CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Tần Tuệ Ninh đâu ngờ được Tần Nghi Ninh lại dám đánh mình trước mặt Tần Hòe Viễn chứ?



Sức lực nàng ta không bằng người, lại bị Tần Nghi Ninh đè xuống đánh, nắm tay kia giống như chùy sắt đập vào đầu, vào mặt nàng ta. Vừa đau vừa giận dữ, Tần Tuệ Ninh cũng dùng hết sức đánh lại, hai tay cào cấu loạn xạ, miệng liên tục mắng chửi:



“Đồ đĩ thõa ngang tàng! Dừng tay!”



“Ở trước mặt phụ thân mà ngươi cũng dám làm càn!”



“Dừng tay, không được đánh vào mặt ta!”



“A! Người đâu, cứu mạng!”







Ban đầu là tiếng mắng chửi liên tục, cuối cùng biến thành tiếng gào thét thảm thiết như lợn bị chọc tiết.



Trước hành động của Tần Nghi Ninh, lão Thái Quân ngây người một hồi, cuối cùng mới phục hồi tinh thần, vội vàng gọi người: “Mau lôi nó ra! Mau!”



Đám Tần ma ma tuân lệnh, liền muốn xông tới kéo Tần Nghi Ninh ra.



Nhưng lúc này, Ký Vân vẫn lặng lẽ theo bên cạnh Tần Nghi Ninh liền bước tới ngăn cản.



Tần ma ma biết tỳ nữ này là do Trung Thuận Thân Vương tặng cho Tần Nghi Ninh, nghe nói là một người có võ công, liền khựng lại.



Nhưng Lục tiểu thư lúc này đã sợ hãi đến đờ người ra thì sốt ruột cuống quýt, nàng ta gọi bốn năm người hầu vào, muốn kéo Tần Nghi Ninh ra.



Ký Vân đưa tay chặn người do Lục tiểu thư gọi tới. Đương nhiên mấy bà tử kia không coi một tỳ nữ yểu điệu như Ký Vân vào đâu, bọn họ muốn thể hiện trước mặt lão Thái Quân, liền xắn tay áo lên xông tới, nào ngờ Ký Vân qua lại chỉ mấy bước chân, bọn họ còn chưa kịp cảm thấy đau đớn thì đã ngã ngồi trên mặt đất rồi.



Ký Vân mỉm cười: “Các ngươi muốn làm hại Tứ tiểu thư thì trước hết phải bước qua xác ta.”



Ai dám làm hại Tứ tiểu thư kia chứ?



Lúc này rõ ràng là Tứ tiểu thư muốn giết người thì có!



Mấy bà tử do dự, cũng không dám tiến lên nữa.



Lúc này Tần Nghi Ninh tay trái nắm tóc Tần Tuệ Ninh, đầu gối ấn vào lưng nàng ta, đè chặt nàng ta xuống đất.



Tần Tuệ Ninh bị đè khó thở, ráng sức ngửa cổ lên, đưa cao hai tay hất tay Tần Nghi Ninh ra, cũng để lộ ra khuôn mặt với vành mắt và khóe miệng đầy những vết bầm tím.



Lão Thái Quân thấy người của mình đều đã bị Ký Vân ngăn lại, Tần Tuệ Ninh thì sắp bị Tần Nghi Ninh đánh chết đến nơi, mà một đám vô dụng ở bên cạnh hình như không cách nào ngăn được, bà tức giận đập tay xuống mép giường: “Dừng tay, đồ đĩ ngang ngược, mau dừng tay! Chẳng lẽ ta nói ngươi cũng không nghe sao!”



“Lão Thái Quân đừng quên chuyện lọ thuốc hít, cũng đừng quên bà đã ức hiếp mẫu thân ta như thế nào! Dù sao thì ta cũng chỉ có một cái mạng nhỏ này, cùng lắm thì chúng ta vạch trần sự việc xem như cá chết lưới rách!”



Vừa nghe tới mấy tiếng “lọ thuốc hít”, lão Thái Quân đã sợ hãi đến mức không dám mở miệng nữa, lại chạm phải ánh mắt sắc như dao của Tần Nghi Ninh, lông măng trên lưng bà ta đều dựng lên.



Lúc này lão Thái Quân liền kéo tay Tần Hòe Viễn: “Con gái của con, sao con mặc kệ như vậy! Con để nó giết người ở đây phải không?”



Tần Hòe Viễn cũng biết Tần Nghi Ninh làm như vậy là không nên, lại thêm việc Tần Nghi Ninh bịa đặt chuyện lọ thuốc hít uy hiếp lão Thái Quân, ông cũng không biết phải làm sao, liền nói: “Nghi tỷ nhi, dừng tay!”



“Phụ thân nói, đương nhiên là con phải nghe theo, nhưng con chỉ muốn nói thêm mấy câu.”



Tần Nghi Ninh nắm tóc Tần Tuệ Ninh kéo tới, Tần Tuệ Ninh liền hét lên thảm thiết, cổ càng ngửa ra sau, buộc phải đối diện vẻ mặt như muốn ăn thịt người của Tần Nghi Ninh, sợ hãi đến mức cả người phát lạnh.



“Tần Tuệ Ninh, ta từng nói với ngươi, đừng cố hãm hại mẹ ta, có phải là ngươi đã quên?”



“Ta ta…” Tần Tuệ Ninh sợ đến mức giọng run run, nói không nên lời.



Nàng ta biết, Tần Nghi Ninh giết mình, nhất định sẽ giết mình!



“Hình nhân trù ếm kia là thế nào?”



“Đó là…”



“Bây giờ ngươi muốn nói, ta lại không muốn nghe. Dưới lớp vải của hình nhân kia bỏ thêm cái gì, dùng cái gì may thành, mực để viết ngày sinh tháng đẻ là loại mực gì, thậm chí dùng kiểu chữ gì… nhiều manh mối có thể điều tra như vậy, ta tin rằng phụ thân và lão Thái Quân nhất định sẽ điều tra rõ ràng! Dù ngươi không nói, mọi người vẫn có thể điều tra ra ai làm chuyện này!”



Tần Tuệ Ninh run rẩy cả người, hai hàm răng cũng đánh vào nhau lập cập.



Tần Nghi Ninh ghé sát bên tai nàng ta, nói: “Nếu ngươi không biết tích phúc, ta sẽ đưa ngươi tới chỗ mà lẽ ra ngươi nên ở. Chẳng phải hiện giờ ngươi đang nghĩ tất cả những gì mình có là quá ít, không biết thế nào đủ sao? Ta sẽ cho ngươi quay về bên cạnh cha mẹ ruột của ngươi, cho ngươi thành hai bàn tay trắng!”



Tần Tuệ Ninh đột nhiên trợn to mắt, kinh sợ nhìn Tần Nghi Ninh. Nguồn : Vietwriter.vn



Tần Nghi Ninh cười nhạt, nói: “Ngươi yên tâm, ta không giết ngươi đâu. Giết ngươi làm bẩn tay ta, làm bẩn nơi này của Tần gia, cũng quá thuận tiện cho ngươi! Ta còn muốn giữ lại mạng của ngươi, để ngươi được hưởng thụ.”



Tần Nghi Ninh buông tóc Tần Tuệ Ninh ra, chậm rãi đứng lên: “Về hình nhân trù ếm kia, chỉ có ngu ngốc mới không hiểu rốt cuộc chuyện gì xảy ra. Nếu có ai nhận định hình nhân kia là do mẫu thân ta làm, thì chỉ có thể nói, người đó cố tình nhằm vào mẫu thân ta, cố tình sử dụng chuyện này làm thanh đao giết người mà thôi!”



Lão Thái Quân nghe vậy, tức giận đến mức mặt mày tái mét.



Tần Nghi Ninh bước tới đỡ tay Tôn thị, dáng vẻ hung bạo như thú dữ cắn người vừa rồi liền thay đổi, hỏi bằng giọng vô cùng mềm mỏng: “Mẫu thân, người có thấy đỡ hơn chút nào không?”



Tôn thị đã sớm hồi phục sức lực, thấy Tần Nghi Ninh vì mình mà ra tay mãnh liệt như vậy, bà cảm động nước mắt rơi như mưa.



“Ta khỏe lại rồi, chúng ta trở về đi.” Tôn thị nắm tay Tần Nghi Ninh, thấy lòng bàn tay nàng bị trâm cài, khuyên tai làm xước hai chỗ chảy máu, các đốt ngón tay cũng bị ứ máu bầm và rách da, thì đau lòng nhíu mày: “Đôi bàn tay vốn đẹp đẽ lại trở thành như thế này.”



“Thế này thì có hề gì đâu mẫu thân, lúc ở trên núi con gặp phải sói hoang, cánh tay và sau lưng đều bị móng vuốt của nó cào rách da, bây giờ thì tốt hơn nhiều.”



Tần Nghi Ninh nói rất thoải mái, nhưng Tần Tuệ Ninh đang quỳ rạp trên mặt đất càng run rẩy kịch liệt.



“Phụ thân, lão Thái Quân, mẫu thân con mệt mỏi, trước hết con phải đưa mẫu thân trở về Hưng Ninh Viên. Chuyện trù ếm liên quan tới lão Thái Quân, lão Thái Quân hãy điều tra kỹ càng xem rốt cuộc ai mới thật sự là người làm ra hình nhân, nếu tùy tiện buông tha cho người thật sự muốn trù ếm mình tức là lão Thái Quân không có trách nhiệm với chính bản thân mình.”



Lão Thái Quân vốn đã bực bội, nghe Tần Nghi Ninh nói như vậy, càng ấm ức.



“Mặt khác, việc hưu mẫu thân ta, lão Thái Quân cũng không nên hở một chút lại mở miệng nói ra, lão Thái Quân có thể hỏi ý tứ của phụ thân ta, nếu phụ thân ta đồng ý, vậy thì hưu, mẫu thân của ta, ta tự nuôi! Cũng chưa đến mức rời khỏi lão Thái Quân thì ta không sống nổi!” Tần Nghi Ninh quay đầu lại đỡ Tôn thị đứng lên, nói: “Mẫu thân, chúng ta đi!”



Tôn thị nghe Tần Nghi Ninh nói, sống mũi cay cay, lúc này chợt òa khóc, rồi vừa lau nước mắt khóc thút thít vừa theo Tần Nghi Ninh ra khỏi cửa, giống như một đứa nhỏ bị ức hiếp tìm được người thân rồi vậy.



Nhị phu nhân và Tam thái thái chứng kiến từ đầu đến cuối sự việc, thấy thoáng cái lão Thái Quân bị nghẹn họng không thốt nên lời, lại thấy Tần Nghi Ninh mạnh mẽ đỡ Tôn thị rời đi, trong lòng hai người rất ước ao.



Tuy Tôn thị không có con trai nhưng có một đứa con gái như vậy thì cũng như có con trai rồi.



Hôm qua, Tần Hòe Viễn đã không ngủ cả đêm, lại bị chuyện này làm khổ, ông cũng cảm thấy bất đắc dĩ đối với mẫu thân của mình.



Ông nhận lấy hình nhân do Tần ma ma đưa tới, nhìn qua một chút, rồi liền tiện tay đưa cho lão Thái Quân, gõ gõ vào ngày sinh tháng đẻ ghi trên hình nhân xấu xí kia, lập tức bảo: “Người đâu, gọi Khải Thái tới.”



“Dạ.” Tỳ nữ ở hành lang nhanh chóng ra khỏi cổng đi gọi người.



Mặt mày Tần Tuệ Ninh đầy vết bầm tím, nàng ta ngẩng lên hoảng sợ nhìn Tần Hòe Viễn.



Nàng ta mơ hồ nghĩ, Tần Hòe Viễn muốn xử lý mình!

Bình luận

Truyện đang đọc