý xoay người rời đi, hoàn toàn không có ý định trừng phạt Tần Nghi Ninh.
Mấy người Nhị phu nhân, Tam thái thái, Tam tiểu thư vốn không rõ sự việc, lúc này cũng đã hiểu ra, nhất định là Tần Tuệ Ninh lại làm chuyện gì quá quắt, đến mức lão Thái Quân cũng không chịu giúp nàng.
Tần Nghi Ninh hành lễ với hai thẩm thẩm và các đường tỷ muội, giải thích nguyên nhân vì sao hôm nay Tôn thị ngất xỉu, bản thân mình phải lập tức đi chăm sóc bà. Các tỷ muội cũng đều lập tức quan tâm, đi theo Tần Nghi Ninh tới Hưng Ninh Viên.
Phú Quý và Thể Vân nghe tin chạy tới, mang theo mấy nữ hầu tráng kiện khiêng kiệu nhỏ đưa Tần Tuệ Ninh về Tuyết Lê Viện.
Hậu hoa viên yên tĩnh trở lại, lúc này từ sau hòn non bộ cách hồ sen không xa, Tần Hòe Viễn và Uất Trì Yến mới dẫn theo tùy tùng của mình đi vòng ra.
“Để điện hạ chê cười rồi. Tiểu nữ sinh trưởng ở nơi thôn dã, hành động ngang tàng, nếu có điều gì không phải, xin Thái tử điện hạ thứ lỗi.”
Tần Hòe Viễn hành lễ.