CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

"Ngoại tổ mẫu.” Tần Nghi Ninh vừa vào cửa đã thấy nữ quyến Tôn gia mặc tang phục đang ở trong phòng, nàng không cầm lòng được, vành mắt đỏ lên.



Thực tế thật là tàn khốc, chỉ trong thời gian một đêm, tai họa đã thành sự thật, cả nhà bị tịch thu tài sản và toàn bộ nam đinh bị xử trảm, mọi người vĩnh viễn âm dương cách biệt.



Định Quốc công phu nhân nhìn thấy Tần Nghi Ninh, nước mắt tuôn trào: “Nghi tỷ nhi, cháu đã tới rồi. Cháu tới như vậy không sao chứ?”



“Dạ không sao. Trên đường đi, cháu rất cẩn thận, không để người khác chú ý.” Tần Nghi Ninh hành lễ với hai người mợ và chị em họ, mọi người cũng đều đáp lễ rồi ngồi xuống, trong lúc nhất thời, cũng không biết nói gì.



Tâm trạng mọi người chìm đắm trong nỗi đau buồn, nhìn thấy vật gì cũng nghĩ tới những nam giới trong nhà, cũng không biết là ai không kìm được tiếng thút thít. Tiếng khóc này như đám lửa rừng cháy lan khắp đồng cỏ, khiến ai nấy đều nước mắt ràn rụa.



Tần Nghi Ninh và ngoại tổ mẫu cùng hai người mợ ôm nhau khóc trên vai nhau, mãi tới khi hai mắt của Tần Nghi Ninh sưng đỏ, Định Quốc công phu nhân mới gạt nước mắt, hít sâu một hơi, khàn khàn nói:



“Tin tức bên ngoài ta đã nghe nói. Mấy người ngoại tổ phụ của cháu đã có bách tính âm thầm tẩm liệm giúp cho rồi. Ta biết việc này là cháu lo liệu. Vào thời điểm mấu chốt, cháu đã không chỉ lo cho thân mình mà còn cứu Ngũ biểu tẩu và Bát biểu tẩu, cứu cả cốt nhục của biểu ca cháu, lại còn không để thi thể của mấy người ngoại tổ phụ của cháu không bị phơi trên đường phố. Ta không biết phải tạ ơn cháu như thế nào, cũng không còn gì để tạ ơn cháu.”



“Người đừng khách sáo, chúng ta là người một nhà mà! Nếu trong nhà xảy ra chuyện như thế mà cháu chỉ lo tự bảo vệ thân mình, mặc kệ mọi người, thì cháu thành con người như thế nào? Huống chi, hôm nay sở dĩ cháu có thể có năng lực giúp đỡ chút ít cho mọi người, tất cả cũng là nhờ trước kia may mắn được ngoại tổ mẫu ban thưởng. Nếu ngoại tổ mẫu không ban Chiêu Vận Ti cho cháu, lại bảo Chung đại chưởng quỹ giúp cháu, thì một mình cháu cho dù có lòng cũng không có sức mà giúp đỡ mọi người.”



Đại cữu mẫu gạt lệ, nói: “Nghi tỷ nhi không nên nói như vậy, tính cách của cháu, bọn ta đều biết, ân tình của cháu, bọn ta cũng đều ghi nhớ, chỉ là quả thật mợ không có cách nào báo đáp.”



“Dù thế nào mợ cũng không nên nói như vậy.” Tần Nghi Ninh liên tục xua tay, nói:



“Thật ra việc này không chỉ có mình cháu làm, mà cha cháu cũng âm thầm trợ giúp.”



Lập tức hạ giọng thật thấp, nàng nói tiếp: “Khi Hoàng thượng tịch biên phủ Định Quốc công, thật ra cũng có ý thu hồi Chiêu Vận Ti để tự kinh doanh, chỉ là Hoàng thượng không ngờ trước đó ngoại tổ mẫu đã ban Chiêu Vận Ti cho cháu.”



“Vậy sau này cháu phải để ý cẩn thận hơn.” Định Quốc công phu nhân đưa tay áo lau nước mắt, rồi day day huyệt Thái Dương đau nhức.



Bên người Định Quốc công phu nhân đã không còn tỳ nữ hầu hạ, Tần Nghi Ninh liền đứng dậy tới bên cạnh bà, xoa bóp cho bà bằng lực tay vừa phải, thấp giọng nói: “Dạ, cháu sẽ chú ý. Tuy nhiên, hiện nay Hoàng thượng đã bị Đại Chu hù dọa sợ mất mật, dân gian lại không ngừng xôn xao bàn tán và chửi mắng, hiện giờ ông ấy đã không còn chú ý tới Chiêu Vận Ti. Ngược lại, người của phủ chúng ta…”



Tần Nghi Ninh suy nghĩ một chút, nói: “Lát nữa ngoại tổ mẫu liệt kê một danh sách, hai ngày sau người hầu của phủ sẽ được đem bán ra. Cháu sẽ đi mua họ về, không thể để bên người ngoại tổ mẫu và mọi người không có ai hầu hạ như vậy được. Trong số người mà cháu quen thuộc, Bao ma ma là người đầu tiên phải đưa trở về.”



Định Quốc công phu nhân nghe vậy, nước mắt lại vòng quanh trong vành mắt, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mu bàn tay của Tần Nghi Ninh.



Các chị em họ của Tần Nghi Ninh cũng rất cảm kích.



Bọn họ tới Giáo phường, còn chưa ở lại một ngày đêm đã thấy được mặt u ám và thê thảm của nó, vốn tưởng rằng sống sót cũng là chịu tội, như Đại cữu mẫu, Nhị cữu mẫu và các biểu tẩu đã nghĩ tới lấy cái chết để thủ tiết với Tôn gia, nào ngờ họ chỉ mới hạ quyết tâm, còn chưa hành động, thì Tần Nghi Ninh đã thuê họ ra ngoài rồi.



Nếu là trước kia, chút bạc kia không là gì đối với một phủ Định Quốc công dòng dõi, nhưng hôm nay, họ không còn một xu dính túi. Chiêu Vận Ti thuê họ ra, cần đến không ít bạc. Huống chi, Tần Nghi Ninh còn không định để họ ra ngoài làm việc, mà muốn nuôi dưỡng họ ở chỗ này, mà ngay cả người hầu cũng không thiếu.



Nuôi nhiều người như họ, chi phí sẽ không nhỏ.



Cho dù thế nào, bọn họ cảm nhận được tấm chân tình này của nàng, cho nên vô cùng cảm kích.



Định Quốc công phu nhân nắm tay Tần Nghi Ninh, kéo nàng ngồi bên cạnh mình, nói: “Lát nữa ta cùng mợ và các tỷ tỷ của cháu bàn kỹ lại một chút, xem giữ lại ai và không giữ lại ai.”



Tần Nghi Ninh gật đầu nói: “Cháu cố ý đưa Băng Đường, Tùng Lan và Thu Lộ tới, họ sẽ ở lại đây hầu hạ mọi người trong hai ngày tới.”



Băng Đường, Tùng Lan và Thu Lộ lập tức bước tới hành lễ.



Thu Lộ trung hậu ngay thẳng, Băng Đường và Tùng Lan khi quay về Tần gia, đều nhờ vào “tấm da hổ” của phủ Định Quốc công mới có địa vị đặc biệt, hôm nay tất nhiên là họ có quan hệ không thể tách rời đối với nhà Định Quốc công.



Định Quốc công phu nhân ôm Tần Nghi Ninh vào lòng, đưa tay vuốt dọc theo mái tóc dài của nàng, trong lòng tràn ngập cảm kích và bùi ngùi, muốn nói thật nhiều để bày tỏ, nhưng trong lúc nhất thời cũng cũng không nói nên lời.



Bà suy nghĩ một lát, ánh mắt dần dần trở nên kiên định, như thế trong nháy mắt đã có một quyết định dứt khoát.



“Nghi tỷ nhi, mẫu thân cháu đâu?”



Tần Nghi Ninh không muốn để ngoại tổ mẫu và mọi người lo lắng, hôm nay trong lòng họ cũng đã đủ dày vò, cần gì phải nói ra chuyện của Tôn thị khiến bọn họ thêm buồn phiền? Cho dù ngoại tổ mẫu vô cùng thông minh, hôm nay lúc này, sợ là tinh thần và thể xác của bà cũng đã vô cùng mệt mỏi. Từ nay về sau, nữ quyến cả nhà đều trông cả cả vào ngoại tổ mẫu, nàng không muốn bà chịu thêm rắc rối nữa.

Vietwriter.vn

“Mẫu thân nghe tin tức của cả nhà, đau lòng quá mức mà liền ngã bệnh, lúc này đang dưỡng bệnh ở Hưng Ninh Viên. Tuệ Ninh cô nương và Kim ma ma, Thái Quất… đều đang hầu hạ bên người. Phụ thân cháu cũng mời thái y trong cung tới khám bệnh, Băng Đường cũng đã xem bệnh cho mẫu thân, chỉ là hỏa vượng công tâm nhưng thật ra không có gì trở ngại, điều dưỡng hai ngày là sẽ hồi phục. Đến lúc đó cháu sẽ cùng mẫu thân tới thỉnh an ngoại tổ mẫu.”



Định Quốc công phu nhân nghe vậy im lặng nhìn Tần Nghi Ninh một lát, rồi mới khẽ gật đầu.



“Cháu là một đứa nhỏ hiểu chuyện.” Giọng bà nghe như một tiếng thở dài.



Tần Nghi Ninh liền biết, Định Quốc công phu nhân thông minh như vậy, thật ra trong lòng bà đều hiểu rõ tất cả sự việc, nhưng có một số việc không thể nói, có một số việc có nói cũng vô dụng, chỉ gây thêm phiền não mà thôi.



Có suy nghĩ cho lắm, cũng chỉ phí công trước thế lực tuyệt đối kia.



Có nghĩ ra được nhiều biện pháp hơn nữa, cũng phải có năng lực mới có thể thi thố.



Tần Nghi Ninh nhìn Ngũ biểu tẩu đang ở cữ, đứa bé bọc trong tã lót đang nằm ngủ yên ổn trong lòng mẹ.



Ngũ biểu tẩu nằm trên giường Bạt Bộ, trên người đắp chăn bông dày, chiếc đai bịt đầu bằng vải bố màu xanh sẫm in hằn một vệt trên trán, mái tóc dài rối bời, đôi mắt không có thần, từ khóe mắt nàng, nước mắt liên tục chảy dài, ướt đẫm cả một mảng lớn trên gối, chỉ sau một đêm, gương mặt đã tái nhợt, hõm sâu xuống.



Tần Nghi Ninh thấy nàng như vậy, sợ đến mức tim đập thình thịch, tình cảm giữa Ngũ biểu tẩu và biểu ca vô cùng sâu đậm, hôm nay sợ là nàng quyết chí muốn chết.



Tần Nghi Ninh vội đi tới, nắm tay Ngũ biểu tẩu: “Biểu tẩu, Ngũ biểu ca có lời nhắn gửi đến tẩu.”



Lập tức đôi mắt Ngũ biểu tẩu mở to.



Tần Nghi Ninh nói: “Khi tẩu vừa sinh xong, ta đã báo tin tẩu sinh được một bé gái, mẹ tròn con vuông cho Ngũ biểu ca và mấy người ngoại tổ phụ, Ngũ biểu ca mừng quá mà khóc, nói là sinh con gái là tốt, con gái là chiếc áo bông nhỏ của mẹ, không như con trai, chỉ biết làm mẹ khóc, con gái nhất định sẽ hiếu thảo với tẩu. Ngũ biểu ca còn bảo, chị phải kiên cường mà tiếp tục sống, phải cùng con của hai người sống thật vui vẻ.”



Quả thật Ngũ biểu ca có nói như vậy, thật ra còn có một câu mà Chung đại chưởng quỹ chuyển lời, nhưng Tần Nghi Ninh nghĩ rằng lúc này chưa thích hợp nói với Ngũ biểu tẩu.



Ngũ biểu ca còn nói: “Sương nhi còn trẻ, nếu tìm được người thích hợp thì nên tái giá đi, đừng ngốc nghếch ở vậy cả đời mà không có chỗ dựa.”

Bình luận

Truyện đang đọc