CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Tần Nghi Ninh rời giường, để Băng Đường và Tùng Lan hầu hạ rửa mặt, thay y phục. Nàng mặc một chiếc bối tử bằng đoạn màu trắng là váy bát phúc màu lam, tóc búi lên kiểu Tùy vân, cố định bằng một cây trâm gỗ đào, khoác một áo khoác gấm màu xanh da trời, liền dẫn theo tỳ nữ xuống lầu rời khỏi Thạc Nhân Trai.



Thạc Nhân Trai cách Từ Hiếu Viên không xa, nàng vừa đi được một lát đã đụng mặt Tần Tuệ Ninh và Lục tiểu thư đang cùng đến thỉnh an lão Thái Quân.



Hàng ngày Tần Nghi Ninh đều không quên thần hôn định tỉnh, nhưng chưa bao giờ nàng ân cần đi sớm như Tần Tuệ Ninh và Lục tiểu thư. Hôm nay hai người thấy Tần Nghi Ninh ăn mặc mộc mạc mà đến, còn tưởng là nàng đã biết mình cũng bị đưa tới hòa đàm, sợ rồi, nên mới đến lấy lòng lão Thái Quân.



Trong mắt Tần Tuệ Ninh tràn đầy vẻ khinh miệt, không còn chút gì e ngại khi nhìn thấy Tần Nghi Ninh như hôm qua, khoanh tay cười nhạo một tiếng, đi vòng qua bên cạnh Tần Nghi Ninh dạo một vòng.



“Tiểu Khê muội muội để đến lúc nước tới chân mới nhảy thì khó tránh khỏi quá muộn rồi. Nếu thường ngày ngươi hiếu thuận với lão Thái Quân một chút, không chừng lão Thái Quân còn có thể thương xót ngươi, nói thêm cho ngươi vài lời có lợi, hoặc có thể giúp ngươi tránh được số phận đi hầu hạ lão già háo sắc kia. Thế nhưng ngươi thế nào? Thường ngày không biết hiếu thuận, luôn chọc cho lão Thái Quân tức giận, bây giờ ai sẽ quan tâm tới ngươi?”



“Đúng.” Lục tiểu thư cười nhạt: “Nhìn dáng vẻ yêu kiều của ngươi, cũng không biết cái thói kiêu ngạo cả ngày ngước mũi lên trời của ngươi là từ đâu ra. Nói cho ngươi biết, cho dù ngươi chết đi, lão Thái Quân cũng sẽ đưa thi thể của ngươi đến cho lão già dâm dục kia, lão Thái Quân sẽ không để nhà bọn ta sụp đổ như nhà ngoại tổ phụ của ngươi đâu!”



Tần Nghi Ninh nhìn dáng vẻ xinh đẹp và vênh váo của hai người, im lặng nghe những lời lẽ ác độc tuôn ra từ đáy lòng họ, vẫn chưa lập tức đối đáp, mà chỉ bình tĩnh nhìn hai người.



Tần Tuệ Ninh và Lục tiểu thư chắc mẩm là với tình trạng hiện nay của Tần Nghi Ninh thì nhất định là nàng không dám độc đoán như trước, hai người bị nàng ức hiếp lâu như vậy, cuối cùng cũng tìm được cơ hội trút giận, làm sao không sử dụng?



Chỉ là, Tần Nghi Ninh không phản bác, cũng không đánh các nàng, chỉ lẳng lặng đưa mắt nhìn, ánh mắt kia thật sự khiến hai người cảm thấy sợ hãi.



Hai người kềm chế lắm mới không lùi về phía sau, mà đáp trả bằng cái nhìn chằm chằm giễu cợt.



Lục tiểu thư càng chửi mắng: “Ngươi cũng chỉ là một người rừng, lại có thể ra vẻ ta đây lâu như vậy, là ông trời đã ưu ái ngươi rất nhiều rồi! Lần này ngươi đi hầu hạ lão già háo sắc kia xong, nếu còn có thể sống sót trở về, ta nghĩ Tần gia cũng không đến mức không nuôi nổi một kẻ tàn hoa bại liễu như ngươi!”



Đôi mi dài của Tần Nghi Ninh chợt chớp chớp, bỗng cúi đầu xuống với vẻ ấm ức.



Trang phục trắng mộc mạc của nàng càng dễ thấy giữa những nữ tử mặc đồ gấm đỏ, lúc này lại bị số phận dồn ép vào tình cảnh như vậy, ý chỉ của Thánh thượng không thể từ chối, đã vậy còn phải đối mặt với sự sỉ nhục của hai chị em họ kia, hết “hầu hạ lão già dâm dục”, lại là “tàn hoa bại liễu”, ngay cả một phụ nữ trưởng thành cũng không chắc chịu nổi loại nhục nhã này, huống hồ là một thiếu nữ chưa lấy chồng!



Nhìn thấy dáng vẻ buồn tủi của Tần Nghi Ninh, Lục tiểu thư và Tần Tuệ Ninh chỉ nghĩ tới một chữ: sướng!



Lục tiểu thư càng không kiêng nể gì: “Chẳng phải thường ngày ngươi lợi hại lắm sao? Chẳng phải không ai nói lại ngươi, đánh không lại ngươi sao? Bây giờ ngươi vẫn đến trước mặt lão Thái Quân ra vẻ oai phong, xem lão Thái Quân có chịu giúp ngươi hay không! Đừng tưởng rằng ngươi…”



“Đây là gia giáo của Nhị đệ muội sao? Coi như ta được mở mang kiến thức rồi.”



Bỗng nhiên, một giọng nam trầm thấp hàm chứa tức giận vang lên từ phía sau Tần Tuệ Ninh và Lục tiểu thư.



Hai người hoảng sợ giật thót cả người, mắt mở to đầy vẻ khó tin, rồi chậm rãi quay đầu lại, đã thấy Tần Hòe Viễn khoác áo choàng cổ lông sóc chắp tay đứng ở cách đó không xa. Đứng bên cạnh Tần Hòe Viễn là Tần Tu Viễn đang đanh mặt lại vì tức giận nhìn Lục tiểu thư.



Trong đầu Lục tiểu thư nổ bùm một tiếng, sợ đến mức đầu gối mềm nhũn, vội quỳ thụp xuống.



Tần Tuệ Ninh cũng sợ đến ngây người.



Thảo nào vừa rồi Tần Nghi Ninh không trả lời cũng không đánh trả! Nàng đã sớm thấy Tần Hòe Viễn và Tần Tu Viễn tới rồi! Không nhưng không ngăn cản hai người tiếp tục nói, mà còn cố ý để mặc cho hai người nói ra những lời ác độc!



Nàng đã nói Tần Nghi Ninh là đồ chẳng ra gì, vậy mà hôm nay Tần Nghi Ninh không cãi lại.



Hóa ra là nàng ta chờ sẵn ở chỗ này!



Tần Hòe Viễn điềm tĩnh nhìn Tần Tuệ Ninh và Lục tiểu thư, mặc dù không nói, nhưng khí thế khiến làm người ta sợ hãi.



Tần Tu Viễn vội nói: “Đại ca bớt giận, ta nhất định dạy dỗ lại Lục nha đầu.”



Tần Hòe Viễn gật đầu, đi thẳng về phía Tần Nghi Ninh.



Tần Tuệ Ninh và Lục tiểu thư đều sợ đến mức mặt không còn chút máu, vội tránh ra hai bên nhường đường.



Tới trước mặt con gái, Tần Hòe Viễn điềm tĩnh nhìn nàng trong chốc lát, đưa bàn tay to vuốt tóc Tần Nghi Ninh, lại thương yêu chỉnh lại áo choàng cho nàng, rồi nói: “Nào, đi tới ngoại viện ăn điểm tâm với cha.”



“Dạ.” Tần Nghi Ninh đưa tay sờ lên trán vừa được Tần Hòe Viễn chạm vào, không kìm được nụ cười ngoan ngoãn, rồi sóng vai cùng Tần Hòe Viễn đi ra ngoài.



Tần Nghi Ninh hoàn toàn không nhìn Tần Tuệ Ninh và Lục tiểu thư, thậm chí cũng không thèm liếc mắt. Binh tôm tướng cua, không đủ gây sợ hãi, nàng không mở miệng, tự có người trừng trị các nàng.



Tần Nghi Ninh dẫn Băng Đường và Tùng Lan theo Tần Hòe Viễn ra khỏi nhị môn, lúc này mới hỏi: “Sao phụ thân không sai người tới gọi con mà phải đích thân đến chờ đợi?”



“Ừm.” Tần Hòe Viễn vẫn chưa trả lời, chỉ tùy ý lên tiếng.



Thấy vậy, Tần Nghi Ninh biết ông đang rất tập trung suy nghĩ, nên không hỏi nữa.



Hai người tới thư phòng ở ngoại viện, Tần Hòe Viễn dẫn Tần Nghi Ninh vào thiên thính dùng cơm.



Sáu đĩa nhỏ đựng đủ loại các món ăn ngon miệng, cháo gạo tẻ nấu nhừ thơm ngào ngạt, một khay to bánh màn thầu và bánh bao vừa hấp xong còn nóng hổi bốc hơi, còn có hai đĩa rau xào xanh mượt, cơm nước đầy đủ màu sắc và hương vị, thường ngày có thể khiến người ta ăn được nhiều, nhưng hôm nay hai cha con đều không thiết ăn uống, đều chỉ dùng một ít rồi buông đũa.



Tần Hòe Viễn thở dài, nói: “Con cũng đã biết rồi phải không?”



“Dạ.” Tần Nghi Ninh nói: “Tin tức đã truyền khắp nơi rồi, con có muốn không biết cũng không được.”



Tần Hòe Viễn cau mày, nhìn cơm nước còn nóng hổi trước mặt, hồi lâu cũng không nói gì.



Tần Nghi Ninh thấy Tần Hòe Viễn khó xử như vậy, cười nói: “Phụ thân, thánh chỉ đã ban ra, người không thể kháng chỉ bất tuân, cũng không thể không để ý tới việc sống chết của cả nhà chúng ta, con theo người đi một chuyến là được.”



Chợt Tần Hòe Viễn ngẩng lên, nhìn khuôn mặt ung dung tươi cười của Tần Nghi Ninh, nói: “Nghi tỷ nhi, con không sợ sao? Không oán trách sao?”



Chuyện lớn như vậy xảy ra, chưa nói tới trinh tiết và tính mạng có giữ được hay không, mà ngay cả thanh danh của một nữ tử khuê các, sợ là cũng hoàn toàn bị phá hủy.



Lúc này, nếu là nữ tử tầm thường thì sợ là đã treo cổ hoặc nhảy sông tự tử lâu rồi, nhưng Tần Nghi Ninh vẫn bình tĩnh sống, không cùng đường tìm đến cái chết, cũng không lén bỏ trốn, Tần Hòe Viễn đã nghĩ nàng vô cùng hiểu chuyện. Vậy mà ông không ngờ nàng còn có thể cười an ủi mình.



Rõ ràng là người bị làm hại là nàng.

Vietwriter.vn

Trong lúc nhất thời, Tần Hòe Viễn cảm thấy trong lòng trăm mối ngổn ngang, vành mắt nóng lên, suýt nữa không kềm chế được cảm xúc.



Nhìn thấy vành mắt thâm quầng và dáng vẻ muốn nói lại thôi của Tần Hòe Viễn, làm sao Tần Nghi Ninh còn không rõ?



“Chuyện của phủ Định Quốc công xảy ra trước mắt, đây là điều mấu chốt. Cho dù con chạy trốn hay là chết đi,thì cũng đều mang đến tai họa ngập đầu cho mọi người trong nhà. Bây giờ điều duy nhất con có thể làm là yên ổn chờ chín ngày nữa theo phụ thân lên đờng đi thành Hề Hoa, tìm mọi biện pháp thúc đẩy hòa đàm, không thể uổng phí sự hy sinh lần này. Cả nhà chúng ta có thể bình an, bản thân con có thể may mắn giữ được tính mạng là con đã cảm thấy đủ rồi. Về phần trinh tiết hoặc thanh danh, con không nghĩ tới, phụ thân cũng không cần suy nghĩ nhiều.”



“Nghi tỷ nhi…” Tần Hòe Viễn không ngờ, trong lúc nguy ngập như thế, Tần Nghi Ninh vẫn điềm tĩnh và lý trí được như vậy.



Lúc này, người uất ức nhất, vô tội nhất không phải là nàng sao?



“Phụ thân đừng khổ sở, con ở bên ngoài từng trải qua nhiều phen đối mặt với sinh tử, thường ngày trẻ con nhà nghèo phải đối mặt với cái chết, nào là bị xe ngựa đụng phải, bị sói hoang, chó hoang tha đi ăn thịt, bị rơi xuống nước chết đuối… Mạng người quý giá, nhưng trong mắt một số người, mạng người cũng rẻ mạt, gặp phải phỉ binh tàn sát hàng loạt dân trong thành, hoặc năm thiên tai không có cơm ăn, người nghèo đem con gái đi bán, cũng chỉ đổi được nửa túi bột bắp…”



“Phụ thân, con nhận thấy, chỉ cần sống sót, thì nhất định sẽ có hy vọng. Phụ thân nhìn con, không phải thấy được hy vọng rồi sao? Trước đây con còn tưởng là mình phải ở trong núi săn bắn, hái thuốc cả đời, hôm nay chẳng phải đã được phụ thân tìm ra rồi sao? Con người cả đời phải trải qua mưa gió, có thể sống sót, được nhìn thấy lúc cuối cùng, cười nói sau cùng là tốt. Con không để ý, phụ thân cũng đừng quan tâm. Con không phải thiên kim tiểu thư yểu điệu mảnh mai, con không sợ những chuyện này.

Bình luận

Truyện đang đọc