CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Trên xe ngựa, mặt Tần Nghi Ninh vẫn ửng đỏ, vừa nghĩ tới dáng vẻ xấu xa của Diêu Chi Hi, nàng đã tức giận muốn nghiến răng, thế nhưng trong đầu cuối cùng lại có một số hình ảnh quẩn quanh.



Đó là dáng vẻ khi hắn đột nhiên thu hồi vẻ nhát gan, hỏi nàng một cách ngang ngược “Ta là người như thế nào, dựa vào cái gì phải nói với ngươi”.



Đó là dáng vẻ khi hắn lao tới kéo tay nàng, vung tay chụp lấy mũi tên nhọn bắn về phía nàng.



Đó là bóng lưng cao to của hắn che trước mặt nàng.



Còn có dáng vẻ khi vai hắn bị mũi tên xuyên qua, hắn quay đầu lại nheo mắt cười với nàng, một tay bẻ gãy đuôi mũi tên.



Càng nghĩ, nàng càng cảm thấy trong lòng sợ hãi.



Cho dù người này mồm miệng xấu xa, chỉ thích trêu đùa nàng, nhưng việc hắn bất kể hiềm nghi cứu mạng bọn nàng là sự thật, bằng không hôm nay nàng và mẫu thân, ngoại tổ mẫu đều phải bỏ mạng ở Tiên Cô quan rồi.



“Băng Đường, thương thế của Diêu công tử thật sự không đáng ngại chứ?”



Băng Đường đáp: “Vết thương của Diêu công tử rất nặng, tuy rằng mũi tên kia không xuyên qua gân cốt, nhưng mất máu quá nhiều, hơn nữa còn có chất độc làm tê liệt não bộ. Mấy ngày nay hắn rất suy yếu, sau khi lành vết thương cũng phải điều dưỡng kỹ càng một thời gian mới được, tuy nhiên tính mạng hắn thì ta đảm bảo sẽ không sao.”



Lúc này Tần Nghi Ninh mới nhẹ nhõm, nói: “Lát nữa chúng ta tới phòng kho kiểm tra xem, ta nhớ ta có một gốc nhân sâm bảy mươi năm, thứ gì có thể sử dụng thì sử dụng, bằng không ta sẽ cảm thấy áy náy.”



Băng Đường cười gật đầu: “Cô nương yên tâm đi, có ta ở đây.”



“Đương nhiên ta tin ở muội. Chỉ là, đời này ta đã được ngựa hoang cứu, được chó cứu, nhưng số lần được người cứu thì chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Dưỡng mẫu cứu ta lúc ta còn bọc trong tã lót, nuôi ta tới khi ta được tám tuổi, chỉ tiếc là ta còn chưa kịp báo đáp ân tình của bà, thì bà đã qua đời.”



Ánh mắt của Tần Nghi Ninh rơi vào tua cờ lay động bên cửa sổ xe, nhưng lại dần dần phóng ra xa.



“Năm ta bảy tuổi, dưỡng mẫu bệnh nặng, trong lúc tiền đã cạn, lúc đó thật sự là cùng đường. Không nơi cầu xin, ta đã hạ quyết tâm phải bán mình làm nô, nói dù thế nào cũng phải cứu sống dưỡng mẫu. Ngày đó có một ca ca đẹp trai đi ngang qua nhà ta xin nước uống, sau đó kiên quyết cho ta mười lượng bạc và mười một đồng tiền lớn. Tuy giọng điệu của hắn rất xấu nhưng ta nhìn ra được thiện ý của hắn. Đó là người thứ hai cứu ta, ta muốn báo đáp hắn, nhưng tìm không được hắn.”



“Mà người thứ ba, là vị Diêu công tử ngày hôm nay.”



Tần Nghi Ninh mỉm cười: “Tuy rằng ta gặp được phụ thân, như ngoại tổ mẫu, họ đối với ta có thiện ý, nhưng họ đều là thân nhân của ta, khác với người ngoài. Trước kia ta không có năng lực báo đáp dưỡng mẫu và ca ca đẹp trai kia, nhưng bây giờ lại có thể báo đáp Diêu công tử, không để hắn trở bệnh nặng, chỉ là tiền đề, cũng không thể xem là báo đáp. Sau này nếu hắn có chuyện gì, ta nhất định tận lực là được.”



Tùng Lan và Thu Lộ đều cười gật đầu, nhắc tới báo ân, Băng Đường và Tùng Lan cũng cảm động lây.



Băng Đường nói: “Cô nương chân thực nhiệt tình, tri ân báo đáp, nhất định sẽ có đền đáp tốt.”



Tần Nghi Ninh cười nói: “Ta cũng không nghĩ tới được đền đáp, ta chỉ cần không thẹn không hối hận mà thôi. Lát nữa chúng ta trở lại mở phòng kho tìm thuốc, lại chuẩn bị một ít thuốc bổ. Băng Đường, ngày mai muội đi xem bệnh cho Diêu công tử, tiện đường mang đến cho hắn.”



“Ngày mai cô nương không đi sao? Ta thấy vị Diêu công tử rất muốn gặp cô nương.”



Tần Nghi Ninh nghe vậy, mặt nóng lên, lắc đầu nói: “Nam nữ có khác, huống hồ trong nhà có thêm một vị tân di nương, còn không biết tình huống thế nào.”



Vừa nghĩ tới vị Tào di nương hôm nay vào cửa, Tần Nghi Ninh đã cảm thấy đầu căng lên rồi.



Mẫu thân tất nhiên lại sẽ làm ầm ĩ một hồi, còn không biết kết cục như thế nào.



Hơn nữa, Tào thị có địa vị rất cao, vừa được Hoàng đế mai mối, vừa có chỗ dựa vững chắc là Tào Quốc trượng và Hoàng hậu, dù chưa gặp gỡ, nhưng Tần Nghi Ninh nghĩ vị di nương này còn lên mặt ta đây hơn cả lão Thái Quân.



Xe ngựa chạy một mạch trở về Tần phủ, Tần Nghi Ninh dẫn Băng Đường, Tùng Lan và Thu Lộ bước nhanh về phía Từ Hiếu Viên.



Vào cửa viện, đi vòng qua tường xây làm bình phong ở cổng, đi qua xuyên đường, mới xuống bậc thềm, đã thấy trong viện treo đèn lồng đỏ như đón năm mới, chiếu Từ Hiếu Viên sáng như ban ngày. Từ cửa sổ nhà chính phát ra ánh sáng rực rỡ, có mấy bóng người hắt lên cửa sổ, mà ánh sáng qua chân cửa sổ, kéo rất dài cái bóng của Tôn thị, Kim mụ mụ và Thái Quất đang quỳ giữa sân.



Tần Nghi Ninh bước nhanh tới, còn chưa tới gần Tôn thị, chợt nghe trong phòng truyền ra một tràng cười vui vẻ.



Trong phòng ấm áp và náo nhiệt, so với bóng dáng cô tịch của Tôn thị quỳ trên mặt đất khóc nức nở tạo nên một sự tương phản mãnh liệt, cũng khiến lửa giận của Tần Nghi Ninh bùng lên.



“Mẫu thân, lão Thái Quân phạt người quỳ ư?”



Tôn thị ngước mắt đầy lệ, vừa nhìn thấy Tần Nghi Ninh, như đứa nhỏ tủi thân khi nhìn thấy phụ huynh, khóc thút thít nói: “Nghi tỷ nhi, con đã trở về! Lão Thái Quân nói ta… nói ta không hiền đức, chỉ biết ghen tị, bản thân không sinh được con trai, còn không chịu nạp thiếp, không chịu tới tiếp nhận Tào thị mời trà. Ta đã giải thích, nhưng lão Thái Quân không nghe. Tuệ tỷ nhi… Tuệ tỷ nhi còn…” Nói tới đây, Tôn thị khóc nức nở.



Tần Nghi Ninh đã sớm nhìn thấu kiểu xu thời của lão Thái Quân, nàng không cần thăm dò cũng đoán được lão Thái Quân muốn cái gì.



Đơn giản là phủ Định Quốc công đã sụp đổ, bà ta cũng không cần phải nâng niu Tôn thị, dù sao thì Tôn thị đã không thể giúp được gì cho con đường làm quan của Tần Hòe Viễn nữa.



Mà Tào gia, cho dù bên ngoài tiếng mắng chửi dậy đất, nhưng Tào Thái sư suy cho cùng vẫn là Quốc trượng, cho dù đã bị cách chức, nhưng trong triều vẫn còn rất nhiều vây cánh của ông ta, quan hệ chằng chịt đan xen, một người có căn cơ không ổn như Tần Hòe Viễn không thể so sánh được.



Nhưng hôm nay, Tào thị là thiếp được vua ban cho Tần Hòe Viễn.



Trên đời này, để thắt chặt quan hệ hai nhà, biện pháp bền chắc nhất là hôn nhân.



Trước kia cho dù bởi vì có Ninh Vương và phủ Định Quốc công tham gia khiến Tào Thái sư và Tần Hòe Viễn có hiềm khích, nhưng hôm nay, Tần Hòe Viễn thành con rể của Tào Thái sư. Như vậy, không những Tần Hòe Viễn có thêm một chỗ dựa vững chắc, mà ngay cả đối với Tào Thái sư, cũng có thêm một rể hiền, chuyện hiềm nghi trước kia liền tan biến, dù sao thì vị trí Thái sư của Tào Thái sư cũng dành cho con rể của mình, không rơi vào tay người ngoài.



Sợ rằng cục diện trong triều đã một lần nữa có sự đổi mới hoàn toàn.



Mà lão Thái Quân nghĩ tới những điều này, nếu đứng ở lập trường của bà, làm vậy cũng là điều dễ hiểu.



Nếu không thừa dịp Tào thị vào cửa, hung hãn giẫm đạp hai mẹ con nàng mấy đạp, thì làm sao có thể biểu lộ sự hoan nghênh đối với Tào thị chứ?



Chỉ là, làm như vậy, khó tránh khỏi không có tình người.



Nhưng đây là hiện thực.



Đừng nói hiện tại mẫu thân không còn chỗ dựa, mà ngay cả nàng, với tư cách là cháu ngoại của Định Quốc công, sợ là cũng bị liên lụy.



“Mẫu thân đừng khóc nữa.” Tần Nghi Ninh ngồi xổm xuống, dùng tay áo lau nước mắt cho Tôn thị, kéo bà lại, vỗ vỗ lưng bà như an ủi trẻ con, ghé tai bà khẽ nói:



“Mẫu thân, người hãy nhớ kỹ, hiện giờ chúng ta không có chỗ dựa vững chắc, tất cả đều phải dựa vào chính mình, bất luận lão Thái Quân làm như thế nào, Tuệ tỷ nhi làm như thế nào, phụ thân lựa chọn như thế nào, con và mẫu thân đều buộc cùng một chỗ, con là con gái của người, vĩnh viễn thuộc về người. Con sẽ bảo vệ mẫu thân, nếu không thành công, con sẽ đi cùng mẫu thân.” Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.



Tôn thị bất lực liên tục gật đầu.



Kim mụ mụ và Thái Quất quỳ bên cạnh, nghe Tần Nghi Ninh nói vậy, nước mắt lại lã chã tuôn rơi.



Lúc này vừa lúc Tần ma ma và Cát Tường cười nói vén rèm đi ra.



Thấy Tần Nghi Ninh đã trở về, Tần ma ma vội buông rèm xuống, nhanh chóng bước tới cung kính hành lễ, thấp giọng nói: “Tứ cô nương đã trở về, xin tìm một chỗ nói chuyện.”

Bình luận

Truyện đang đọc