CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Tần Nghi Ninh mơ thấy một cơn ác mộng rất dài và nặng nề. Trong mộng, không ngừng có tiếng hô giết, có mùi máu tanh xua mãi không sao tan được, còn có người đang ở phía sau kêu la đánh giết. Nàng vốn rất tự tin có thể chạy trốn, nhưng khi chạy đi, mới phát hiện mình chỉ là một đứa trẻ chân tay ngắn ngủn, rất nhanh chóng bị người đuổi kịp.



Trong khoảnh khắc lưỡi dao cắm vào vai, nàng hoảng sợ thét lên chói tai, cả người chấn động kịch liệt, đột nhiên mở mắt ra.



Đau, vai nàng thật sự rất đau!



Nhìn đóa ngọc lan thêu trên chiếc màn lam nhạt quen thuộc, trong lúc nhất thời Tần Nghi Ninh không rõ mình đã tỉnh hay vẫn còn mơ.



Ký ức cuối cùng của nàng là người một nhà bị vây hãm trong một ngõ cụt không chạy ra được, một mặt là lửa lớn, một mặt là thích khách, nàng tựa trên cánh tay của phụ thân, tận mắt nhìn thấy Lâm di nương tự sát vì tuyệt vọng trước cái chết của Lục muội và Thất muội.



Sao nàng lại trở về phòng ngủ của mình rồi? Mọi người đều không sao chứ?



“Cô nương, người tỉnh rồi!” Băng Đường đang canh giữ ở mép giường, vui mừng nói: “Người cảm thấy thế nào?



Tần Nghi Ninh mấp máy môi, cổ họng vừa khô vừa rát, nói không ra lời.



Băng Đường vội cầm một chén nhỏ bằng sứ trắng tới, dùng muỗng đút cho nàng nửa chén.



Nước vào miệng vừa mặn vừa ngọt, khiến cổ họng nóng như lửa dễ chịu một chút. Lúc này Tần Nghi Ninh mới cất giọng khàn khàn hỏi: “Ta ngủ bao lâu? Bây giờ ngày nào, giờ nào rồi?”



“Bẩm cô nương, người ngủ một ngày đêm rồi, lúc này vừa qua khỏi giờ Hợi. Sáng sớm hôm nay nô tỳ nhận được tin tức liền trở về. Lúc đó người sốt rất cao, may mà nền tảng sức khỏe của người rất tốt, lúc này đã khá hơn rồi.”



Tần Nghi Ninh gật đầu, lại hỏi: “Trong nhà còn ai?”



Nghe vậy, Băng Đường do dự một chút, mới dè dặt nói: “Cô nương đừng hỏi nhiều như vậy. Lão Thái Quân, Hầu gia và phu nhân không sao. Ký Vân nói tối hôm qua người vừa ngất xỉu, thì có cứu binh tới, cho nên sau đó chúng ta không gặp phải chuyện gì lớn, ngay cả Thập Nhất gia bị thương cũng vừa mới tỉnh, còn biết đói. Trên người Ký Vân bị mấy vết thương nhẹ, đều là vết thương ngoài da, không quan trọng, ta đã bôi thuốc rồi bảo nàng ấy đi ngủ trước.”



“Ta nhớ là hôm qua Ký Vân không bị thương.” Tần Nghi Ninh yếu ớt quay đầu lại nhìn Băng Đường. Nàng đoán, sau cuộc chém giết, nhất định Ký Vân mất rất nhiều sức lực.



Băng Đường vừa nhớ tới những lời Ký Vân nói với mình, lúc này trong lòng vẫn còn sợ hãi. Nàng đỡ Tần Nghi Ninh dậy, lót một chiếc gối to mềm mại sau lưng nàng, bưng chén tới tiếp tục cho Tần Nghi Ninh uống nước.



“Nghe nói sau khi đám thích khách kia bỏ đi, lại có ba cao thủ âm thầm lẻn vào. Lúc đó Hầu gia bố trí để người nghỉ tạm ở thư phòng ngoại viện, chỉ có Ký Vân trông coi người. Ba tên kia võ công rất cao, Ký Vân gắng gượng chống đỡ, may mà người do tiểu Vương gia bố trí chạy tới chế ngự ba thích khách kia, nếu không, hậu quả không sao tưởng tượng nổi.”



“Người do Bàng Chi Hi bố trí?”



“Đúng vậy, đó là một vị hiệp sĩ trẻ tuổi. Võ công của hắn rất cao, y thuật có lẽ cao minh hơn ta, thuốc do hắn phối chế cho cô nương dùng, có hiệu quả tốt. Hắn còn bắt sống ba thích khách kia.”



“Thích khách đâu?”



“Đã giao cho Hầu gia rồi. Còn chưa biết Hầu gia xử trí thế nào.” Băng Đường buông chén, áp tay vào trán Tần Nghi Ninh xem chừng nhiệt độ, rồi khuyên: “Cô nương bị thương đứt mạch máu, mất rất nhiều máu, tóm lại là vết thương khá nặng. Hôm nay cô nương phải có gắng dưỡng thương, những chuyện khác không cần để ý tới. Hiện giờ tất cả mọi chuyện bên ngoài đều đã có Hầu gia, Nhị lão gia và Tam lão gia cũng thảo luận xử lý, Hầu gia thông tuệ như vậy, tất nhiên làm rất tốt.”



Tần Nghi Ninh mệt mỏi từ từ nhắm mắt lại, nhẹ nhàng lắc đầu.



“Chuyện này, không thể bỏ qua như vậy.”



“Cho dù không thể bỏ qua, cô nương cũng không thể tiếp tục day vò bản thân. Thân thể không hồi phục tốt, thì làm sao có sức để làm chuyện khác?”



Tần Nghi Ninh kìm nén mong muốn lập tức xử lý việc này, thấp giọng nói: “Thuốc của ta đâu? Mang đến đây đi!”



Băng Đường nghe nàng nói vậy, suýt nữa nước mắt rơi xuống.



Tần Nghi Ninh quả thực là cô gái kiên cường nhất mà nàng từng gặp.



Nữ tử bình thường trải qua thảm kịch diệt môn, đã từng tận mắt nhìn thấy người thân tử vong, mà thích khách vẫn la hét đòi giao nàng ra sẽ tạm tha chết cho người trong nhà. Vì cái chết của Lục cô nương và Thất cô nương, Lâm di nương lại oán hận nàng, đập đầu tự sát ngay trước mặt nàng.



Sự phẫn nộ vì bị diệt môn, sợ hãi vì bị truy sát, bị thân nhân oán giận, lại tận mắt nhìn thấy người thân cận chết trước mặt mình, nghe nói Tùng Lan vì chắn một đao cứu mạng Tần Nghi Ninh mà chết…



Nếu đổi lại là bất cứ ai khác, lúc này sợ rằng đã phát điên. Mặc dù bản thân không sao, cũng nhất định sẽ vì hối tiếc mà tự làm yếu bản thân, phải dựa vào người khác.



Nhưng Tần Nghi Ninh vẫn rất lý trí, rất cứng cỏi, không có hối tiếc, hối hận, nàng vẫn biết mình nên làm gì.



Nếu sự cứng cỏi này xuất hiện ở một chủ mẫu đứng mũi chịu sào, lão luyện từng trải thì có thể nghĩ là đương nhiên.



Nhưng nàng chỉ mới mười lăm tuổi thôi!



Băng Đường và Tần Nghi Ninh cùng tuổi, trước kia khi Đường gia bị diệt môn, nàng đã rời khỏi nhà nửa năm trước, do đó nàng chỉ nghe tin tức, chứ không tận mắt nhìn thấy thảm trạng đó.



Dù vậy, mỗi khi nhớ tới, nàng đều suốt đêm không ngủ được, vừa hận vừa sợ, hoàn toàn không thể khống chế tâm tình của mình.



Nếu như nàng đích thân nếm trải tất cả những gì Tần Nghi Ninh đã trải qua, Băng Đường sợ rằng mình đã chết xanh cỏ lâu rồi.



Băng Đường sụt sịt mũi, đứng dậy bưng một chén cháo bắp đường đỏ được hầm kỹ, cười nói: “Cô nương, người ăn chút gì đi, cái này bổ máu lại tốt cho tiêu hóa, tốt cho thân thể của ngài. Cô nương dùng một chút để uống thuốc.”



Tần Nghi Ninh gật đầu, đưa hai tay yếu ớt nhận lấy chén cháo, run rẩy múc cháo nóng ăn, rồi lại nhận chén thuốc do Băng Đường bưng tới, uống một hơi cạn sạch, sau đó lại súc miệng.



Thuốc kia có tác dụng an thần giảm đau, Tần Nghi Ninh nằm trên giường, không bao lâu sau liền buồn ngủ. Trước khi ngủ, nàng không quên dặn Băng Đường: “Đi nói cho phụ thân và mẫu thân ta biết, ta đã không sao rồi. Hãy chăm sóc cho họ.”



“Dạ, cô nương yên tâm đi, Chung đại chưởng quỹ nhận được tin tức đã an bài rất nhiều người tới phủ chúng ta hỗ trợ. Bản thân Chung đại chưởng quỹ cũng không về mà ở lại, nghe theo sự điều động của Hầu gia, cô nương cứ yên tâm dưỡng thương, chờ thân thể khỏe hẳn rồi, chúng ta mới có thể hành động.”



Mí mắt Tần Nghi Ninh càng lúc càng nặng, nghe Băng Đường nói, lúc này mới yên tâm để mình chìm vào giấc ngủ say.



Khi nàng lại tỉnh lại, vẫn là ban đêm, lúc này Tần Nghi Ninh cảm thấy mình đã có một chút tinh thần, gắng gượng dùng một ít cháo gạo tẻ đường đỏ, ăn một ít rau xanh luộc nhừ, rồi lại uống thuốc, nàng không chịu nghỉ ngơi, liền bảo Băng Đường và Thu Lộ đỡ mình xuống lầu, đi tới linh đường ở tiền viện.



Tuy là đêm mùa hè, nhưng lúc này Tần Nghi Ninh lại rất sợ lạnh, gió vừa thổi qua, nàng liền cảm thấy lạnh run.



Nàng cắn răng chịu đựng, ra cửa thùy hoa, vòng qua chính viện, đã thấy trong viện treo móc vải trắng, cành phan treo cao, trước mắt một màu trắng toát. Trong sân và phòng trong với cửa mở rộng, bày hàng loạt quan tài, đèn lồng giấy trắng bị gió thổi lúc mờ lúc tỏ, trong không khí tràn ngập mùi khét của giấy tiền vàng mã.



Vừa nhìn thấy cảnh tượng này, Băng Đường và Thu Lộ đều sợ hãi nổi da gà, lại nghĩ những người này đều chết oan, đại đa số trong đó đều là người quen biết, nước mắt không kìm được liền rơi xuống.



Tần Nghi Ninh đi qua một quan tài mở rộng, chỉ liếc nhìn vài lần, không nhìn nữa.



Vào linh đường, đã thấy Tần Vũ, Tần Hàn, Nhị lão gia, Tam lão gia và Tần Hòe Viễn đều ở linh tiền. Họ đều mặc quần áo trắng, thả tiền giấy vào trong chậu gốm sứ.



“Phụ thân.” Tần Nghi Ninh gọi.



Tần Hòe Viễn quay đầu lại, liền thấy Tần Nghi Ninh cả người mặc đồ trắng, mặt trắng bệch.



“Sao con lại tới đây?”



“Con tới thắp nén hương, dập đầu trước mọi người.”



Người nằm trong quan tài trước mặt Tần Nghi Ninh là Tam thái thái mặc áo liệm màu xanh ngọc.



Nàng chỉ nhìn thoáng qua, không kìm được nước mắt, quỳ gối trước linh cữu, dập đầu, thấp giọng nức nở: “Là ta sai. Là ta có lỗi với mọi người.”



Nghe Tần Nghi Ninh nói như vậy, trong phòng có tiếng nghẹn ngào.



Tam lão gia vuốt mặt, lắc đầu nói: “Nghi tỷ nhi đừng tự trách như vậy, lúc trước ta đã từng nói, chuyện này cũng không phải lỗi của bất cứ ai. Chỉ là số phận chúng ta không tốt, gặp phải cái thời loạn lạc này.”



Lần này, vợ của Tần Vũ cũng không tránh được kiếp nạn, vợ chồng hai người còn trẻ, thường ngày rất đằm thắm, mặc dù Diêu thị không có con, Tần Vũ vì nàng mà không chịu nạp thiếp. Hôm nay Diêu thị mất, Tần Vũ cảm thấy trái tim trống rỗng, nghe Tam lão gia nói như vậy, hắn vẫn không lên tiếng, chỉ thẫn thờ bỏ thêm tiền giấy vào chậu.



Tần Nghi Ninh xốc lại tinh thần, không muốn đi đoán mò tâm tư của người trong nhà, bởi vì mặc dù nàng bị người nhà oán hận, đó cũng là kết cục nàng đang phải nhận chịu khi liên lụy tới họ.



Hiện giờ nàng đang quan tâm một việc khác.



“Phụ thân, người đã biết lai lịch của thích khách rồi chứ?”



“Ừ.” Mặt lấp loáng ánh lửa, Tần Hòe Viễn thong thả nói: “Sự việc đã điều tra rõ ràng, thích khách lần này là do Hoàng đế Chu triều phái tới, thứ nhất là bởi vì lời nhận xét của Thiên Cơ Tử, thứ hai là bọn chúng muốn ám sát Hoàng thượng. Lần này thích khách Chu triều có chừng trăm người, hai ngày trước đã cải trang thành thương nhân vào thành, đã bị mật thám mặt nạ bạc và Ngũ Thành Binh Mã ty theo dõi.”



Nhi lão gia, Tam lão gia, Tần Vũ và Tần Hàn đều đưa tiền giấy trong tay cho người hầu túc trực bên linh cữu.



Nơi đây nhiều người, cũng không thích hợp nói chuyện này, mọi người đều ngầm hiểu ý rời khỏi phòng trước, tới ngồi trong một phòng khách của viện sát vách, lại bố trí người tin cậy canh gác bên ngoài.



Lúc này Tần Hòe Viễn mới nói: “Lần này đám người kia có kế hoạch rất chặt chẽ và tỉ mỉ, trước tiên chúng phái người tới phủ chúng ta, cũng phái số lớn nhân thủ tới Hoàng cung. Đã vậy, chúng còn để lại hậu chiêu. Lần này nếu không nhờ Mục công tử tới đúng lúc, thì sợ rằng bây giờ Nghi tỷ nhi đã mất.”



Nhị lão gia và Tam lão gia đều lắc đầu thở dài.



Tần Vũ hỏi: “Mục công tử là ai?”

Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn

Tần Hòe Viễn đáp: “Mục công tử là người do Bàng tiểu Vương gia phái tới bảo vệ Nghi tỷ nhi.”



Tam lão gia kinh ngạc nói: “Huynh nói, Bàng tiểu Vương gia phái người bảo vệ Nghi tỷ nhi?”



Tần Nghi Ninh biết, lúc này trước mặt người nhà, nếu có nửa câu giấu diếm đều dễ gây hiểu lầm, nên thẳng thắn nói: “Vâng, Bàng Chi Hi biết được tin tức Chu đế sai người ám sát cháu, liền nhờ một vị giang hồ hiệp sĩ có võ công cao cường tới hỗ trợ, chỉ là nước xa cứu lửa gần, hắn tới muộn, không đuổi kịp nhóm thích khách đầu tiên, chỉ bắt được ba thích khách kia.”



Nhị lão gia im lặng gật đầu.



Tần Vũ nhíu mày, nói: “Xem ra giữa Chu đế và Bàng Chi Hi cũng không có sự nhất trí.”



Tần Hàn cười lạnh nói: “Ta thấy là Hoàng đế nào cũng không có đức hạnh. Bọn họ chỉ lo củng cố vững chắc địa vị của mình, hoàn toàn không lo lắng cho cuộc sống của dân chúng. Chẳng qua là Tứ muội bị lan truyền lời đồn nhảm mà Hoàng đế Chu triều đã phái người vượt qua quãng đường thật xa tới ám sát, hơn nữa còn giết nhiều người trong nhà chúng ta như vậy, đủ thấy hắn ta cũng là một kẻ chuyên quyền độc đoán, tổn hại mạng người.”



Tần Nghi Ninh cúi đầu: “Suy cho cùng, chính muội hại mọi người.” Hít sâu một hơi, nàng không để mọi người khuyên nhủ, liền hỏi Tần Hòe Viễn: “Phụ thân, người đã tra hỏi được tin tức gì từ ba thích khách kia chưa?”



“Bọn họ bị cực hình, đã sớm phun ra hết rồi. Chỉ có điều, một số thích khách còn lại vẫn đang chạy trốn. Hôm đó người của Thanh Thiên Minh chạy tới kịp thời, xua đám người kia ra ngoài, sau đó lạc mất dấu vết. Hôm nay kinh thành giới nghiêm, bọn chúng không ra được, chỉ có thể xé lẻ ra, ẩn núp ở trong thành. Ngũ Thành Binh Mã ty lục soát cả ngày, đến lúc này vẫn không có thu hoạch gì.”



“Nếu bắt được bọn họ, thì sau đó sẽ ra sao?” Tần Nghi Ninh hỏi: “Hoàng thượng nói sẽ xử lý những người đó như thế nào?”



Tần Hòe Viễn chậm rãi lắc đầu: “Hoàng thượng vẫn chưa nói.”



“Chưa nói?” Tần Nghi Ninh cười nhạt, ý tứ hàm súc nói: “Nếu là chưa nói, chuyện này không dễ xử lý rồi. Con muốn hỏi phụ thân, Nhị thúc, Tam thúc, với tình tình của Hoàng thượng, nếu Đại Chu tạo áp lực, ông ta có thể thả hết những thích khách kia không?”



“Điều đó rất có thể.” Tần Hàn vô cùng đau đớn nói: “Ngẫm lại chuyện của Tôn gia phủ Định quốc công, người Đại Chu còn chưa nói gì, Hoàng thượng đã bắt đầu tàn hại trung thần rồi. Lần này, nếu Hoàng đế Đại Chu thuận miệng nói một câu “Thả những người kia ra, ta sẽ tha chết cho ngươi”, Hoàng thượng còn không cuống quýt giao trả người? Vậy chẳng phải nhiều người trong nhà chúng ta chết uổng mạng sao?”



Tần Vũ nhắm mắt, hai tay nắm chặt ghế bành.



Tam lão gia nhớ tới con trai mới mười một tuổi và Tam thái thái rất hiểu ý người khác, không cầm lòng được, nước mắt giàn giụa, lớn tuổi như vậy rồi mà khóc như một đứa trẻ.



“Là ta vô năng, không bảo vệ được mẫu thân và em trai con. Nếu Hoàng thượng muốn thả những hung thủ giết người kia ra, ta… ta sẽ liều mạng với ông ta!”



“Phụ thân.” Tần Hàn kéo tay Tam lão gia: “Phụ thân đừng khóc, có hại cho thân thể. Mẫu thân có linh thiêng trên trời cũng tuyệt đối không mong muốn thấy phụ thân như vậy. Thiên tai, nhân họa, tránh cũng không thể tránh, đó cũng không phải lỗi của phụ thân. Dù thế nào thì những người sống sót chúng ta cũng phải lấy lại công bằng cho những người đã mất. Trách nhiệm mà chúng ta phải gánh vác quá nặng, phụ thân, dù thế nào người cũng phải bình tĩnh.”



Tam lão gia dùng tay áo lau mặt, tự ép mình kiềm chế được tâm tình.



Tần Nghi Ninh lau nước mắt, khàn giọng nói: “Chúng ta quyết không thể để Hoàng thượng giao người ra. Dù hiện tại chúng ta bắt được ba tên, nhưng vẫn còn một đám đang lẩn trốn. Nếu như không thể bắt được đám thích khách đang lẩn trổn đó, đối với chúng ta cũng là một tai họa ngầm rất lớn. Nếu bắt bọn chúng, Hoàng thượng cũng không cho phép chúng ta giết bọn chúng, ta chỉ có thể tìm cách.”



“Trực tiếp chống lại ý tứ Hoàng thượng không phải là hành động sáng suốt. Chính diện xung đột, nhà chúng ta chỉ là lấy trứng chọi đá, nhất định phải nghĩ ra một biện pháp thỏa đáng, khiến những hung thủ sát nhân này đền mạng.”



Tần Hòe Viễn hỏi Tần Nghi Ninh: “Nghi tỷ nhi, con có biện pháp rồi?”



“Vâng.” Ánh mắt Tần Nghi Ninh kiên định gật đầu: “Tay những tên này đều dính đầy máu người của Tần gia, con muốn lấy máu bọn chúng tế điện vong linh.”

Bình luận

Truyện đang đọc