Chương 529CHĂM SÓC
"Nhưng ở trong sa mạc này, nhìn ngút tầm mắt cũng không thấy được điểm nào khác, rốt cuộc bao giờ mới tới đầu cùng đây.” Cáp Nhĩ Ba La thực sự khó xử.
Tra Can Ba La thì híp mắt nhìn về cát bụi bị cuồng phong thổi khắp trời đằng trước, trong lòng không khỏi sinh ra mấy phần cảm giác tuyệt vọng.
Bất kể là ai, ở trong hoàn cảnh không ngừng bôn ba, không biết tương lai của mình ở nơi nào, cũng không biết bao giờ mới có thể đi ra khỏi một vùng hoang vu này đều sẽ cảm thấy tuyệt vọng.
Thậm chí họ đã từng nghĩ không chỉ một lần, rằng chẳng lẽ mình sẽ thật sự không thể ra khỏi vùng sa mạc này? Tất cả tộc nhân bọn họ chẳng lẽ đều phải chôn thây nơi đây?
Lục Hành đi tới bên cạnh xe ngựa, chỉnh sửa lại lớp khăn quàng che cát bụi đang trùm trên miệng mũi Tần Nghi Ninh. Nhìn nàng ngủ mê man, đôi mi dài như cánh bướm vô thức run run theo từng nhịp thở, lại nhìn đôi má hốc hác của nàng, trong lòng lại không nén được sự buồn bã.
Hắn phải làm sao mới có thể cứu nàng đây?
Cho dù không có được tình yêu của nàng, hắn cũng không thể trơ mắt nhìn nàng chết trước mắt mình được!
Ánh mắt Lục Hành thực sự quá mức lo lắng và đau thương, khiến cả những người bên cạnh nhìn thấy cũng bị lây sự thương xót.
Sau tháng ngày sớm chiều bên nhau, mọi người đã coi nhau như người nhà, như đồng bạn cùng trải sinh tử hoạn nạn. Vốn Tần Nghi Ninh có thể chạy trốn nhưng lại vì nghĩa khí mà ở lại nơi này, cùng trải qua nguy hiểm với họ, nếu thật sự phải trơ mắt nhìn nàng bỏ mạng như vậy, trong lòng mọi người sẽ vô cùng áy náy.
Nhất là những tộc nhân thường xuyên tiếp xúc gần với Tần Nghi Ninh và Lục Hành, ví dụ như A Nhĩ Hán đại thúc và hai huynh đệ Tra Can Ba La, họ là người có thể dễ dàng phát hiện tình cảm của Lục Hành với Tần Nghi Ninh nhất.
Bây giờ Tần Nghi Ninh đổ bệnh tại địa điểm hoàn cảnh khốc liệt thế này, thế mà bọn họ lại chỉ có thể bó tay chịu trói, ngay cả họ nhìn mà cũng phải xót xa thì huống hồ gì tới Lục Hành vẫn luôn có ý với Tần Nghi Ninh.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều không khỏi thương xót.
Đoàn người bất chấp gió cát tiếp tục tiến lên, hẳn may mắn là do mặt trời đã xuống núi, họ cũng không gặp phải bão cát như hôm qua.
Tần Nghi Ninh nặng nề chìm trong cơn mê man, khi tỉnh lại trong mơ màng, nàng nhận ra mình đang đặt mình trong một lều cỏ, trong lều đốt một đống lửa sáng ngời, trên đất là cát mịn mềm mại. Mà bên ngoài cái lều hình tam giác, một cơn gió lớn thổi qua rải đầy cát bụi lên lều, bề mặt lều vải cũng vì gió thổi mà kêu lên những tiếng vù vù rất vang.
Tần Nghi Ninh lạnh tới toàn thân run rẩy, đến cả răng cũng va lạch cạch vào nhau, nhưng ngặt nỗi nàng lại không còn tí sức lực nào để đứng dậy, thậm chí cả sức để nâng tay đậy kín chăn cho mình cũng không có.
Lục Hành bưng chén sành đi từ ngoài lều vào, tức thì thấy Tần Nghi Ninh hé hờ mắt, sắc mặt tái nhợt, toàn thân phát run liền xót xa khom lưng tới gần, ngồi xuống bên cạnh nàng, nói: “Nàng tỉnh rồi, cảm giác thế nào?”
Tần Nghi Ninh gắng gượng cong môi cười cười, đôi môi khô nẻ nhợt nhạt run run, cổ họng khô khốc đau rát không phát được âm thanh nào.
Tần Nghi Ninh thử nói mấy lần vẫn không nói được, đôi mi dài liền buồn bã rủ xuống.
Lục Hành nhẹ giọng nói: “Đắc tội rồi.”
Hắn ôm hờ Tần Nghi Ninh đang run rẩy toàn thân ngồi dậy, để nàng dựa vào khuỷu tay mình, một tay kia kề bát cháo tới bên miệng nàng.
“Nàng uống nhiều vào, ăn ít gì đó cho có dinh dưỡng thì cơ thể mới khỏe lại được. Cháo này ấm đấy, nhiệt độ cũng ủ vừa rồi, nàng uống vào cho ấm người.”
Tần Nghi Ninh thấy không tự nhiên lắm, nhưng hiện giờ cả người nàng đều mềm nhũn như sợi mì, chỉ hơi cử động là trước mắt đã biến hết thành màu đen, thực sự không còn sức lực gì để ý những thứ ấy. Liền chỉ đành giật giật khóe môi, không tiếng động nói một câu “đa tạ” rồi liền kề miệng vào chén húp.
Sắc mặt nàng tái trắng như tờ giấy, lớp tóc trên trán đã bị mồ hôi nhuốm lạnh, từng sợi từng sợi bết vào trán và đôi tai khiến gương mặt đã gầy gò càng có vẻ nhỏ bé.
Lục Hành cúi đầu nhìn Tần Nghi Ninh đang dựa vào khuỷu tay mình vùi đầu húp cháo, trong lòng như được bôi một lớp mật.
Nếu không phải toàn thân Tần Nghi Ninh đều đang run rẩy, dáng vẻ khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng nhận rõ nàng đang khó chịu nhường nào, Lục Hành thật sự không thể khiến thời gian ngừng tại khoảnh khắc này. Quãng thời gian yên tĩnh tốt đẹp như vậy, cho dù chỉ có hai người họ làm bạn với nhau, cho dù công danh lợi lộc đều đã trôi xa mãi, Lục Hành cũng vẫn cam tâm tình nguyện.
Cháo ấm lướt qua cổ họng đau rát, men theo thực quản chảy xuống dạ dày. Cái ấm này tạo thành sự đối lập mãnh liệt với cái rét lạnh cơ hồ thấu xương trên cơ thể khiến cho toàn thân nàng rùng mình, run bắn.
Lục Hành vội vàng nhấc chén cháo không đặt xuống, lấy từ lồng ngực ra một cái khăn mỏng sạch sẽ cẩn thận lau đi mồ hồi lạnh trên mặt và trên cổ nàng.
Tần Nghi Ninh hơi tránh, song cũng không còn sức để tránh nên chỉ đành nhắm mắt tạm thời nghe theo.
“Nàng cảm thấy thế nào rồi? Vẫn ổn chứ?” Lục Hành lo lắng hỏi.
Tần Nghi Ninh cười khổ, cổ họng được cháo làm dễ chịu phát ra âm thanh vụn bể khàn khàn như vừa bị giấy nhám mài qua. Giọng nói ấy gần như không thể nghe nổi, tựa như tiếng hơi thở phả ra bên tai Lục Hành.
“Ta cảm thấy, không tốt lắm.”
Hô hấp nóng rẫy phả vào tai, một câu nói đơn giản đến thế mà phải thở một hồi mới nói hết được, tiếng lại nhỏ như muỗi kêu, cơ hồ không thể nghe thấy.
Lục Hành nghe mà tim gan run rẩy, đôi mắt nóng lên cơ hồ sắp có dòng lệ tuôn trào.
“Nàng yên tâm, lương thực và nước của chúng ta đều rất đầy đủ, ta còn mang cả thuốc theo nữa, nàng chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt, cố ăn với uống thuốc vào là nhất định sẽ tốt hơn.”
Tần Nghi Ninh cười cười mệt mỏi, gật đầu một cách khó khăn. Kế đó lại lắc đầu, giọng nói đứt quãng: “Công tử không cần, quá để ý, con người, vốn chính là, phải chết, sinh tử có số, chớ nên cưỡng cầu.”
Tim Lục Hành đau thấu, trong lòng tựa như có vết thương đang nứt toác, một thứ gì đó ấm áp chảy ra, đau đớn khiến hắn gần như không thể hít thở.
Thật lâu sau mới có thể cố ép mình bình tĩnh lại, Lục Hành nặn ra một cụ cười, lại một lần dùng khăn tay lau sạch mồ hôi lạnh cho nàng.
“Nàng nói đúng, con người thì sinh tử có số, mà mệnh nàng chắc chắn sẽ không dừng tại nơi này. Nàng là người có phúc dày, người nhà nàng và cả Vương gia đều đang chờ nàng trở về. Ngày sau nàng sẽ sống những ngày con đàn cháu đống, trải qua cuộc sống nhàn vân dã hạc, không cần phải bôn ba khổ cực như bây giờ nữa. Nên nàng phải tin tưởng vào mình.”
Nghe Lục Hành nói một đoạn an ủi dài như vậy, thực lòng Tần Nghi Ninh lại không hiểu rõ lắm, đầu óc và đôi ta cứ lùng bùng kêu ầm ĩ, những lời Lục Hành nói biến hết thảy thành những âm thanh hỗn loạn hòa tấu vào nhau.
Nhưng nàng biết rõ, nhất định là Lục Hành đang an ủi mình.
Thế là Tần Nghi Ninh mệt mỏi nhắm mắt, nhẹ nhàng nói một tiếng “đa tạ”. Tiếng đa tạ ấy, Tần Nghi Ninh cảm thấy mình đã nói rất lớn tiếng nhưng khi rơi vào tai Lục Hành, nó lại cơ hồ không hề tồn tại.
Trong một chớp mắt ấy, thậm chí Lục Hành còn hy vọng mình có thể dẫn nàng rời khỏi sa mạc để đi tìm đại phu.
Nhưng khi họ đi càng lúc càng xa, con đường khi tới cũng mỗi lúc một mờ mịt. Đến bây giờ, thậm chí Lục Hành còn không phân biệt được là họ đã đi vào từ hướng nào.
Đây là một tử cục bị vây trong sa mạc!
Lục Hành cởi lớp áo bông trên người mình ra, vòng tay ôm chặt Tần Nghi Ninh đã say ngủ, lại dùng chăn và áo bông đắp lên cả hai người.
Gò má và tay Tần Nghi Ninh đều đã lạnh như băng tảng, cho dù đang ngủ mê man thì toàn thân vẫn không kiềm được phát run.
Đầu tiên Lục Hành chỉ muốn nắm lấy tay nàng, truyền nhiệt lượng trên người mình cho nàng. Nhưng qua hồi lâu, cả tay hắn cũng bị nhiệt độ cơ thể nàng làm cho giá lạnh, còn người nàng thì vẫn một nhiệt độ lạnh đến đáng sợ.
Lục Hành lo lắng vô cùng, bây giờ đã không tài nào ngủ nổi.
Hắn đứng dậy khều đống lửa cháy mạnh hơn, điều chỉnh nóc lều xuống thấp hơn nữa, lại ôm Tần Nghi Ninh đến vị trí gần đống lửa hơn nằm xuống. Lúc này hắn đặt luôn hai tay Tần Nghi Ninh vào trong ngực mình, hai tay vòng ôm chặt người nàng, hy vọng lồng ngực nàng có thể giúp nàng ấm áp hơn.
Thật ra thì Tần Nghi Ninh cũng chưa hoàn toàn ngủ say. Lúc này nàng đã không biết mình đang ở nơi nào, cũng không phân rõ nơi này là ngọn núi mình từng ở hồi bé hay là phủ Thừa tướng ngày sau.
Trong giấc mơ, nàng thấy mình đã phạm sai lầm, làm thế nào cũng không học được quy củ mà ma ma đã dậy, thấy Lão Thái quân và Tôn thị phạt nàng phải quỳ, chẳng những bắt quỳ mà còn ném hết sách vở của nàng vào hồ nước.
Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Nàng không nỡ bỏ những sách vở ấy, trong tháng Chạp trời đông giá rét cũng nhảy vào lớp nước đã đóng băng.
Làn nước đó thực sự lạnh quá! Lạnh tới xương cốt nàng cũng gần như đông thành băng, ngón tay đông cứng, nhưng dù tiến sâu xuống đáy hồ bao nhiêu cũng không thể đuổi kịp sách vở của mình.
Càng xuống sâu, nàng lại càng thấy lạnh.
Tần Nghi Ninh cảm thấy mình đã sắp chịu không nổi nữa, đã định từ bỏ những sách vở kia.
Nhưng vừa xoay người, nàng lại nhận ra kiến trúc của Tần phủ đã biến mất, người xung quanh cũng không thấy đâu. Nàng đang ở trong hồ nước giá băng, muốn bò ra ngoài nhưng lại không thể tìm thấy bờ!
Nàng sợ hãi suýt nữa bật khóc, miệng cứ lẩm bẩm: “Không đến là tốt rồi. Không đến là tốt rồi. Biết vậy mình đã một mình ở lại trong núi, không nên trở về.”
Mà Lục Hành vốn không mấy để ý thì ý thức đã dần mụ đi, trong nửa mê nửa tỉnh chỉ nghe được bên tai có tiếng người đang nhẹ giọng lầu bầu, nghe được duy nhất một câu: “Không nên trở về.”
Lục Hành thích Tần Nghi Ninh, đương nhiên từng tìm hiểu những thông tin về nàng. Vậy nên những chuyện như hồi còn bé đã bị đánh tráo ra sao, được người ta nhận nuôi bên ngoài thế nào, tại sao lại một mình lên núi sinh sống và cả việc làm thế nào để tìm được về phủ, làm thế nào sinh tồn trong phủ, Lục Hành đều biết hết.
Thế nên câu nói mê sảng này đã chọc trúng điểm mềm mại trong lòng Lục Hành. Một người yếu đuối không chỗ nương tựa như vậy nhưng trong nội tâm lại kiên cường đến thế.
Trong mắt Lục Hành, toàn thân trên dưới Tần Nghi Ninh đều là những điểm sáng lấp lánh có thể khiến người ta không ngừng đào sâu, hơn nữa chính những điểm sáng ấy còn đang dùng nó để phong kín một ngôi sao sáng ngời ở xa tít không thể với tới trong tim nàng.
Chẳng qua là vì sao kia có xinh đẹp lấp lánh hơn nữa thì cũng không biết tại sao ánh sao lại đột nhiên tiêu tán mất tích.
Đôi lúc Lục Hành đã hận không thể khiến thời gian ngược dòng.
Nếu quả thật là như vậy, hắn sẽ có thể tìm được Tần Nghi Ninh khi còn bé, không hề do dự xâm nhập vào cuộc sống của nàng, giúp đỡ nàng, khiến nàng trưởng thành, khiến nàng không cần phải hái quả dại săn thú hoang khi còn nhỏ tuổi để sinh tồn, không cần sống những tháng ngày khổ cực như thế.
Chỉ tiếc là trên đời không có nếu như, từ lần đầu gặp nhau hắn đã định trước là vô duyên với nàng. Hắn đã vướng phải bánh xe định mệnh, Tần Nghi Ninh sẽ gặp Bàng Kiêu, hai người họ sẽ yêu thương nhau, điều này tựa như đã là điều định sẵn. Còn hắn thì chỉ có thể căm hận vì đã tới trễ, nếu không muốn hoàn toàn mất đi tất cả thì chỉ có thể yên lặng chờ đợi bên nàng.