CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Cố Thế Hùng nhìn Uất Trì Yến chán nản ngồi trên rương bạc, sống mũi cay cay, những giọt lệ già nua lập tức tuôn rơi, quỳ xuống đất nói: “Hoàng thượng, ngài đừng buồn giận vì những chuyện vụn vặt như thế này, có hại cho sức khỏe. Hôm nay chúng ta tự do rồi, lại đứng trên mảnh đất của Đại Yên, ngài còn có số của cải to lớn này, muốn Đông Sơn tái khởi cũng là trong tầm tay. Cựu thần tin rằng sau này sẽ có rất nhiều bề tôi cùng hoàng thượng khôi phục Đại Yên ta.”



Mũi sụt sịt, Uất Trì Yến xúc động đứng lên, hai tay nâng Cố Thế Hùng dậy: “Cố ái khanh, sự trung thành của khanh khiến trẫm rất cảm động. Chỉ là, trẫm xin lỗi khanh, lần này xuất hành, để tránh bị Lý Khải Thiên nghi ngờ, trẫm đã không thể đưa Thường Nhi đi cùng, càng không thể đưa gia quyến còn lại của Cố gia đi theo.”



Sau khi Cố Thế Hùng tìm đến chỗ hắn, hai người bí mật mưu tính kế hoạch hành động lần này, trong lòng Uất Trì Yến không có ngày nào yên ổn.



Mỗi ngày hắn đều bị dày vò trước sự lựa chọn, nếu hắn bỏ đi, những thần tử đi theo hắn, sẽ như thế nào? Rồi còn Lý Nghiên Nghiên và Cố Thường vốn theo hắn không rời bước, sẽ như thế nào?



Thế nhưng một câu “Người làm nên đại sự không câu nệ tiết tiết” rốt cuộc đã thuyết phục được hắn.



Uất Trì Yến biết mình không phải là người có đủ thông tuệ, thậm chí ngay cả sự dũng cảm của hoàng thúc Ninh Vương, hắn cũng không có.



Thời gian này sống ở tại Đại Chu, ngày nào hắn cũng đều sống trong tủi nhục, sau khi phong tước cho hắn, Lý Khải Thiên thường xuyên châm biếm sự nhu nhược của hắn.



Hôm nay cơ hội khôi phục Đại Yên ở ngay trước mặt, hắn cũng muốn nắm lấy cơ hội này. Bởi vì, cho dù hắn có nhu nhược đến mấy, thì hắn rốt cuộc cũng là một nam nhân!



Chỉ là, lần này để Lý Khải Thiên yên tâm, hắn để người ở lại kinh thành Chu triều, sau này sự ống chết của họ, hắn cũng không thể tính đến được.



Bởi vì hắn không thể xác định, nếu lại thành lập chính quyền, hắn cần bao lâu mới có thể đánh tới kinh thành Đại Chu.



Có thể rốt cuộc suốt đời này hắn cũng không làm được điều đó?



Cũng có thể, hắn sẽ làm được, nhưng những người đã sớm trở thành vật hy sinh dưới cơn phẫn nộ của Lý Khải Thiên rồi, ngay cả mộ phần của họ, hắn cũng không có cơ hội tìm thấy.



Trong lòng hắn cảm thấy hổ thẹn, nhưng không biết phải làm thế nào.



Hắn không muốn sống khiếp nhược cả đời ở Đại Chu. Hắn đã từng là Đế vương, làm sao hắn có thể cho phép mình suốt đời phủ phục dưới chân một đế vương khác, như một con chó cầu đường sống?



“Ái khanh, trẫm…”



“Hoàng thượng.”



Đưa tay áo lau nước mắt, Cố Thế Hùng run giọng nói: “Hoàng thượng không cần áy náy. Đừng nói là bọn họ, ngay cả cái đống xương tàn này của cựu thần, chỉ cần có thể giúp Hoàng thượng thành tựu đại nghiệp, cho dù có bị nghiền nát thì đã có sao?



“Mạng sống của những thần tử như cựu thần không tính là gì cả, cho dù chết, chúng ta cũng muốn có thể nhìn thấy một ngày nào đó Đại Yên được khôi phục! Xưa nay Thánh thượng lương thiện nhân hậu, bảo vệ con dân, nhưng bởi vì ngài quá nhân từ nên mới chuốc khổ!”



Mấy lời này đánh vào lòng Uất Trì Yến, khiến hắn vừa xúc động, vừa chua xót.



Uất Trì Yến tự đánh giá chưa bao giờ hại bất cứ ai, nhưng có lẽ đời này hai chuyện xấu nhất mà hắn từng làm, một là bắt Tần Nghi Ninh ở bên cạnh, hai là lần này ra đi, đã bỏ lại Lý Nghiên Nghiên và Cố Thường ở kinh đô Đại Chu, mặc cho bọn họ tự sinh tự diệt.



Thế nhưng trên đời này, vì sao người tốt không có được kết quả tốt?



Mà một người gửi gắm tình cảm trong thư họa sơn thủy như hắn, vì sao phải sinh ra trong hoàng gia?



Nếu như hắn có thể làm công tử trong một nhà bình thường nào đó, có một người vợ xinh đẹp, lại có hai mỹ thiếp, thường ngày đọc sách vẽ tranh, có mỹ nữ và sách vở làm bạn như thế, thật tốt biết bao.



Chỉ tiếc, trên đời không có nếu như. Trên đời tàn nhẫn nhất là hai chữ “nếu như” này.



Uất Trì Yến hít sâu một hơi, cố gắng bày ra một khuôn mặt tươi cười, nói: “Đã tới nước này rồi, trẫm cũng không còn đường lui nữa. Sau này nếu có thể phục quốc, được sách sử ghi lại tường tận, trẫm nhất định phải ghi lại tỉ mỉ chuyện của bọn họ.”



“Cựu thần…”



“Ha ha!”



Một trận cười sang sảng đột nhiên vang lên, cắt ngang câu nói của Cố Thế Hùng. Vietwriter.vn



Cố Thế Hùng và Uất Trì Yến hoảng sợ nhìn về phía phát ra tiếng cười, chỉ thấy một đám người cầm đèn, đi theo đường dốc thoai thoải chậm rãi đi xuống. Người dẫn đầu có thân hình cao lớn, khí thế nghiêm nghị, ngọn đèn phía dưới chiếu vào ngũ quan anh tuấn của hắn, ánh sáng đậm nhạt khắc họa sâu sắc đường nét trên khuôn mặt hắn, cũng đặc biệt lộ rõ vẻ âm trầm của đoàn người kia.



“Ngươi…ngươi, Bàng Chi Hi, Vưu Mãnh, làm sao các ngươi…”



“Bất ngờ lắm sao?” Bàng Kiêu cười nhạt, khinh thường nhìn Uất Trì Yến, nói: “Cho dù thành công hay thất bại, thì một nam nhân chân chính cũng không nên giẫm đạp lên thi thể của nữ nhân của mình. Một kẻ khiếp nhược như ngươi mà cũng gọi là đàn ông sao? May là trước kia Nghi tỷ nhi không theo ngươi, bằng không chẳng phải bây giờ tính mạng cũng đang ngàn cân treo sợi tóc?”



Uất Trì Yến run rẩy cả người, đứng không vững, thối lui mấy bước, bàn chân vướng phải chiếc rương, liền ngã ngồi lên mặt rương.



Tây Cố Thế Hùng run rẩy: “Các ngươi vậy mà theo dõi bọn ta?”



“Các ngươi có thể trốn, chẳng lẽ chúng ta không thể theo?” Bàng Kiêu kéo Tần Nghi Ninh ở phía sau, ôm vào lòng, bàn tay to nắm lấy vai và cánh tay nàng chà xát: “Lạnh không?”



Tần Nghi Ninh đáp: “Cũng hơi lạnh.”



Giữa một đám đàn ông, giọng nói thanh tao, êm ái của nàng truyền đến tai Uất Trì Yến, khiến hắn chấn động như nghe tiếng đại hồng chung, đầu óc nghe ong ong.



Những thời điểm chật vật nhất của đời hắn, Tần Nghi Ninh đều chứng kiến!



Nếu như nàng cho rằng hắn là loại người bội bạc, vứt bỏ thê tử thì làm thế nào đây? Nàng có nghĩ như Bàng Kiêu vừa nói, cảm thấy may mắn là trước kia đã không theo hắn?



Thế nhưng ngẫm kỹ lại, điều hắn làm quả thật là như vậy.



Uất Trì Yến bị đả kích nặng nề, cúi gục đầu, không nói được câu nào.



Bàng Kiêu liếc nhìn Uất Trì Yến, thấy hắn vốn chỉ lộ vẻ kinh khủng, nhưng sau khi nhìn thấy Tần Nghi Ninh, thì biến thành thất hồn lạc phách, trong lòng chợt tràn ngập chán ghét.



Rõ ràng đã làm chuyện không ra gì, vậy mà còn ở chỗ này làm ra vẻ thâm tình, cũng không biết xấu hổ là gì!



Bàng Kiêu quay ra cả hang, nương theo ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn, viết lên một mảnh giấy, cột vào chân bồ câu đưa thư, thả cho nó bay đi, rồi gọi Vưu Mãnh tới gần.



“Vưu tướng quân, bản vương đã báo tin tìm được kho báu rồi, kế tiếp cần sắp xếp vấn đề vận chuyển như thế nào.”



“Việc này không cần Vương gia hao tâm tổn trí.” Vưu Mãnh mỉm cười, lấy từ trong lòng ra một tờ thánh chỉ màu vàng, mở ra rồi trầm giọng nói: “Thánh thượng có chỉ!”



Mọi người đều vội vàng quỳ xuống thỉnh chỉ.



Vưu Mãnh nói: “Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, việc khai quật và vận chuyển kho báu giao toàn quyền cho Vưu Mãnh giám thị, Trung Thuận thân vương và Vương phi đi đường mệt nhọc, phải lập tức nghỉ ngơi tại chỗ, không được tự ý rời khỏi, yên lặng chờ ý chỉ, khâm thử!”



Bàng Kiêu và Tần Nghi Ninh quỳ trên mặt đất, đều kinh ngạc ngẩng lên nhìn Vưu Mãnh.



Vưu Mãnh mỉm cười, hai tay cầm thánh chỉ dâng lên: “Vương gia, tiếp chỉ!”



Bàng Kiêu nhíu mày nói: “Không thể như vậy được, Thánh thượng tín nhiệm bản vương nhất!”



“Nhưng ý chỉ của Thánh thượng đã ở đây, nếu Vương gia không tin, có thể tự kiểm tra.”



Bàng Kiêu giạt lấy thánh chỉ, mở ra gấp rút kiểm tra, kế tiếp như thể bị cái gì đả kích, cụt hứng cúi đầu.



Phía bên này, Cố Thế Hùng chợt bật cười: “Thỏ khôn chết rồi, chó săn bị phanh thây! Xem ra Thánh thượng cũng không thực sự tín nhiệm ngươi đâu! Trung Thuận thân vương, xin hỏi hiện giờ trong lòng ngươi cảm thấy thế nào? Dễ chịu chứ?”

Bình luận

Truyện đang đọc