CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Lý Khải Thiên vừa dứt lời, cả triều đình đều kinh ngạc.



Không ai ngờ Thánh thượng lại coi trọng Trung Thuận thân vương như vậy.



Phái hắn đi xử lý công việc ở phần đất bên ngoài, cũng thông cảm hắn vừa mới cưới vợ, Thánh thượng cho phép hắn dẫn theo Vương phi đi cùng.



Xem ra Thánh thượng vẫn rất coi trọng Trung Thuận thân vương như trước kia!



Nhưng mặc cho người khác nghĩ như thế nào, Bàng Kiêu cũng vẫn hiểu rõ ý đồ của Lý Khải Thiên đối với mình.



Rõ ràng là Lý Khải Thiên cố tình làm cho Bàng Kiêu cảm thấy ngột ngạt, muốn nhắc nhở hắn rằng Tần Nghi Ninh từng là người mà Uất Trì Yến muốn lấy làm thê thiếp. Có Tần Nghi Ninh ở bên cạnh, thì có thể giảm thiểu xác suất hợp tác giữa hai “tình địch”.



Bàng Kiêu nói: “Đa tạ Thánh thượng long ân, thần lĩnh chỉ!”



Nhưng trong thâm tâm, hắn rất khinh thường biện pháp kiểu đàn bà này của Lý Khải Thiên.



Đến tám phần là Lý Khải Thiên suy nghĩ, lúc ở Đại Yên, Uất Trì Yến từng muốn chọn Tần Nghi Ninh làm Hoàng hậu, Uất Trì Yến lại luôn biểu lộ thâm tình đối với nàng, lần này đi cùng, nhất định là có thể khiến ba người càng thêm ngột ngạt?



Thế nhưng Lý Khải Thiên không hay biết, Bàng Kiêu không hề thù hận, cũng không nghi ngờ lòng trung trinh của Tần Nghi Ninh đối với hắn, lại càng có đủ tự tin đối với bản thân.



Hắn tin rằng ở trước mặt hắn, Uất Trì Yến có muốn lật lọng thì cũng không làm được trò trống gì.



Nhưng Lý Khải Thiên lại nghĩ rằng vẻ mặt ngưng trọng của Bàng Kiêu là phiền muộn, trong lòng y càng vui vẻ, cao giọng nói: “Thế thì chuyện này cứ quyết định như vậy. Các ngươi đều trở về chuẩn bị đi. Sáng sớm ngày mai lên đường. Bãi triều.”



“Thần tuân chỉ! Thánh thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!” Các bề tôi đều quỳ lạy, hô vạn tuế ba lần.



Sau khi bãi triều, mặt mày cứng đờ, Bàng Kiêu đi sau cùng trong hàng ngũ các đại thần.



Hắn vốn định lát nữa sẽ bàn bạc với cùng Tần Hòe Viễn, xem lần này xuất hành cần phải chú ý điều gì, nào ngờ hắn đi chưa xa lắm, đã có thái giám tới nói: “Vương gia, Thánh thượng phân phó, mời ngài lập tức tới ngự thư phòng.”



Một vài người đi ở bên cạnh Bàng Kiêu nghe vậy liền biết là nhất định Thánh thượng muốn bố trí nhiệm vụ nào đó quan trọng hơn cho Bàng Kiêu, ai nấy đều cảm thấy vừa ước ao vừa sợ hãi khi thấy hắn được Thánh thượng sủng ái như vậy.



Bàng Kiêu gật đầu, rồi cùng thái giám đi thẳng tới ngự thư phòng.



Vừa vào cửa, hắn đã thấy Lý Khải Thiên đang ngồi trên ghế bành, phong thái hết sức nhàn nhã.



“Thánh thượng vạn an!” Bàng Kiêu tới gần hành lễ.



Lý Khải Thiên cười nói: “Ngươi đã đến rồi. Miễn lễ, mau tới đây ngồi đi.”



Bàng Kiêu nào dám thực sự không hành lễ, rốt cuộc vẫn thực hiện đầy đủ cấp bậc lễ nghĩa, rồi mới tới vị trí thủ vị nghiêng người ngồi xuống.



Lý Khải Thiên thấy hắn cung kính như vậy, mỉm cười nói: “Gọi ngươi tới, hẳn là ngươi cũng hiểu là vì cái gì. Lần này đi về phía Nam, trẫm chỉ bố trí cho ngươi một nhiệm vụ, đó là phải giám thị chặt chẽ hành động của bọn Yên Quận vương trên toàn bộ hành trình. Trẫm sẽ giao ba mươi con bồ câu đưa thư cho ngươi, ngươi mang cả về miền Nam. Có tin tức gì hoặc có gì khả nghi, thì lập tức thả bồ câu đưa thư báo cho ta biết.”



Bồ câu đưa thư đều được huấn luyện đặc biệt, cho dù đang ở xa đến mức nào, chỉ cần thả chúng tự do, là chúng ta có thể bay về tổ.



Bởi vậy cho nên không phải bồ câu cứ bay lung tung là đưa thư được, mà phải trải qua quá trình huấn luyện xác định địa điểm.



Bàng Kiêu hiểu rõ ý đồ của Lý Khải Thiên, thấp giọng nói: “Thánh thượng lo lắng Yên Quận vương vẫn còn liên lạc với cựu thần Đại Yên sao?”



Lý Khải Thiên gật đầu nói: “Đó là một chuyện. Còn có một việc khác quan trọng hơn một chút, trẫm lo lắng lần này thả hắn đi, hắn sẽ tìm được kho báu và giữ làm của riêng, sau đó sẽ một lần nữa chiêu binh mãi mã chống lại trẫm. Như vậy thì trẫm đã thực sự thả hổ về rừng.”



Bàng Kiêu nghe vậy nhịn không được mỉm cười nói: “Thánh thượng thánh minh, tính toán không lộ ra chút sơ hở nào, thì làm sao gặp phải chuyện đó được. Ngài yên tâm, thần nhất định sẽ tận lực thực hiện.”



“Tốt lắm, trẫm tin tưởng ngươi. Đây là lần đầu tiên ngươi thống lĩnh Long Tương quân xuất binh, cũng phải thận trọng hành sự mới được. Trẫm sẽ bố trí cho ngươi một phó tướng đắc lực, đó vốn là nhân tài trong Long Tương quân, ngươi đừng quá cố sức, có việc gì có thể bảo hắn làm.”



Đây là trắng trợn cài tai mắt giám thị hắn!



“Dạ. Thần tuân chỉ.” Bàng Kiêu cung kính hành lễ, không mảy may biểu lộ chút cảm xúc nào, chỉ ngoan ngoãn tuân theo sự phân phó.



Lý Khải Thiên đã đạt được mục đích, cũng không kiên nhẫn tiếp tục diễn trò, chỉ cười dặn bảo Bàng Kiêu một phen, rồi nói: “Ngươi cũng sớm trở về đi, còn phải để Vương phi có thời gian chuẩn bị. Hôm nay sức khỏe của Vương phi đã chuyển biến tốt đẹp chứ?”



Bàng Kiêu hơi nhíu mày, hơi lo lắng nói: “Sức khỏe của nàng ấy cũng không tốt lắm. Có lẽ từ nhỏ chịu nhiều khổ cực, nên cơ thể bị tổn hại, thái y đã kê đơn thuốc, bảo phải điều dưỡng kỹ càng.”



Lý Khải Thiên cũng không thực sự quan tâm Tần Nghi Ninh, chẳng qua là khách khí một chút mà thôi, thấy Bàng Kiêu buồn bã như vậy, hắn đành phải dằn lòng an ủi vài câu, mới sai Lệ Quan Văn tiễn Bàng Kiêu.



Bàng Kiêu cung kính hành lễ rồi rời khỏi ngự thư phòng, cùng Lệ Quan Văn kẻ trước người sau bước đi trên con đường dài quanh co trong cung.



Mặt đường lát đá xanh, giữa những khe đá, có rất nhiều cỏ nhỏ mọc lên, tường đỏ ngói xanh đóng khung bầu trời xanh thẳm thành một không gian dài và hẹp



Bàng Kiêu suy nghĩ một chút, nói: “Lệ đại tổng quản, trong khoảng thời gian bản vương rời kinh, phải làm phiền Lệ đại tổng quản kề cận bên Thánh thượng. Nếu Thánh thượng làm việc quá sức, ngài giúp ta khuyên nhủ một chút, đừng để Thánh thượng quá vất vả. Cả triều đình đều phải dựa vào sự chèo chống của Thánh thượng, nếu Thánh thượng bị bệnh thì làm sao ổn được? Chẳng phải là triều đình đều rối loạn sao?”



“Vương gia nói đúng.” Lệ Quan Văn xúc động nhìn Bàng Kiêu nói: “Rốt cuộc là Vương gia biết quan tâm đến Thánh thượng, nô tỳ cả ngày đi theo bên người Thánh thượng, hiểu rõ nhất Thánh thượng vất vả như thế nào. Vương gia yên tâm, nô tài nhất định tận tâm tận lực hầu hạ Thánh thượng.”



“Đã có Lệ đại tổng quản lo liệu, bản vương không có gì phải lo lắng nữa. Vậy xin cáo biệt.”



Bàng Kiêu khách khí chắp tay thi lễ với Lệ Quan Văn, rồi cũng rảo bước rời đi.



Lệ Quan Văn đứng tại chỗ, nhìn Bàng Kiêu đi xa, mới cười trở về ngự thư phòng, lơ đãng bẩm báo với Lý Khải Thiên về lời lẽ quan tâm của Bàng Kiêu.



Lý Khải Thiên nghe xong, cũng chỉ cười cười, dường như không để trong lòng, cũng không tin là thật.



Về phần Bàng Kiêu, khi hắn dẫn theo Hổ Tử trở lại Vương phủ, Tần Nghi Ninh đã nhận được tin mình phải cùng Bàng Kiêu lên đường.



Tin này tới quá đột ngột, khiến Tần Nghi Ninh ngẩn ra, nhưng lòng dạ Lý Khải Thiên đã quá rõ ràng, nàng vừa nghĩ là liền có thể hiểu rõ đầu mối.



Nếu là thánh chỉ, thì dù thế nào cũng không thể chống lại. Việc Thánh thượng bố trí cho nàng cùng đi với Bàng Kiêu cũng hợp ý nàng, cho dù Thánh thượng không bố trí, nàng cũng cũng nghĩ cách cải trang đi theo bên cạnh hắn. Không những bởi vì mới cưới không muốn rời xa, mà quan trọng hơn là chuyến đi này hoàn toàn không phải chỉ đơn giản là đi cứu trợ thiên tai.



Tần Nghi Ninh gọi Ký Vân tới, thấp giọng nói bên tai: “Ngươi đến chỗ Chung đại chưởng quỹ một chuyến, nói số hương liệu mà trước kia ta bảo ông ấy nhờ Liêu thái thái mua, sắp tới ta muốn dùng. Xin Chung đại chưởng quỹ làm trung gian, ta muốn gặp Liêu thái thái. Mặt khác, ngươi về nhà một chuyến, nói với cha ta một tiếng, ta muốn gặp Tào phu nhân.”



Ký Vân nghe vậy, liền nghiêm mặt lại, lập tức bước nhanh ra ngoài, theo lời căn dặn mà làm.



Bàng Kiêu đứng bên cạnh cửa một lát, nghe rõ những gì Tần Nghi Ninh dặn bảo, mỉm cười sáp lại gần: “Nàng muốn có loại hương liệu gì? Hình như trong kho còn có một ít hương liệu, hương nhị (hương nhị: mồi câu- Bàng Kiêu muốn trêu Tần Nghi Ninh), lát nữa ta sẽ tìm cho nàng.”



Tần Nghi Ninh nghe vậy, không nhịn được cười, véo tai Bàng Kiêu.



Vành tai của hắn trông rất có phúc khí, hơn nữa dái tai vô cùng mềm mại.

Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.

Nàng véo đến ghiền, miệng cười nói: “Cũng không phải thiếp muốn hương liệu gì đâu. Chàng biết Thanh Thiên Minh chứ?”



Bàng Kiêu ôm eo nàng, áp mặt vào vai nàng, dịu dàng nói: “Đương nhiên là biết.”



Tần Nghi Ninh nói: “Vị Liêu thái thái kia là người của Thanh Thiên Minh, khi cần liên lạc với các đường chủ của Thanh Thiên Minh, thiếp sẽ sử dụng bà ấy.”



“Nghi tỷ nhi, nàng…”



“Chàng đừng nói là chàng không biết thiếp là Minh chủ Thanh Thiên Minh đấy! Tuy là hiện giờ triều Đại Yên đã mất, đại đa số thành viên Thanh Thiên Minh được đăng ký lại chế độ hộ tịch, trở thành con dân của Đại Chu. Thế nhưng, đối với một số lãnh tụ Thanh Thiên Minh, thì bất kỳ vị Hoàng đế nào cũng sẽ coi họ là loạn thần tặc tử, do đó hiện giờ họ không được đăng ký hộ tịch, cũng không dám ra mặt, đành phải làm ăn buôn bán ở vùng biên giới Tác-ta.”



Bàng Kiêu không ngờ Tần Nghi Ninh lại nói hết bí mật với mình, không mảy may giấu diếm như vậy, chưa nói tới năng lực của nàng lớn tới đâu, thì sự tín nhiệm và chân tình của nàng dành cho hắn cũng đủ để Bàng Kiêu cảm động rồi.



Hắn cảm thấy ấm áp như được ngâm mình trong dòng suối nóng.



Hắn kề mặt vào gương mặt của Tần Nghi Ninh, hơi thở lướt qua bên tai nàng: “Nàng gọi người của Thanh Thiên Minh tới là có gì sắp xếp sao?”



Hơi thở của hắn khiến Tần Nghi Ninh cảm thấy nhột nhạt, xốn xang, khẽ thở gấp nói: “Thiếp chỉ đề phòng nhỡ ra có bất trắc, bởi vì thiếp nghĩ chuyến đi này không đơn giản, hẳn là Thánh thượng còn có ý đồ khác, là vì kho báu.”



“Lần này đi ra ngoài, binh sĩ chàng dẫn theo đều là Long Tương quân, hơn nữa với với sự đa nghi của Thánh thượng, hắn cũng sẽ hoàn toàn không để một mình chàng tiếp xúc với Long Tương quân, do đó nhất định hắn sẽ bổ nhiệm một tâm phúc của mình, để kẻ đó ở bên cạnh chàng, coi như là kiểm soát chàng.”



“Như thế thì quá mức bị động, ta cũng không muốn để chàng bị đặt dưới lưỡi đao của bọn họ.”



Bàng Kiêu cảm động cười nói: “Vợ của ta thực sự là vừa thông minh, vừa tài giỏi. Ta không muốn làm Vương gia gì cả, chỉ muốn ở nhà làm phu quân của nàng, ăn đậu hũ và cơm nàng nấu, như thế thật là tốt.”



Tần Nghi Ninh nghe được sự nghiêm túc trong giọng nói của Bàng Kiêu, nàng hiểu rõ, không phải là Bàng Kiêu không có chí tiến thủ, mà chỉ là quá mệt mỏi rồi.



“Sau này sẽ có cơ hội, đến lúc đó chúng ta tìm một nơi bình yên không ai quấy rầy, sống cuộc sống như thế.”



“Ăn đậu phụ cũng được chứ?” Bàng Kiêu rất cảm động, nhưng vẫn không kìm được ý muốn trêu chọc nàng.



Mặt đỏ bừng, Tần Nghi Ninh nhéo tai hắn, nói: “Nói chuyện nghiêm túc đi, sao chàng như vậy?”



Thấy nàng bị trêu, ngượng ngùng đến mức mặt, cổ đều đỏ, Bàng Kiêu liền cười nói: “Được rồi, được rồi, không trêu nàng nữa. Muốn liên lạc với người của Thanh Thiên Minh, ta có thể hiểu được, Tào phu nhân là thị vệ của phụ thân nàng, hẳn là người đã từng là di nương của nàng.”



“Phải, nàng ấy là người cầm đầu mật thám mặt nạ bạc, hẳn là chàng cũng đã từng nghe thấy. Hơn nữa, nhóm bốn người Đại Tuyết bên cạnh ta đều là mật thám mặt nạ bạc. Lần này ra ngoài, ta muốn người của Thanh Thiên Minh và mật thám mặt nạ bạc âm thầm phối hợp tác chiến với chúng ta. Bởi vì chàng ở trong quân, e rằng cả chàng và Tinh Hổ vệ đều bị Long Tương quân giám thị, không có người đắc lực ở bên cạnh, sẽ rất bị động.”

Bình luận

Truyện đang đọc