CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Khi biết đội ngũ bị chặn lại, Tả Tiến Vĩ vô cùng kích động và mong chờ.



Bản tấu của hắn đã tới tay Hoàng thượng rồi?



Bàng Chi Hi công cao chấn chủ, còn không biết tự kiềm chế, người sáng suốt đều thấy rõ tình thế này.



Ông ta vừa mới nắm giữ Hổ phù của Hổ Bí quân, lại giúp Thánh thượng nắm lấy nhược điểm to lớn như vậy của Bàng Chi Hi, mà bất kể được ban thưởng như thế nào thì ông ta cũng muốn nâng cao địa vị của mình trong mắt Thánh thượng.



Chẳng phải mấy thằng ranh Hổ Bí quân này không phục ông ta sao? Chẳng phải chỉ cần một câu nói của Bàng Chi Hi là đủ để bọn họ xông vào nơi nước sôi lửa bỏng sao?



Ông ta càng muốn cho bọn họ nhìn thấy, rốt cuộc ai mới là người cầm đầu bọn họ!



Tả Tiến Vĩ hăng hái giục ngựa tiến lên, dặn bảo đội ngũ ở tại chỗ chờ đợi.



Lúc này, Ngũ Quân Doanh, Thần Cơ Doanh, Tam Thiên Doanh cùng với một vạn Long Tương quân, đã hình thành một trận thế rất lớn ở ngoài cửa ngoại thành.



Thấy quân đội tập kết ở chỗ này, dân chúng không hề hoảng sợ, bởi vì mấy ngày gần đây, Hổ Bí quân và Long Tương quân đều được điều về kinh, ngoại thành liên tục có đại quân đồn trú, cũng thường xuyên thấy quân nhân đi vào trong thành.



Chỉ có điều, tình huống binh mã đứng sóng hàng đông đảo như vậy trước cửa thành, thật sự là trước nay chưa từng có.



Lúc này, ở cửa thành chợt truyền tới một trận rối loạn.



Tả Tiến Vĩ ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, hiếu kỳ vươn cổ nhìn về phía cửa thành.



Chỉ thấy tân Thượng thư Bộ Hình Kỳ Nhữ Cương dẫn theo một đám quan viên Bộ Hình ra khỏi cửa thành, cứng rắn dặn bảo quân binh giữ thành: “Canh giữ chặt chẽ cửa thành, hôm nay tất cả cửa thành đều chỉ cho ra, không cho vào!”



“Dạ!”



Tình hình bên ngoài căng thẳng như vậy, quân binh giữ thành cũng không biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra, rất sợ làm lỡ đại sự, liền vội vã tới các cửa thành truyền lời xuống.



Tả Tiến Vĩ phấn khích nắm chặt nắm tay. Như vậy thì Bàng Chi Hi sẽ không thể trà trộn vào thành rồi! Đến lúc đó, Thánh thượng trách tội, xem hắn làm thế nào thoái thác!



Tả Tiến Vĩ cũng vội vã quay đầu lại liếc mắt ra hiệu với phó tướng của mình.



Phó tướng hiểu ý, liền tới gần, thấp giọng nói: “Đã canh chừng xe ngựa từ sớm rồi. Lúc này hắn vẫn còn bệnh nằm trong đó.”



Tả Tiến Vĩ hài lòng gật đầu, lập tức xuống ngựa, đi tới nghênh đón, ngoài mặt làm ra vẻ tức giận: “Kỳ đại nhân, như thế này là có ý gì?”



Từ trên cao, Kỳ Nhữ Cương nhìn xuống Tả Tiến Vĩ, dừng lại một chút, mới xuống ngựa.



Tả Tiến Vĩ thầm mắng Kỳ Nhữ Cương là kẻ xảo trá.



Kỳ Nhữ Cương là hàng thần của nước Bắc Ký, trong khi Tả Tiến Vĩ là công thần theo Thánh thượng giành chính quyền, cho tới bây giờ, giữa hai người luôn có khoảng cách.



Chỉ có điều, mâu thuẫn giữa hàng thần Bắc Ký và Bàng Chi Hi còn lớn hơn nhiều.



Hôm nay Kỳ Nhữ Cương đến đây, chẳng phải là muốn cho Bàng Chi Hi một đao sao?



Tả Tiến Vĩ kìm nén cơn tức, lạnh lùng nói: “Kỳ đại nhân đóng cửa thành, chẳng lẽ là muốn để Hổ Bí quân của ta ở ngoài? Ngươi làm như vậy, là quá đáng rồi!”



Thấy Tả Tiến Vĩ một mình vừa xướng vừa họa, ra vẻ ta đây là một tướng soái một lòng suy nghĩ cho đội ngũ, Kỳ Nhữ Cương thầm xem thường, cũng chắp tay nói: “Tả đại nhân đừng sốt ruột! Hôm nay bản quan đến đây là vì việc Trung Thuận thân vương tự mình điều binh!”



Ông ta vừa dứt lời, chung quanh liền im phăng phắc.



Ở Đại Chu, danh tiếng của Trung Thuận thân vương Bàng Kiêu thực sự quá vang dội! Nhất là ở kinh thành này.



Bởi vì người trước kia đánh hạ kinh thành Bắc Ký là Bàng Kiêu, ở trong mắt kẻ kịch, hắn là hung thần ác sát, nhưng trong mắt người cùng phe, hắn là chiến thần chưa từng thất bại.



Do cửa thành bị chặn, dân chúng vây quanh càng lúc càng nhiều. Tất cả mọi người hiếu kỳ nhìn tình cảnh trước cửa thành.



Bị nhiều người như vậy vây xem, Tả Tiến Vĩ cố gắng hết sức kìm nén mới không để cho khuôn mặt mình lộ ra vẻ hả hê.



Tả Tiến Vĩ ra vẻ nghi hoặc, hỏi: “Trung Thuận thân vương tự ý điều binh? Nhưng Trung Thuận thân vương nói với bản quan, là hắn phụng chỉ của Thánh thượng, dẫn hai vạn nhân mã đi ra ngoài luyện binh mà!”



Lần này, mọi người xung quanh ồ lên.



Nếu việc tự ý điều binh mà Thượng thư Bộ Hình nói là thật, mà Trung Thuận thân vương còn nói với người cầm đầu của Hổ Bí quân là “phụng chỉ thao luyện”, thì đó rõ ràng là giả truyền thánh chỉ rồi!



Rất nhiều người đã biết, Bàng Chi Hi không còn là thống soái của Hổ Bí quân. Không có binh phù trong tay mà tự ý điều binh là có ý đồ mưu phản, bây giờ, việc hắn tự ý điều binh còn chưa tính, vậy mà hắn còn lừa gạt người cầm đầu Hổ Bí quân.



Như vậy thì, ba tội kháng chỉ bất tuân, điều binh mưu phản, lại giả truyền Thánh chỉ cùng giáng xuống, người này nhất định là không tránh khỏi cái chết rồi!



Dân chúng ai nấy xôn xao bàn tán.



Vẻ mặt các tướng sĩ Hổ Bí quân vô cùng ngưng trọng.



Trong lúc nhất thời, tình cảnh trở nên hỗn loạn, tiếng bán tàn càng lúc càng lớn, nhất định sẽ phát triển thành tình thế không thể kiểm soát được nữa.



Thấy vậy, Tả Tiến Vĩ cười thầm, nhưng ngoài mặt vẫn rất ngưng trọng: “Kỳ đại nhân cần phải làm rõ chuyện này, đây không phải là chuyện đùa. Nếu là không có bằng chứng, ngài cũng không nên nói lung tung, đừng để Trung Thuận thân vương bị oan uổng.” Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn



Thượng thư Bộ Hình Kỳ Nhữ Cương thuộc phe cựu thần của nước Bắc Ký, trong lòng chán ghét Bàng Kiêu, cũng không ưa Tả Tiến Vĩ.



Cho nên lúc này, lời lẽ của ông ta cũng không kiêng nể: “Không có bằng chứng? Chẳng phải trong mật báo của mình, Tả tướng quân đã nói Trung Thuận thân vương tự ý điều binh, sau đó còn nói dối là phụng chỉ luyện binh sao? Chứng cứ đều là ngươi mang tới, bản quan biết được đầu mối nên dứng ra bắt lấy kẻ phản nghịch mà thôi, ngươi lại còn giở trò đánh đố với bản quan!”



Câu nói này đã công bố việc Tả Tiến Vĩ bí mật dâng tấu cho các tướng sĩ Hổ Bí quân đều biết.



Trong nháy mắt, Tả Tiến Vĩ cảm thấy phía sau lưng mình có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm, nếu ánh mắt có thể biến thành thật thể, hẳn là lúc này ông ta đã bị ánh mắt của các Hổ Bí quân lăng trì tùng xẻo rồi.



Bị vạch trần, Tả Tiến Vĩ cũng hơi xấu hổ, tuy nhiên hiện giờ đang lúc bận việc quan trọng, ông ta cũng không lãng phí công sức đi cãi cọ với Kỳ Nhữ Cương, chỉ nói:



“Bản tướng quân chỉ kể lại sự thật. Thân là bề tôi của Thánh thượng, phải làm tốt bổn phận, nhất quyết không thể làm việc trái ý vua. Kỳ đại nhân đã tới, vậy thì cứ chiếu theo phương pháp của Bộ Hình mà làm. Để tránh hiềm nghi, việc hôm nay, ta tuyệt đối không nhúng tay vào, cũng không ngăn trở.”



Màu mè nói xong mấy lời, Tả Tiến Vĩ liền lui về phía sau, đứng sang một bên.



Kỳ Nhữ Cương liếc xéo Tả Tiến Vĩ, liền phân phó người đứng bên cạnh: “Đi mời Trung Thuận thân vương ra.”



“Dạ!”



Người theo Kỳ Nhữ Cường đến, vốn đều là hàng thần Bắc Ký. Những người này đều căm thù Bàng Kiêu, đương nhiên là không muốn hắn sống yên lành.



Do đó, Kỳ Nhữ Cương vừa ra lệnh một tiếng, họ liền dẫn người đi thẳng vào giữa đội ngũ hai vạn binh sĩ Hổ Bí quân.



Cùng lúc đó, trong đám dân chúng vây xem, Hoàng đế Đại Chu Lý Khải Thiên mặc một chiếc áo choàng màu lục sẫm, cải trang vi hành, dẫn theo Đại thái giám Lệ Quan Văn, ẩn trong dân chúng, ngóng cổ xem náo nhiệt.



Trong lòng Lý Khải Thiên cũng hân hoan không kém gì Tả Tiến Vĩ.



Hôm nay, Lý Khải thiên bày ra thế trận to lớn này là muốn công bố các tội danh kháng chỉ khi quân của Bàng Kiêu khắp thiên hạ, đến lúc đó, cho dù y giết Bàng Chi Hi, cũng không có người nói y là nghi kỵ công thần, vắt chanh bỏ vỏ, mà họ sẽ mắng Bàng Chi Hi là có phước mà không biết hưởng, lại khi quân mưu phản.



Mà ở một nơi Lý Khải Thiên và những người khác đều không chú ý tới, Quý Trạch Vũ khoác áo choàng vải bông màu đen, nửa gương mặt giấu trong cổ áo lông, nhíu chặt đôi mày.

Bình luận

Truyện đang đọc