CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Uất Trì Yến đi tới đi lui mấy vòng, nắm hai vai Tần Hòe Viễn mạnh mẽ vỗ vỗ: “Tần ái khanh, trẫm đa tạ khanh! Dân chúng Đại Yên của trẫm đa tạ diệu kế của khanh!”



Tần Hòe Viễn vội quỳ xuống, cung kính hành lễ: “Thần không dám. Thần thân là thần tử Đại Yên, đương nhiên nên vì Đại Yên mà lo nghĩ, chẳng qua là một chút sức lực non yếu mà thôi, sao Hoàng thượng nói như vậy? Hoàng thượng là vua một nước, địa vị cao quý, cần chủ trì toàn bộ thiên hạ, nói Hoàng thượng nhật lý vạn cơ (một ngày xử lý hàng vạn việc quan trọng) cũng không quá đáng. Có thể vì Hoàng thượng trợ giúp một việc trong số đó, là vinh hạnh của thần.”



Tần Nghi Ninh cũng đang quỳ, nghe phụ thân nói, trong lòng âm thầm ghi nhớ cách nói tâng bốc vô cùng khéo léo kia.



Nhưng Hoàng đế cảm thấy trong lòng dễ chịu, nỗ lực của hắn, có người hiểu và thừa nhận, khiến hắn rất phấn chấn. Khi lại đưa mắt nhìn Tần Hòe Viễn, người vừa là hiền thần, vừa là thầy giỏi của mình, hắn chợt có thêm cảm giác đồng tình quý trọng lẫn nhau.



“Tần ái khanh mau bình thân.” Hoàng đế nói, rồi lập tức nhìn về phía Tần Nghi Ninh với vẻ hết sức khen ngợi: “Huyền Tố nhận được sự dạy dỗ và làm gương của Tần ái khanh, là nữ tử thông tuệ nhất đương triều.”



Tần Nghi Ninh vội hành lễ: “Thần nữ không dám nhận. Thần nữ chưa từng trải chuyện đời, chẳng qua là hiểu được một chút chuyện vụn vặt mà thôi, sao dám nhận lời tán tụng của Hoàng thượng.”



Nghe vậy, Hoàng đế không nhịn được, lắc đầu bật cười. Hắn biết mình không tinh thông đối với sự việc trong triều, có lúc nhìn sự việc còn không chuẩn xác bằng Tần Nghi Ninh, nếu Tần Nghi Ninh chỉ hiểu được chút chuyện vụn vặt, vậy thì chẳng khác nào nói, ngay cả chút chuyện vụn vặt đó, hắn cũng không hiểu?



Tuy nhiên Hoàng đế không phải là người quá nhạy cảm, cũng không suy nghĩ nhiều. Tìm được cách giải quyết vấn đề, Uất Trì Yến cảm thấy tâm trạng thả lỏng rất nhiều, liền cùng Tần Nghi Ninh bàn chuyện ngày mai mở tế đàn.



Bàn định xong, Uất Trì Yến và Tần Hòe Viễn liền rời đi.



Tần Nghi Ninh đưa người ra ngoài cửa, đi tới cửa thùy hoa, Uất Trì Yến còn không quên quay đầu lại dặn: “Nàng mau trở về đi, không cần tiễn đâu. Chỗ này nhiều hoa và cây cảnh, tất nhiên cũng nhiều muỗi, coi chừng chúng đốt nàng. Lát nữa trẫm sai người mang màn sa tới, bao phủ hết lầu các lại mới được.”



Lục công công và các cung nhân đi theo, cùng với các ngự tiền thị vệ trước cửa nghe vậy, ánh mắt nhìn Tần Nghi Ninh càng cung kính hơn trước.



Tần Hòe Viễn, Nhị lão gia và Tam lão gia cũng cảm thấy khó chịu trong lòng, Hoàng thượng làm như vậy, chẳng lẽ xem cô nương nhà bọn họ là kỹ nữ hay sao?



Uất Trì Yến đi rồi, Tần Nghi Ninh cùng Ký Vân và Thu Lộ quay về đi ngủ sớm.



Lúc này, trong cung Phượng Nghi, Hoàng hậu Lý Nghiên Nghiên mặc áo ngủ màu đỏ, đang ngồi thẫn thờ trên giường La Hán bên cửa sổ.



Lý ma ma thấp giọng khuyên: “Hoàng hậu nương nương không nên suy nghĩ nhiều, nhất định là vì dân chúng tụ tập quá nhiều trước Huyền Tố Quan, Hoàng thượng lo lắng xảy ra hỗn loạn, nên mới vội vàng tới đó. Cho dù cái con kỹ nữ kia của Tần gia có tuyệt sắc khuynh thành cỡ nào, thì bây giờ rốt cuộc cũng trở thành một cư sĩ rồi, hơn nữa còn là cư sĩ do chính Hoàng thượng phong cho, nó còn có thể làm được trò trống gì? Cho dù thế nào, hôm nay ngài mới là Hoàng hậu duy nhất của Hoàng thượng.”



Bàn tay trắng nõn của Lý Nghiên Nghiên xuôi theo mái tóc dài xõa xuống trước ngực, ánh mắt tràn đầy thống khổ và buồn bã: “Tuy nói thì nói vậy, nhưng rốt cuộc trái tim của Hoàng thượng đã ở trên người nữ tử kia. Bắt đầu từ lúc tuyển tú, bản cung đã thấy Hoàng thượng đối đãi đặc biệt với Tần thị. bản cung vốn nghĩ rằng, mình chỉ có số làm phi tử, nên cũng không tranh giành với Tần thị, nhưng trời cao yêu thương, cho bản cung làm Hoàng hậu , là chính cung duy nhất của Hoàng thượng. Ông trời đã ban cho bản cung một người chồng hiển hách như vậy, vì sao lại để chàng mặc dù đã thành hôn vẫn không chịu hồi tâm…”



Lý Nghiên Nghiên nghĩ tới dung mạo thanh tú, cử chỉ nho nhã, dáng vẻ ôn hòa của Hoàng đế, trong lòng vừa cảm thấy ấm áp, vừa chua xót khổ sở.



Nàng ta lại nghĩ tới ban nãy, hai người đã sắp đi ngủ, trong lúc vành tai và tóc mai chạm vào nhau, bên ngoài đột nhiên có nội thị báo tin Huyền Tố Quan xảy ra chuyện, vậy mà Hoàng thượng không nói không rằng liền bỏ nàng ta lại mà đi…



Trái tim nóng hổi của Lý Nghiên Nghiên như rơi vào trong hầm băng.



Hoàng thượng cũng không phải là chồng của một mình nàng ta, nàng ta biết, Hoàng thượng không thuộc về một mình nàng ta.



Thế nhưng phi tần trong cung tranh đoạt với nàng ta đã đành, làm sao nàng ta có thể cho phép một cư sĩ cũng tranh với mình?



Cầm lấy gương, Lý Nghiên Nghiên nhìn khuôn mặt dịu dàng của mình trong gương, lại nhớ tới dung mạo xinh đẹp của Tần Nghi Ninh, khiến nữ tử như nàng ta cũng thích nhìn, trong lòng vừa chua xót khổ sở vừa đố kỵ, dù trước đây nàng ta có thiện cảm cỡ nào với Tần Nghi Ninh, giờ đây cũng không còn.



“Xem ra, bản cung phải cho nàng ta biết thân phận của mình.”



Lý ma ma nghe vậy cười nói: “Nương nương là bậc mẫu nghi một nước, đương nhiên là có thể giáo huấn một cư sĩ nho nhỏ. Huống chi hôm nay tính mạng của Ninh Vương đang bị đe dọa, lúc này trong triều đình, người có bản lĩnh làm chủ soái chống lại Đại Chu, chỉ có Quốc công. Hoàng thượng còn phải nhờ cậy nhiều ở Quốc công, Hoàng hậu nương nương là ái nữ của Quốc công, đương nhiên Hoàng thượng có sự đối đãi khác biệt với nương nương.” Vietwriter.vn



Nghe vậy, Lý Nghiên Nghiên chỉ cười, trong nụ cười có vẻ bất đắc dĩ, nhưng cũng có sự đắc ý về sự hùng mạnh của gia tộc.



Lúc này, tiểu nội thị canh giữ ở bên ngoài tới bẩm báo: “Nương nương, Hoàng thượng hồi cung rồi.”



Lý Nghiên Nghiên vội đứng dậy: “Mau chuẩn bị cho bản cung!”



Thấy Hoàng hậu hết sức phấn khởi, tiểu nội thị vội vàng nói tiếp: “Bẩm nương nương, sau khi trở về, Hoàng thượng liền đến điện Dưỡng Tâm nghỉ ngơi rồi, người bảo nương nương không cần đợi.”



Thoáng cái, khuôn mặt tươi cười của Lý Nghiên Nghiên cứng đờ, cố gắng lắm nàng mới không để lộ vẻ hụt hẫng, chỉ đoan trang xua tay nói: “Ta biết rồi, lui ra đi.”



Hoàng thượng đi gặp Tần thị xong, sau khi trở về, ngay cả liếc nhìn nàng ta một cái cũng không muốn nhìn sao…



Sự đố kỵ trong lòng Lý Nghiên Nghiên đã sắp thiêu đốt cả người nàng ta rồi.



*



Tin tức Thánh nữ muốn lập đàn hỏi ý trời đã truyền ra, mọi người đều biết.



Ba người gồm Chung đại chưởng quỹ, Hổ Tử lúc này đã cải trang và Mục Tĩnh Hồ mặc áo xanh, sáng sớm trời còn chưa sáng đã ra cửa, đi về phía biệt viện.



Bọn họ nghĩ mình ra cửa giấc này là sớm, nào ngờ lúc này trước cửa biệt viện đã có rất nhiều dân chúng tụ tập, rõ ràng là đã tới từ rất sớm chờ đợi.



Đợi chờ rất nhàm chán, nhưng bỏ đi thì không tiện chen vào, ba người đành thấp giọng trò chuyện giết thời gian, chờ biệt viện mở cửa, nghi thức được tiến hành.



Ai ngờ vừa qua giờ chính Thìn (8 giờ sáng), bầu trời sáng sớm coi như trong xanh đột nhiên đổ mưa, mưa không lớn, chỉ lất phất, nhưng cứ kéo dài, rất phiền phức.



Dân chúng không chỗ tránh mưa, lại không chịu bỏ đi. May mà mưa không lớn, lúc này đang giữa mùa hè nóng bức, cũng không đến mức khiến mọi người không chịu nổi.



Như vậy, rốt cuộc cũng đến lúc cổng biệt viện được mở ra.



Có người cao giọng nói: “Mọi người đừng chen lấn, cứ theo quy củ, nếu Thánh nữ nói ra điều gì, đương nhiên sẽ có người truyền ra cho người bên ngoài biết, bởi vậy có vào cổng Huyền Tố Quan hay không cũng là như nhau, mọi người đừng để xảy ra giẫm đạp, không nên xông tới Thánh nữ…”



Dân chúng kéo tới đây, là muốn xem “Thánh nữ” lập đàn hỏi trời như thế nào, người ở phía trước đương nhiên nôn nóng tiến vào trong, người ở phía sau cũng chen nhau đi tới.



Chung đại chưởng quỹ, Hổ Tử và Mục Tĩnh Hồ bị chen lấn đến rớt mũ, quần áo cũng xộc xệch, râu giả của Hổ Tử cũng suýt nữa rơi xuống.



Vất vả một hồi, ba người mới leo lên được trên cây cầu hình vòm, xa xa thấy được, giữa một vòng tròn do một trăm đạo cô ngồi nhập định tạo thành giữa bãi đất trống trên quảng trường, đã bày xong hương án và đồ cúng tế.

Bình luận

Truyện đang đọc