Thật ra Tần Nghi Ninh rất sợ hãi.
Cảm giác này tựa như núi lớn sụp đổ, gió bão gầm thét, quay cuồng theo lực đẩy của thời gian, dường như muốn biến tất thảy thế gian thành vụn vỡ.
Cảm giác này khiến Tần Nghi Ninh cảm thấy bất lực sâu sắc, tựa như dưới chân chỉ có một chiếc lá, phía dưới là mặt biển mênh mông vô bờ, có thể bị nuốt trọn bất cứ thời nào khắc nào.
“Băng Đường, em cảm thấy khả năng Ninh Vương được cứu chữa có lớn không?”
Tần Nghi Ninh vừa dứt lời, Ký Vân và Thu Lộ đều cùng cau mày nhìn lại.
Băng Đường sụt sịt mũi, sắc mặt uể oải, ủ rũ lắc đầu.
“Vết thương của Ninh Vương quá nặng, mất máu quá nhiều, cũng thêm tuổi tác đã không còn trẻ, vết thương bị nhiễm trùng rất nghiêm trọng, không phải ai cũng có thể chịu đựng nổi. Lúc nô tỳ trở về, Hoàng thượng đã đích thân tới thăm, tất cả thái y trong Thái y viện đều đang tập trung cùng nhau nghĩ cách, nhưng tình hình vẫn không thấy có gì khá hơn.”
Có một số việc, vốn dĩ không phải thứ sức người có thể theo được.
Tần Nghi Ninh khổ sở cúi đầu, hồi lâu sau mới nắm tay Băng Đường kéo sang, để nàng ngồi xuống bên cạnh mình, nói sâu xa:
“Người có số mệnh, một số việc sớm muộn rồi sẽ phải tới, tựa như mỗi người trong chúng ta đều phải trải hết sinh lão bệnh tử vậy, sớm muộn cũng có ngày rời đi. Ninh Vương là một hảo hán, mọi việc ông làm đều xuất phát tử nội tâm, cả đời này sống tự do phóng khoáng theo ý mình, dọn sạch triều đình, chống giặc ngoại xâm, dẫu có xảy ra bất trắc thì cũng đã là kết cục vinh quanh của một võ tướng, tất cả những việc sinh thời đã làm đều không đánh mất khí tiết của người hoàng gia. Ông là một anh hùng, không phải kẻ hèn nhát.”
Băng Đường rơi lệ gật đầu: “Nô tỳ biết. Nói thật lòng, sinh ra trong gia đình theo nghề y, từ nhỏ học tập y thuật, nô tỳ đã hiểu bản chất của đời người hơn xa người thường, cũng từng thấy nhiều sinh lão bệnh tử, nhưng đa phần những lần thấy thì trong lòng đều không có bao nhiêu khổ sở. Chỉ có lần này, mắt thấy Ninh Vương sắp rời xa, mới nhận ra lòng mình vẫn không sao bình tĩnh được… Tuy ông cũng từng làm một vài chuyện không đúng, nhưng suy cho cùng vẫn là một hán tử, cũng đủ viết nên trọn vẹn hai nét lên xuống trên chữ “Người (人)” này.”
Tần Nghi Ninh bi thương gật đầu.
Thu Lộ và Ký Vân cũng chìm trong cảm giác bi thương.
“Ta vẫn không thể ra ngoài, em hãy tới chăm sóc Ninh Vương nhiều một chút. Ông ấy có ân với em, làm người thì không thể quên ân. Huống hồ, không phải bây giờ Ninh Vương vẫn chưa có chuyện gì sao? Hãy cố gắng cứu chữa, không chừng vẫn có thể thấy được kì tích.” Qua một lúc lâu sau, Tần Nghi Ninh lên tinh thần khích lệ Băng Đường, “Dù sao em cũng có một thân bản lĩnh, vẫn có thể dốc hết sức thử một lần. Nếu đã hết sức mà vẫn thất bại, ít ra cũng không thấy tiếc nuối.”
Băng Đường nặng nề gật đầu, lau nước mắt, ánh mắt đã kiên định hơn rất nhiều.
“Được. Nô tỳ xem bệnh cho cô nương trước, nếu không có gì đáng ngại thì kê đơn xong sẽ tới phủ Ninh Vương ngay. Thân thể cô nương vẫn còn đang bệnh, lần này mất máu nhiều lại ảnh hưởng tới căn cơ, không phải chỉ nhất thời nửa khắc là đã khá hơn được. Cô nương cũng phải chú ý nghỉ ngơi.”
“Ta đã biết.”
Băng Đường liền cẩn thận kiểm tra mạch đập cho Tần Nghi Ninh, lại kiểm tra vết thương trên vai nàng, đổi thuốc, sau khi chắc chắn không còn gì đáng ngại mới rời biệt viện chạy tới phủ Ninh Vương.
Đến chạng vạng tối, Tần Nghi Ninh đã dựa vào bên vách ngăn thiếp đi, cơ thể ngả vào cái gối dài và mềm màu lam nhạt, ôm Nhị Bạch nằm ngẩn người trên sạp. Ký Vân do dự bước tới gần.
“Cô nương.”
Tần Nghi Ninh quay đầu nhìn. Cách một tầng lụa mỏng, thấy Ký Vân đang đứng phía ngoài, liền cười bảo: “Vào đây rồi nói chuyện, kẻo muỗi.”
“Vâng.” Ký Vân gật đầu, đoạn cẩn thận bước vào, đóng kín cửa mành, đứng lặng lẽ bên Tần Nghi Ninh.
Tần Nghi Ninh hỏi: “Sao vậy? Cả ngày nay trông ngươi cứ chất chứa tâm sự.”
Ký Vân do dự nói: “Đúng là nô tỳ có một vài nghi vấn, nói ra rồi, cô nương chớ nên tức giận.”
Thấy nàng như vậy, Tần Nghi Ninh liền cười nói: “Có phải ngươi đang muốn hỏi ta về chuyện liên quan tới Bàng Chi Hi?”
Ký Vân ngạc nhiên nhìn Tần Nghi Ninh, hồi lâu mới gật đầu: “Đúng vậy, cô nương đoán rất chính xác.”
“Ta mà đoán chính xác gì chứ, có mà tâm tư ngươi đều viết cả lên mặt rồi ấy.” Tần Nghi Ninh ngồi thẳng người dậy, nói, “Thật ra cũng không giấu gì ngươi, hai ngày nay ta cũng luôn suy nghĩ chuyện liên quan tới hắn. Trước kia cảm thấy còn mù mờ chưa rõ, không biết mình đứng giữa hai bên thì nên làm gì mới phải. Ví dụ như Ninh Vương bị hắn làm cho bị thương vậy, nếu ta nghiêng về hắn, có phải không nên cho Băng Đường tới chữa trị cho Ninh Vương? Nếu hắn biết ta để Băng Đường tới cứu chữa cho Ninh Vương, liệu hắn có giận không?”
Cứ mỗi một câu nói của nàng, Ký Vân lại gật đầu một cái.
“Cô nương, nô tỳ không có ý gì khác, chẳng qua chỉ cảm thấy khó xử thay cho người.”
“Mới đầu ta cũng cảm thấy khó xử, nhưng giờ thì đã suy nghĩ thoáng hơn.” Tần Nghi Ninh vuốt ve bộ lông mềm của Nhị Bạch, nói, “Hắn là một người thông minh, ngay từ ngày đầu tiên tiếp cận ta, hắn đã biết chúng ta đứng ở hai mặt trận đối lập. Nhưng dù có thế, hắn vẫn chủ động đến gần ta, điều này đã nói rõ trong lòng hắn tự có tính toán và hiểu rõ. Hơn nữa, hắn cũng đã nói những việc này không cần ta phải để ý, hắn sẽ giải quyết hết thảy mọi việc, ta chỉ cần chuyên tâm làm Tần tiểu thư của ta. Thế nên, ta tin tưởng hắn.”
Tin tưởng hắn sẽ không tức giận, cũng tin tưởng hắn sẽ hiểu được lòng nàng.
“Cô nương, nô tỳ không hiểu.” Ký Vân cau mày.
Tần Nghi Ninh nói: “Ta chỉ cần làm tốt những việc thân phận con gái Tần gia nên làm là được. Ta là con gái họ Tần, cha ta là người Yên triều, thế nên điều kiện tiên quyết để ta làm con gái Tần gia trước tiên phải là một người Đại Yên. Ta sẽ không vì Bàng Chi Hi mà từ bỏ thân phận người Đại Yên này. Còn về chiến tranh, hai bên cứ dựa vào bản lĩnh.”
“Nhưng cô nương, lỡ như Vương gia thắng trận thì sao? Người và Vương gia ở bên nhau, liệu có thể bị người Yên mắng chửi? Hoặc lỡ như Vương gia thua trận? Liệu Vương gia có thể oán trách phụ thân người, hay oán trách người không?”
“Đương nhiên những việc này đều có thể xảy ra, nhưng vậy thì đã làm sao?” Tần Nghi Ninh khẽ cười thành tiếng, “Ta vẫn là ta, hắn cũng vẫn là hắn. Ngay từ ngay đầu tiên hai ta quen biết nhau là đã ý thức được tương lai nhất định sẽ có ngày này. Nếu đã chuẩn bị tâm lý xong xuôi, vậy còn gì để mà lo lắng? Việc nước là việc nước, tình cảm là tình cảm, ta phân rất rõ ràng, Bàng Chi Hi chắc chắn cũng rõ.”
Ký Vân cẩn thận ngẫm lại lời Tần Nghi Ninh, mãi lâu sau mới hiểu được ý nàng, bèn gật đầu, đáp: “Cô nương là người rộng rãi khoáng đạt, nô tỳ quả còn kém quá xa. Nói thật lòng, nô tỳ thực sự hâm mộ tâm tính này của cô nương.”
“Ta thì có gì mà rộng rãi khoáng đạt. Chỉ là lòng ta khá rộng.” Tần Nghi Ninh cười một tiếng bất đắc sĩ, “Chuyện đã xảy ra, đương nhiên không thể thay đổi, việc duy nhất có thể làm chỉ là thuận theo ý trời, cố gắng hết sức lực. Ngươi vẫn chưa nhìn thấy sao? Đời người chính là như vậy, đời người trôi qua rất nhanh, thứ giờ đã nắm bắt được, vậy không nên buông tay.”
“Nếu ta và Bàng Chi Hi đã đi đến bước đường này, ta sẽ không vì ân oán giữa hai nhà, hai đất nước mà có ngăn cách với hắn, cố ý lập mưu hãm hại hắn. Nếu ta thật sự có tâm tư này, vậy ngay từ ban đầu đã không nhận lời hắn. Còn về lập trường, hai ta đúng là đứng ở hai đầu đối nghịch, có lẽ giữa hai bên sẽ không tránh được những lúc trực tiếp đối đầu, nhưng ta sẽ chỉ chiến đấu với hắn một cách quang minh chính đại.”
Gương mặt Ký Vân có hơi nong nóng.
Đúng là nàng ta có hơi lo lắng Tần Nghi Ninh sẽ lợi dụng thân phận mình để hãm hại Bàng Kiêu. Dẫu sao Bàng Kiêu thật không một chút đề phòng với Tần Nghi Ninh, nếu nàng một lòng vì nước, có lòng hãm hại, e Bàng Kiêu khó thoát bẫy của nàng.
Nàng ta không dám hỏi thẳng trực tiếp, nhưng Tần Nghi Ninh đã nhạy cảm đoán được lời nàng ta muốn hỏi.
Nhìn nàng ta như vậy, Tần Nghi Ninh chỉ cười một tiếng nhàn nhạt, “Ta vẫn luôn cho là, người có thể đùa với quyền thế, đùa với kế mưu, nhưng không thể đùa với tình cảm. Nhất là với tình cảm của một người thật lòng với mình.”
“Cô nương nói rất phải. Là ta nghĩ nhiều rồi.”
“Nói gì vậy, ngươi một lòng trung thành, hỏi nhiều cũng là đúng thôi.”
Ký Vân nghe vậy liền không khỏi bật cười, lại nói: “Bây giờ một trăm học đồ của người đều đã vào ở đủ, đại điện đằng trước cũng đã sửa chữa xong xuôi. Ý Hoàng thượng là, tiền viện của biệt viện nay mai có thể mở rộng, tin tưởng phía ngoài sẽ có lời đồn, sẽ có nhiều hương khách đến cầu phúc.”
“May mà vẫn có một trăm đồ nhi ngoan kia có thể qua mắt người ngoài. Chứ ta thì thật lười ra đó lá mặt lá trái. Huống hồ ta vốn dĩ chẳng phải Thánh nữ gì, cũng không phải đạo cô, chỉ sợ vừa nói ra đã bị lộ tẩy.”
“Cô nương thông minh như thế, cho dù có không biết nói bậy, dân chúng cũng sẽ tin thôi.”
Ký Vân vừa dứt lời, đã nghe phía ngoài có tiếng bước chân truyền tới.
Tần Nghi Ninh và Ký Vân đưa mắt nhìn nhau, đoạn cùng xuyên qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng nhìn xuống dưới lầu.
Chỉ thấy thị vệ canh giữ phía ngoài cửa thùy hoa đã bước tới ngay dưới lầu, chắp tay bẩm báo: “Hồi chân nhân, hiện bên ngoài Huyền Tố Quan đã tụ tập rất nhiều bách tính, đều ồn ào la hét đòi gặp người. Bởi giờ trời đã tối, người giữ cửa không dám cho bọn họ vào, khuyên giải thì họ không chịu đi. Hiện người tụ tập đã càng ngày càng nhiều, đã sắp chặn kín ngoài cửa viện rồi.”
Tần Nghi Ninh ngạc nhiên hỏi: “Đêm hôm khuya khoắt, dân chúng tới nơi này làm gì? Hoàng thượng hạ lệnh mở cửa biệt viện không phải là chuyện ngày mai sao?”
Thị vệ kia nói: “Ty chức có nghe, hôm nay dân chúng trong kinh thành muốn mua lương thực đã rất khó, các thương hộ chém tới tận mười lượng bạc một cân?”
“Mười lượng bạc?” Tần Nghi Ninh ngạc nhiên chắc lưỡi, mới nghĩ đã hiểu ngay.
Lúc trước nàng thật là đã đánh giá thấp lòng dạ đen tối của đám thương nhân, còn tưởng họ sẽ chỉ tăng giá bán lương thực lên hơi nhỉnh hơn mức bình thường. Hôm nay xem ra, bọn họ không định bán lương thực mà là đang muốn đầu cơ trục lợi.
“Mười lượng bạc đã đủ mua một mẫu ruộng không tệ rồi, đám thương nhân có phải điên hết rồi không? Bọn chúng làm như vậy có khác nào cướp bóc trắng trợn giữa ban ngày!”
Thị vệ cũng tức giận nói: “Đám gian thương này đúng là xấu xa, hét giá một cân gạo tới mười lượng bạc, ai mà ăn nổi cơ chứ? Hiện bên ngoài đã đồn ầm lên là Thái Thượng hoàng bán hết lương thực tồn trữ và thuế lương, móc rỗng quốc khố và nội khố, một lượng lớn bạc không biết đã đi đâu, cả quân và dân đều rất khủng khoảng. Dân chúng đều cảm thấy mọi người sắp không còn lương thực ăn, đám gian thương bán mười lượng bạc một cân thì họ không mua nổi, mọi người liền nghĩ ngay đến chân nhân. Chân nhân là Thánh nữ có thể bảo vệ quốc vận do Thiên Cơ Tử tính toán ra, là Huyền Tố chân nhân do Hoàng thượng ngự phong, tất nhiên có thể đối thoại với thần linh, thế nên tất cả đều chạy tới xin ngài hỏi giúp thần linh, xem nguy nan của mọi người liệu có thể giải được không.”
Tần Nghi Ninh nghe mà cau mày, cảm thấy đầu trướng căng như chia cả thành hai.
Nàng mà là “Thánh nữ” cái gì? Ban đầu cũng chỉ là đến bước đường cùng mới đành kiếm cho mình lá “bùa hộ mạng” vận số này, ngờ đâu chuyện phát triển đến nước này, nàng chẳng những bị buộc tu hành mà còn bị chụp cho cái danh hiệu “Thánh nữ” khoa trương, thế mà còn không thể phản kháng hay chối từ!
Bảo nàng đi hỏi ý tứ thần linh? Vietwriter.vn
Nếu đã có thể trao đổi với thần linh, nàng còn phải chịu cảnh bị giam trong cái lồng vàng son này ư?
Bảo nàng uốn ba tấc lưỡi làm một tên đạo sĩ dỏm, quả đúng là không trâu bắt chó đi cày mà!
“Cô nương, người định làm sao bây giờ?” Ký Vân có hơi lo lắng, “Chuyện này không dễ giải quyết đâu. Cô nương là Huyền Tố chân nhân do Hoàng thượng ngự phong, nếu người không chịu ra mặt, e là sẽ đắc tội với Hoàng thượng thật mất. Còn nếu người ra mặt mà làm không tốt, vậy cũng sẽ không lợi cho danh tiếng của người.”