Tần Nghi Ninh nhận thấy lúc bẩm báo, vẻ mặt Hổ Tử hơi khác thường, lại thấy dáng vẻ ngập ngừng muốn nói lại thôi của các phụ tá, liền nghi hoặc nhìn về phía Bàng Kiêu.
Nhưng Bàng Kiêu vẫn thản nhiên, nói: “Thật không ngờ Quý Lam sẽ cầu hôn Trưởng Công chúa An Dương, trước kia ta cũng không phát hiện hai người bọn họ có gì vướng vít.”
Hổ Tử thầm nghĩ: Thật ra thì ngài và Trưởng Công chúa mới có vướng vít, nhưng ngài dám nói ra trước mặt Tứ tiểu thư sao!
Đám Tạ Nhạc và Từ Vị Chi biết rõ nội tình, vẻ mặt cũng hơi gượng gạo.
Tần Nghi Ninh ngẫm nghĩ câu nói của Bàng Kiêu, liền cười nói: “Vị Trưởng Công chúa An Dương này không vướng vít với Định Bắc Hầu, chẳng lẽ có vướng vít với chàng?”
Trong phòng im phăng phắc.
Hổ Tử yên lặng lui ra phía sau vài bước, như là muốn chạy trốn một cơn lốc xoáy.
Các phụ ta cũng đưa mắt nhìn nhau, do dự không biết có nên đứng lên cáo từ hay không.
Bàng Kiêu thẳng thắn nói: “Trước đây, lúc lật đổ chính sách tàn bạo của Bắc Ký, ta quanh năm đi theo bên người Thánh thượng, về sau lại kết bái huynh đệ với Thánh thượng, có quan hệ rất thân cận với Lý gia, thường xuyên qua lại. Các trưởng bối cũng thường vui đùa gán ghép ta với Trưởng Công chúa.”
“Thì ra là thế.” Tần Nghi Ninh hiểu ra, gật đầu, lại hỏi: “Năm nay Trưởng Công chúa bao nhiêu tuổi? Đã là chị em của Thánh thượng, thì hẳn là tuổi cũng không nhỏ rồi?”
Bàng Kiêu cười nói: “Trưởng Công chúa An Dương là con gái út của Thái hậu, ít hơn Thánh thượng tám tuổi, cũng không lớn hơn con của Thánh thượng bao nhiêu tuổi. Vì Thánh thượng chỉ có một tiểu muội, hơn nữa Trưởng Công chúa thuở nhỏ thông tuệ, xưa nay cũng được Thánh thượng rất yêu thích. Ta cũng từng nghĩ rằng, Thánh thượng có ý gả Trưởng Công chúa An Dương cho ta, để thắt chặt quan hệ.”
Nói tới đây, Bàng Kiêu lại nghiêm nghị nói tiếp: “Tuy nhiên ta không có tình cảm nam nữ với Trưởng Công chúa An Dương!”
Tần Nghi Ninh khẽ gật đầu, hỏi Hổ Tử: “Ngươi vừa mới nói là Định Bắc Hầu đến gặp Hoàng thượng, chủ động xin cưới Trưởng Công chúa An Dương?”
“Dạ đúng vậy. Tin tức bên ngoài đều là như thế.” Hổ Tử không hiểu vì sao Tần Nghi Ninh hỏi như vậy, vẻ mặt băn khoăn.
Bàng Kiêu cũng lập tức hiểu điều lo lắng của nàng, nói: “Nàng nghi ngờ lần này không phải là Quý Lam chủ động xin cưới?”
“Ta hơi hoài nghi. Không biết trước đó việc này có dấu hiệu gì báo trước không?”
Bàng Kiêu hồi tưởng lại một chút, rồi lắc đầu nói: “Không có. Quý Lam không thích Trưởng Công chúa An Dương, từ khi An Dương còn nhỏ, hắn đã không thân thiết với nàng ta. Tuy nhiên cũng có thể về sau Quý Lam đổi ý.”
“Đúng là có thể có chuyện đó. Tuy nhiên bây giờ ta lại nghĩ tới một khả năng khác. Nếu như từ nhỏ Trưởng Công chúa An Dương đã bị trưởng bối trong nhà vui đùa gán ghép với chàng, có lẽ với sự sùng bái và kính trọng của một thiếu nữ đối với một anh hùng, hơn nữa lại có sự ngầm ám chỉ và đồng ý của trưởng bối, hẳn là sẽ khiến nàng ta nảy sinh tình cảm đặc biệt đối với chàng.”
Bàng Kiêu nghe vậy, nôn nóng biện bạch: “Đối với An Dương, ta cũng không…”
“Vương gia, ta cũng không nghi vấn chàng, ta chỉ khách quan phân tích chuyện này. Chàng ngẫm lại xem, Trưởng Công chúa An Dương có tình cảm đối với chàng không? Chuyện này người khác không biết, nhưng hẳn là chàng rõ ràng nhất.”
Trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi, Bàng Kiêu không trả lời ngay, mà im lặng suy nghĩ.
Tần Nghi Ninh lại nói: “Nếu như giữa chàng và Trưởng Công chúa An Dương có vướng vít tình cảm, lẽ nào Định Bắc Hầu không biết? Nếu như Định Bắc Hầu đã biết chuyện của hai người, thì việc hắn chủ động xin cưới công chúa là mâu thuẫn với việc hắn chặn giết hàng thần Đại Yên để thể hiện ý tốt với chàng?”
Các phụ tá lại im lặng.
Vừa rồi sau khi phân tích, bọn họ đã biết hành động lần này của Quý Trạch Vũ chủ yếu là thể hiện ý tốt đối với Bàng Kiêu, những chuyện khác đều có thể lý giải dựa trên sự việc này.
Như vậy có thể kết luận, Quý Trạch Vũ muốn có sự giao hảo đối với Bàng Kiêu.
Nhưng nếu như Quý Trạch Vũ đã biết rõ quan hệ giứa Bàng Kiêu và Trưởng Công chúa An Dương, lại vẫn cầu xin Thánh thượng tứ hôn cho mình, vậy chẳng phải là không đếm xỉa tới tình huynh đệ của hai người hay sao?
Bởi vậy, Tần Nghi Ninh mới phân tích là, chuyện này rất có thể do Thánh thượng tứ hôn, Quý Trạch Vũ phải tuân chỉ.
Nếu nói như vậy, thì tất cả mọi việc đều có thể giải thích rồi.
Thánh thượng tứ hôn, Quý Trạch Vũ phải tuân chỉ, không thể chối từ. Sau đó Thánh thượng nói với bên ngoài, lần này là Quý Trạch Vũ chủ động cầu hôn. Như vậy, giữa Bàng Kiêu, người từng được chọn là phò mã và Quý Trạch Vũ, sẽ ít nhiều nảy sinh một chút hiềm khích.
Quan trọng hơn cả là, người mà Trưởng Công chúa An Dương thích, tám phần mười là Bàng Kiêu. Nếu nàng ta gả cho Quý Trạch Vũ, mà trong lòng lại ôm ấp tình cảm đối với Bàng Kiêu, lẽ nào Quý Trạch Vũ không để ý? Đến lúc đó khúc mắc liền càng tăng thêm.
Trong đầu xoay chuyển rất nhiều ý niệm, nhưng vẻ mặt của Tần Nghi Ninh vẫn không biến đổi, nàng cũng không định nói thẳng ra, dù sao chuyện liên quan tới tình cảm, nàng cũng tôn trọng việc riêng tư của Bàng Kiêu, không muốn đào bới đến tận gốc rễ của chuyện này.
Các phụ tá đều không phải là người ngu ngốc, lúc này trong lòng mỗi người đều đã có suy đoán.
Bàng Kiêu suy nghĩ một chút, rồi ngạo nghễ mỉm cười, đứng lên chắp tay tự giễu nói: “Các ngươi thấy tình thế của bản vương, có tính là bôn bề thọ địch hay không?” Tiêu sái phẩy tay một cái, hắn mỉm cười, nói tiếp:
“Các ngươi xem, cựu thần Bắc Ký hận ta thấu xương, hàng thần Đại Yên e ngại ta. Trước kia, bởi vì chuyện quân lương, các huynh đệ cùng khởi sự cũng nghi ngờ ta, Thánh thượng tước đoạt quân quyền của ta còn chưa nói, hôm nay nếu Quý Lam cũng phản bội ta, ta thật sự trở thành một người cô độc rồi!”
Những điều Bàng Kiêu nói ra, đều là tình hình thực tế, hắn cũng chưa lộ vẻ ưu tư lo lắng gì, thậm chí có thể nhận thấy tâm trạng của hắn lúc này không tệ.
Nhưng các phụ tá đều vì hắn mà có cảm giác nguy cơ đang đè nặng, giống như mây đen đè ép trên đầu.
***
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Lý Khải Thiên chăm chú nhìn thiếu nữ quỳ ngay ngắn trước mặt, bất đắc dĩ day mi tâm, thở dài nói: “Hạ Lan, rốt cuộc muội định quỳ bao lâu?”
Trưởng Công chúa An Dương Lý Hạ Lan ngước lên nhìn Lý Khải Thiên, nghẹn ngào kêu lên một tiếng, tủi thân nói: “Hoàng huynh, ngài nói không giữ lời. Khi còn bé, ngài đã từng nói, chờ Lan Nhi lớn lên, có thể gả cho Bàng Chi Hi làm vợ. Hôm nay hoàng huynh là người tôn quý nhất thiên hạ, Lan Nhi muốn thế nào, không phải là hoàng huynh không biết, nhưng hoàng huynh vẫn gả Lan Nhi cho Quý Lam. Hoàng huynh biết rõ muội và Quý Lam không ưa nhau, như vậy thì làm sao mà chung sống?”
Lý Hạ Lan trời sinh đoan trang tú lệ, lúc rơi lệ, trông nàng càng điềm đạm đáng yêu.
Đối với người em gái này, Lý Khải Thiên thương yêu từ nhỏ. Lý Hạ Lan lại là một người cực kỳ thông tuệ, hiểu được tiến thối, do đó tình cảm huynh muội hai người xưa nay rất tốt, bây giờ Lý Hạ Lan khóc lóc, Lý Khải Thiên cũng không đành lòng.
“Muội đứng lên đi, trẫm đã hạ quyết định, thì sẽ không thay đổi. Quý Lam có cái gì không tốt? Tướng mạo tuấn tú, văn võ toàn tài, làm phò mã cho muội chẳng phải là thích hợp hay sao?”
“Thế nhưng Lan Nhi không thích hắn. Hoàng huynh, huynh có thể thương Lan Nhi một lần, đừng gả Lan Nhi cho Quý Lam không?”
Lý Khải Thiên day mi tâm, rồi đột nhiên trong lòng khẽ động, vẻ mặt trở nên ngưng trọng và khó xử, cất tiếng nói: “Hạ Lan, trẫm cũng không gạt muội. Thật ra Bàng Chi Hi đã có người trong lòng rồi, hôm nay, nàng kia đang ở trong phủ của hắn. Trẫm biết hoàng muội thích Bàng Chi Hi, nhưng muội tới chỗ của hắn thì cũng không thể tranh đoạt được với nàng kia, mà Bàng Chi Hi cũng không đồng ý. Muội hãy cứ nghe theo sự an bài của hoàng huynh, lẽ nào ta còn có thể lừa muội?”