CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

"Đang lúc thanh thiên bạch nhật thế này, chàng nói cái gì vậy?”



Tần Nghi Ninh trừng mắt, mới hiểu ra ý tứ của Bàng Kiêu, lập tức hai gò má ửng đỏ, đưa tay véo cánh tay hắn một cái.



Đối với Bàng Kiêu, sức véo của nàng cũng không hơn muỗi đốt bao nhiêu, hắn ôm vòng eo thon nhỏ của nàng, ngửi mùi hương hoa nhài thoang thoảng trên người nàng, cái thân thể ôn hương nhuyễn ngọc ở bên cạnh khiến Bàng Kiêu bắt đầu suy nghĩ lung tung.



Hắn kề mũi vào gáy Tần Nghi Ninh hít sâu một hơi, giong khàn khàn nói: “Nghi tỷ nhi, nàng thơm quá!”



Tần Nghi Ninh e thẹn đẩy hắn ra: “Chàng đừng như vậy, chúng ta đang ở trên xe ngựa mà!”



“Ta biết, ta chỉ ôm nàng một cái thôi!” Bàng Kiêu vòng cánh tay cứng như sắt ôm nàng đặt ngồi lên cặp đùi rắn chắc của mình, bàn tay to không cầm lòng được, bắt đầu không thành thật: “Người nàng vừa thơm, vừa mềm, ta rất thích.”



Tần Nghi Ninh thở gấp, hoảng hốt đẩy bàn tay “làm loạn” của hắn ra: “Chàng đừng làm như vậy!”



“Suỵt, đừng lên tiếng!” Hắn tìm đến môi nàng, khẽ cắn.



Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước, màn xe khép chặt, che khuất cảnh tượng bên trong.



Khi đi tới một thôn xóm nọ, mọi người cần đỗ xe tìm nơi ngủ trọ, phó tướng Vu Mãnh mới giật mình phát hiện hai người ngồi trong xe không phải là Uất Trì Yến và Cố Thế Hùng.



Trong cơn giận dữ, hắn vung đao định chém chết hai người thế thân kia, nhưng Bàng Kiêu đã vội bước tới nói: “Vưu tướng quân dừng tay. Bây giờ ngươi chém chết người, chẳng lẽ không muốn điều tra đầu mối sao?”



Lúc này Vưu Mãnh mới giật mình nhận ra mình quá xung động, thiếu chút nữa xóa sạch tất cả đầu mối.



“Đa tạ Vương gia chỉ giáo.” Gã hán tử phương Bắc cao to, tuổi gần bốn mươi đỏ mặt, phất tay gọi người tới, dẫn hai người thế thân kia đi thẩm vấn.



“Vương gia, kế tiếp chúng ta nên xử trí như thế nào?”



Yên Quận vương vốn là Khâm sai dẫn đầu đội ngũ, nhưng Yên Quận vương lại chạy trốn rồi, Vưu Mãnh không dám tự quyết định, phải hỏi ý Bàng Kiêu.



Bàng Kiêu nhìn xuống, nói: “Bây giờ việc trước nhất là phải cấp tốc truy tìm tung tích của Yên Quận vương và Cố Thế Hùng, nơi này cách cố đô Đại Yên không xa, bản vương lo ngại hai người đó đi tìm kiếm kho báu rồi. Kế tiếp là phải cấp tốc bẩm báo tình huống hôm nay cho Thánh thượng, đợi Thánh thượng đưa ra quyết định.”



Vưu Mãnh gật đầu nói: “Vương nói đúng. Mạt tướng lập tức đi phân phó.”



Bàng Kiêu không tham dự việc thẩm vấn hai người thế thân, bởi vì bọn họ là người của Yên Quận vương. Tuy rằng người sáng suốt đều hiểu rõ, tiểu lâu la mà hai người có thể dễ dàng vứt bỏ, nhất định là không biết chút gì, nhưng để tránh hiềm nghi, không những Bàng Kiêu tự mình giữ khoảng cách, mà còn không cho phép thủ hạ tới gần.



Tần Nghi Ninh mệt mỏi muốn ngủ, khi Bàng Kiêu trở lại phòng ngủ trong gia đình nông dân, Tần Nghi Ninh đã nằm nghiêng, mơ mơ màng màng.



Nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng, nàng cũng không mở mắt, dịu dàng khẽ hỏi: “Đã về rồi? Vưu Mãnh đã xử trí xong rồi?”



Bàng Kiêu vừa nghe giọng nói đầy quyến rũ của nàng, tâm tư đã lập tức xao động, lại nhìn dáng nằm nghiêng đẹp đẽ của nàng, cảm thấy gân cốt như nhũn ra.



“Đã xử trí xong rồi.” Hắn ngồi trên mép giường bên cạnh, bàn tay to khẽ vuốt ve lưng nàng, rồi lần mò xuống phía dưới một cách đầy ám muội.



Tần Nghi Ninh trừng mắt nhìn hắn oán trách, trong đôi mắt to hiện ra một làn hơi nước mỏng, như thể chú mèo nhỏ bị ức hiếp, ủy khuất nói: “Thiếp mệt.”



Thường ngày nàng chín chắn lão luyện, đầy mưu trí và giỏi phán đoán, thường ngày khiến người khác quên nàng trên thực tế chỉ là một thiếu nữ. Dáng vẻ làm nũng như thế này càng ít có.



Giờ đây sau khi thành hôn, nàng thoải mái bộc lộ chân thực tính cách của mình, cũng có lúc hồn nhiên tinh nghịch, có lúc làm nũng.



Tim Bàng Kiêu mềm nhũn, nằm xuống cạnh nàng, kéo nàng vào lòng: “Được được được. Ta không đòi hỏi nữa. Hôm nay chúng ta không làm gì cả, ta ôm nàng ngủ.”



Tần Nghi Ninh áp mặt vào hõm vai của hắn, mệt mỏi gật đầu. Không bao lâu sau, hơi thử nàng đã trở nên đều đặn.



Bàng Kiêu cúi đầu nhìn đôi mi dài rung rung của nàng trong lúc ngủ, đôi môi anh đào hé mở, tóc dài đen nhánh như sa tanh xõa trên gối, thực sự là vô cùng yêu thích, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng.



Thấy nàng ngủ say, hắn cũng xõa tóc của mình ra, đưa một tay lên đỉnh đầu, quấn tóc của mình và của nàng lại, rồi cũng chợp mắt.



Bên ngoài làng, ba trăm binh sĩ Long Tương quân đang khẩn trương xây dựng doanh trại tạm thời, nhóm lửa. Vưu Mãnh thì dẫn người vào rừng cây, gấp rút thẩm vấn hai người thế thân.



Mà tòa nhà nhỏ trong thôn này, lại yên tĩnh một cách khác thường.



Hai người thế thân vốn là con hát kia chẳng qua là người được tìm tới để chịu tội thay, làm sao họ có được tin tức gì có giá trị? Vưu Mãnh dùng mọi thủ đoạn, cũng chỉ có thể hỏi ra, hai người này do một thanh niên họ Lục thuê tới, ngoài ra, họ hoàn toàn không biết gì cả.



Thái giám đắc lực nhất bên cạnh Uất Trì Yến, được gọi là Tiểu Lục Tử.

Nguồn : Vietwriter.vn

Thế nhưng Uất Trì Yến đã trốn mất rồi, cho dù biết Uất Trì Yến bảo Tiểu Lục Tử thuê người tới thay thế cho hắn thì có ích gì? Báo cho Thánh thượng biết, e rằng Thánh thượng sẽ không khách sáo gì quở mắng bọn họ một phen, rồi liền giáng chức ba cấp.



Vưu Mãnh rất sốt ruột.



Thế nhưng, là người được Hoàng đế phái tới, tất nhiên hắn có chỗ hơn người, cũng không phải là một người thiếu kiên nhẫn.



Ngày hôm sau, Bàng Kiêu gọi Hổ Tử tới, thì thầm bên tai hắn vài câu. Không tới một canh giờ sau, người mà Vưu Mãnh phái đi tìm người đã trở lại.



“Tướng quân! May mắn không làm nhục mệnh, chúng thuộc hạ đã phát hiện tung tích của Yên Quận vương.”



“Thật không?” Vưu Mãnh vui mừng nói.



“Dạ. Ta đã bảo hai huynh đệ bí mật theo dõi. Tướng quân, nhóm chúng ta có lên đường không?”



Vưu Mãnh cảm thấy chiếc mũ ô sa lung lay trên đầu rốt cuộc đã được bảo vệ, khi đối mặt với Bàng Kiêu, nụ cười đã trở nên thành thật một chút.



“Vương gia, ngài nói nên làm thế nào?”



“Ừ. Liền đuổi theo đi, chúng ta theo xa xa phía sau. Về việc cứu trợ thiên tai, Khâm sai đã chạy trốn, chúng ta chỉ có thể tạm thời gác lại, chờ Thánh thượng xử lý.”



“Dạ. Truyền lệnh xuống phía dưới, nhổ trại khởi hành!” Vưu Mãnh tuân lệnh.



Bàng Kiêu liền viết lên giấy, thả một con bồ câu đưa thư đưa tin về.



Thấy lúc này Bàng Kiêu mới truyền tin, Vưu Mãnh kinh ngạc hỏi: “Lẽ nào hôm qua Vương gia không truyền tin?”



“Mỗi ngày Thánh thượng bận trăm công nghìn việc, nếu việc gì cũng để Thánh thượng lo lắng, như thế chẳng phải những người bề tôi chúng ta không có năng lực? Hôm qua Yên Quận vương đào tẩu, còn chưa biết tung tích, gửi thư đi chỉ làm Thánh thượng thêm lo lắng. Hôm nay đã tìm được tung tích, tuy Thánh thượng sẽ tức giận, nhưng cũng sẽ không quá mức lo lắng. Vả lại, ngươi và ta cũng có một khoảng thời gian trì hoãn.”



Vưu Mãnh mỉm cười gật đầu, trong lòng lại cảm khái: thảo nào người ta còn trẻ tuổi đã làm Vương gia khác họ! Làm sao hắn có thể đối nhân xử thế thỏa đáng như vậy?



Chỉ báo cho Thánh thượng biết người đã chạy trốn, đương nhiên Thánh thượng sẽ tức giận.



Thế nhưng nói cho Thánh thượng biết, người đã chạy trốn, nhưng người của ta đang âm thầm theo dõi, cố gắng sẽ tìm được kho báu kia, Thánh thượng nhất định sẽ khen ngợi bọn họ trí dũng song toàn. Như thế, ngược lại có vẻ như bọn họ đã biết, và cố ý để cho Yên Quận vương chạy trốn.



Như thế này mới thật sự là đạo làm bề tôi!



Vô tình, Vưu Mãnh đã nghĩ về Bàng Kiêu như là yêu quái!



Tần Nghi Ninh vẫn ở trên cùng xe ngựa với Bàng Kiêu, mọi người liền đi theo phương hướng Yên Quận vương đào tẩu, bám theo xa xa phía sau.

Bình luận

Truyện đang đọc