CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Còn một điều nữa mà Tần Nghi Ninh không nói ra, đó là người khác đưa ra yêu cầu trước mặt Tào Vũ Tình, có thể sẽ không được nàng ta chấp nhận, nhưng chuyện liên quan tới Tần Hòe Viễn, nhất định Tào Vũ Tình sẽ đồng ý.



Trước kia, đứng ở góc độ của Tôn thị mà suy xét, Tần Nghi Ninh không mong muốn Tào Vũ Tình sẽ can dự vào cuộc hôn nhân của cha mẹ nàng. Tào Vũ Tình rất xinh đẹp, lại có võ nghệ cao cường và lịch duyệt phong phú, có thể nói nàng có tình cảm sâu đậm đối với Tần Hòe Viễn. Nhìn sự việc bằng con mắt khách quan trong thời gian dài như vậy, Tần Nghi Ninh thấy được sự chân thành và độ lượng của Tào Vũ Tình.



Tào Vũ Tình nhận ra Tần Hòe Viễn không hề có tình ý với mình, mới cam chịu lui về phía sau một bước, trở thành thị vệ bảo vệ Tần Hòe Viễn.



Bởi vì yêu ai yêu cả đường đi, Tần Nghi Ninh cảm thấy trong thời gian đối mặt với mình, Tào Vũ Tình cũng đặc biệt khoan dung và tín nhiệm.



Bởi vậy lần này, việc để mật thám mặt nạ bạc ra tay, giao cho nàng đi nói, sợ rằng phải tốn nhiều công sức mà chưa chắc thành công. Thế nhưng để phụ thân lên tiếng, nàng hầu như có thể khẳng định, nhất định là phụ thân sẽ thành công.



Thật ra Tần Nghi Ninh có chút thương hại đối với việc Tào Vũ Tình yêu mà không được đáp lại, chỉ có thể ở bên cạnh bảo vệ, cũng có phần bội phục cách xử sự như vậy của nàng ta.



Nếu đổi lại là một người rắp tâm không tốt, lại có võ công lợi hại như vậy, muốn diệt trừ Tôn thị để thế chỗ thì chẳng phải là rất dễ dàng? Thế nhưng nàng ta không làm như vậy, bởi vì nàng ta tôn trọng quyết định của Tần Hòe Viễn, hơn nữa cũng tôn trọng tính mạng người khác.



Tần Nghi Ninh cùng Bàng Kiêu và Tần Hòe Viễn lại thấp giọng bàn bạc một lát, rồi Bàng Kiêu liền sai Hổ Tử âm thầm tiễn Tần Hòe Viễn ra ngoài: “Ngươi đi hộ tống Tần Thượng thư, đừng để người khác phát hiện hành tung của hai người, cẩn thận một chút.”



“Dạ, ta đã biết, thưa Vương gia.” Hổ Tử cười tuân lệnh.



Ngày hôm sau, buổi sáng Tần Nghi Ninh lấy lý do mua hương liệu để đi ra ngoài gặp Liêu thái thái, lại dặn Chung đại chưởng quỹ một việc, tới buổi trưa mới hồi phủ.



Buổi trưa, người một nhà cùng ngồi ăn cơm.



Tần Nghi Ninh và Bàng Kiêu mới thành thân, giường tân hôn nằm còn chưa ấm chỗ mà Thánh thượng đã sai phái Bàng Kiêu đi làm việc như vậy, người nhà đều có chút luyến tiếc. Ngay cả Diêu thị, người cố ý muốn ngầm cạnh tranh với Tần Nghi Ninh cũng có phần không mong muốn.



Trong nhà với nhau, bọn họ có thể có chút tính toán, thế nhưng đối với bên ngoài, thì dù sao bọn họ cũng là người một nhà. Diêu thị thực sự rất sợ lần này đi ra ngoài, Thánh thượng lại giở trò gì đó.



“Ài, cũng may Đại Phúc đi ra ngoài có thể dẫn theo Nghi nha đầu, bằng không ta rất lo lắng.” Mã thị thở dài.



Nhưng Diêu Thành Cốc liền giội nước lạnh: “Thế nhưng Đại Phúc đi miền Nam là cứu trợ thiên tai, cũng không biết có gặp nguy hiểm gì không.”



Mã thị vừa nghe, đôi mày liền nhíu lại.



Diêu thị càng lo lắng, nói: “Ta nghe nói cố đô Đại Yên động đất rất nặng, ảnh hưởng rất rộng. Hơn nữa, thời tiết nóng như vậy, chỉ sợ người bị vùi lấp dưới đống đổ nát cũng khó cứu sống, nếu chẳng may thời tiết nắng nóng, càng mau hư thối…”



“Được rồi, mẹ.” Bàng Kiêu bất đắc dĩ cắt ngang lời nói của Diêu thị, cười trấn an: “Không sao đâu. Con chỉ hộ tống Yên Quận vương thôi, chuyện thật sự cũng không cần tới con ra tay.”



Diêu thị cũng cảm thấy mình nói gở, nghe vậy liền cười nói: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”



Thấy Tần Nghi Ninh ở một bên mỉm cười, trong lòng Diêu thị có phần thiếu tự nhiên.



Hình như từ khi vào cửa, Tần Nghi Ninh đều không để ý tới tất cả những hành động mà Diêu thị không thân thiện. Cho dù bà nói điều gì không dễ nghe, Tần Nghi Ninh đều cười trừ, cũng không tranh luận với bà, chỉ tỏ vẻ nghe theo.



Diêu thị nghĩ, Tần Nghi Ninh xử sự như vậy, không biết là thực sự rộng lượng hiền lành, hay là tâm cơ thâm trầm. Mà bà càng nghiêng về khả năng thứ hai hơn.



“Nghi tỷ nhi, đi ra ngoài, con và Đại Phúc phải chăm sóc lẫn nhau. Bên đó thời tiết nóng nực, các conphải chú ý đề phòng bị cảm nắng, bị bệnh.”



“Dạ, thưa mẹ, con dâu đã biết.” Tần Nghi Ninh mỉm cười nói: “Ông ngoại, bà ngoại, mẹ, mọi người đừng lo lắng, dù sao thì cố đô Đại Yên đã từng là quê nhà của con, con quen thuộc bên đó. Hơn nữa, ở đó con cũng có một chút sản nghiệp, Vương gia tới đó cũng sẽ có đủ điều kiện tốt nhất.”



“Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi.” Mã thị vuốt má Tần Nghi Ninh: “Có cháu chăm sóc cho Đại Phúc, bọn ta rất yên tâm.”



Diêu thị cũng gật đầu.



Bầu không khí lại trở nên hòa hợp.



Thời điểm lên đường được bàn bạc và ấn định.



Mà số bồ câu đưa thư mà Tần Nghi Ninh và Tần Hòe Viễn cần cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, xen lẫn trong ba mươi bồ câu đưa thư do Thánh thượng ban cho. Bởi vì không ngờ được Tần Nghi Ninh và Bàng Kiêu cũng mang theo bồ câu đưa thư của riêng mình, hơn nữa Bàng Kiêu có địa vị cao quý, cũng không ai dám đi kiểm tra xe ngựa của Vương gia, thế cho nên số bồ câu đưa thư kia đều qua trót lọt.



Đội ngũ cứu trợ thiên tai rất đông, lúc rời kinh đô, khiến nhiều người dân vây xem.



Đi đầu đội ngũ là binh lính gõ chiêng dẹp đường, sau khi nghi trượng bày ra khí thế “Yên lặng” và “Tránh đường”, phía sau là xe ngựa của Yên Quận vương, trên xe có Yên Quận vương và nhạc tổ phụ của hắn là Cố Thế Hùng, còn Lý Nghiên Nghiên và Cố Thường đều ở lại phủ Yên Quận vương.



Phía sau xe ngựa của Yên Quận vương là đoàn binh sĩ Long Tương quân với khoảng hai trăm người. Bởi vậy lần này Thánh thượng đặc biệt an bài phó tướng Vưu Mãnh tới trợ giúp cho Bàng Kiêu.



Phía sau nữa, là Bàng Kiêu. Hắn mặc mãng bào màu tím nhạt, khoác áo choàng đen, lưng thẳng tắp, ngồi ngay ngắn trên con ngựa đen. Phía sau Bàng Kiêu là xe ngựa theo quy chế thân vương của Bàng Kiêu và mấy chiếc xe ngựa chở tôi tớ, cuối cùng mới là một trăm binh sĩ Long Tương quân đi đoạn hậu.



Đoàn người cứu trợ thiên tai phô trương thanh thế lên đường, sau khi rời khỏi kinh thành mới tạm xếp lại nghi trượng, bắt đầu đi nhanh hơn.



Nhưng khi tới thành trấn kế tiếp, nghi trượng lại được bày ra, khua chiêng gõ trống inh ỏi.



Lúc này Bàng Kiêu giao ngựa lại cho Hổ Tử rồi nhảy lên xe ngựa.



Trong chiếc xe rộng rãi trải đệm dày, để phòng ngừa thời tiết nóng bức, trên đệm còn trải chiếu tre. Tần Nghi Ninh nằm trên chiếu, đang một tay chống đầu, một tay lật giở một cuốn du ký.



Thân hình với những đường cong nhấp nhô lồi lõm của nàng hoàn toàn thu hút ánh mắt của Bàng Kiêu.



Bàng Kiêu ngồi ở cửa xe, nghĩ: vợ trẻ ngắm nhìn thật là vui mắt, dù tùy ý nằm đó cũng đẹp như một bức tranh.



Tần Nghi Ninh đã sớm phát hiện Bàng Kiêu trở về, thấy hắn chỉ ngồi xổm ở cửa không vào, liền ngẩng lên nhìn: “Sao vậy?”



Vẻ lười nhác đầy quyến rũ của nàng khi ngẩng lên, khiến tim Bàng Kiêu đập rộn ràng, dù đã thành thân, nhưng vòa những lúc như thế này, hắn đều cảm thấy trái tim dường như không chịu nghe theo sự điều khiển của mình, lòng bàn tay đẫm mồ hôi, chỉ cảm thấy vì yêu thích nàng, mà trái tim vừa xốn xang, vừa tê dại.



“Không có gì, chỉ là ngắm nàng đến ngây dại.” Bàng Kiêu thẳng thắn nói. Đọc truyện tại Vietwriter.vn



Tần Nghi Ninh cũng không tin là thật, lườm hắn một cái, nói: “Mau tới nằm nghỉ một lát đi, đường còn dài mà.”



“Đúng vậy.” Bàng Kiêu nằm nghiêng, tựa vào gối dựa lớn sau đầu, nằm bên cạnh Tần Nghi Ninh, kéo nàng vào lòng hôn một cái: “Nhưng như thế này cũng không có gì là không tốt, dọc đường, mỗi ngày chúng ta đều có thể ở bên nhau. Nếu còn ở kinh thành, ta còn phải bận bịu đủ việc, cũng không phải muốn ở bên nàng là ở.”



Tần Nghi Ninh bật cười, cũng không đọc sách nữa, nằm gối đầu lên đùi rắn chắc của Bàng Kiêu, nói: “Thiếp cũng cảm thấy thế này rất tốt. Nếu không nghĩ tới tình hình thiên tai, thiếp thậm chí nghĩ rằng chúng ta đi du ngoạn.”



Bàng Kiêu kìm lòng được, hôn lên trán nàng.



Dọc đường đi về phía Nam cũng không hề yên ổn, không chỉ vì mùa này có ngày mưa gió khó đi, mà dọc đường còn có hai lần gặp phải “các hảo hán” xuống núi.



May mà Long Tương quân được huấn luyện kỹ càng, phó tướng Vưu Mãnh cũng là một người có dũng có mưu, dọc đường đều là hữu kinh vô hiểm.



Mà dọc đường, số bồ câu đưa thư do Thánh thượng ban cho, đã được Bàng Kiêu thả đi vài con. Bàng Kiêu cũng không chỉ dùng bồ câu đưa thư để chỉ thỉnh an, mà còn báo cáo mọi chuyện lớn nhỏ gặp phải trên đường, đặc biệt chú trọng mô tả lời nói và hành động của Yên Quận vương.



Dựa theo nghi trượng của hai người, nhóm của Yên Quận vương ở phía trước đội ngũ, mà nhóm của Bàng Kiêu ở phía sau, ngoại trừ lúc ngủ ngoài trời, cũng không có nhiều cơ hội để nói chuyện với nhau.



Bàng Kiêu biểu lộ rõ ràng việc mình không thích Yên Quận vương. Thậm chí có lúc hắn giữ Tần Nghi Ninh trong xe ngựa, không cho nàng ra ngoài.



Bàng Kiêu và Tần Nghi Ninh đều biết, nhất định trong đoàn của bọn họ không chỉ có một đôi mắt nhìn mình chòng chọc. Nếu chẳng may trong lời nói và hành động của bọn họ có sơ xuất gì, thì đều sẽ khiến Lý Khải Thiên thêm nghi ngờ.



Sáng sớm ngày mười bốn của hành trình, xe ngựa đã sớm tiến vào khu vực vốn là địa giới của triều Đại Yên, đột nhiên Hổ Tử tới trước xe ngựa, tươi cười nói:



“Vương gia, Uất Trì Yến và Cố Thế Hùng đều đã không còn ở trong chiếc xe đi đầu. Hiện giờ trong xe chỉ có hai người thế thân, trước kia họ đều là con hát, bởi vì nhận bạc nên mới ở lại trong xe, giả mạo Cố Thế Hùng và Uất Trì Yến.”



Tần Nghi Ninh nghe vậy, kinh ngạc nhìn về phía Bàng Kiêu.



Nhưng Bàng Kiêu không mảy may kinh ngạc: “Ta biết rồi. Ngươi âm thầm theo dõi phương hướng của bọn họ. Về phía đội ngũ, tạm thời đừng tiếp cận, chờ Vưu Mãnh phát hiện.”



“Dạ.” Hổ Tử nhận lệnh lui ra.



Lúc này Tần Nghi Ninh mới nói: “Thiếp đoán được là Cố Thế Hùng sẽ nhân cơ hội khuyến khích Uất Trì Yến đi tìm kho báu. Chỉ là không ngờ, Yên Quận vương lại dùng biện pháp kim thiền thoát xác như thế. Lẽ nào hắn không sợ tin tức truyền trở lại kinh thành, Thánh thượng sẽ giết cả Lý Nghiên Nghiên và Cố Thường sao?”



Tần Nghi Ninh không tin nếu như Uất Trì Yến tìm được kho báu, hắn còn có thể trở lại làm trâu, làm ngựa.



Bởi vậy, có lẽ lúc rời khỏi kinh thành, Uất Trì Yến cũng đã liệu định mình có thể tìm được kho báu, có thể không trở về được. Hơn nữa, hắn đã nghĩ đến việc hy sinh Lý Nghiên Nghiên và Cố Thường.



Thấy vẻ mặt Tần Nghi Ninh không vui, Bàng Kiêu vỗ vai nàng trấn an: “Uất Trì Yến không hiểu việc đời, nhưng trái lại, hắn học được thủ đoạn của bậc cha chú hắn. Tuy nhiên nàng cứ yên tâm, cho dù như thế nào, ta cũng không vứt bỏ nàng.”



Tần Nghi Ninh ôm cánh tay Bàng Kiêu, dựa vào vai hắn, nói: “Thiếp biết chàng rất tốt với thiếp. Thiếp chỉ nghĩ tính tình của hắn vốn không làm ra những chuyện như vậy, mà đây là Cố Thế Hùng thao túng. Dù sao Cố Thường cũng là cháu gái của Cố Thế Hùng, nhưng ông ta để cháu gái của mình ở lại kinh thành làm con tin, bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ bị chém giết.”



Nới tới đây, Tần Nghi Ninh ngồi dậy, nói: “Có thể là theo ông ta nhận thấy, Cố Thường chẳng qua là một nữ tử, cũng không đáng giá gì.”



Bàng Kiêu nghe vậy gật đầu nói: “Nàng yên tâm đi. Mặc kệ người khác thế nào, ta đối với nàng cũng sẽ không thay đổi. Vợ ta tốt như vậy, dù có cho ta một núi vàng, ta cũng không đổi.”



Tần Nghi Ninh nghe Bàng Kiêu nói như vậy, không nhịn được khẽ cười, nói: “Đa tạ chàng, Vương gia của thiếp!”



Bàng Kiêu cười ha hả, hôn mấy cái lên má và khóe miệng Tần Nghi Ninh: “Đã là phu thê rồi, còn khách khí như vậy làm gì? Chờ đến tối rảnh rỗi, chúng ta sẽ nghiên cứu cụ thể xem, lúc nào thì tiểu Thế tử của chúng ta mới chịu chuyển đến Vương phủ!”

Bình luận

Truyện đang đọc