CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Trong Tùng Sơn trùng điệp giáp giới giữa Đại Chu và Đại Yên, có một sơn cốc thần bí gọi là “Thiên Cơ cốc”, người trong giang hồ đều biết Thiên Cơ Tử xuất thân từ Thiên Cơ cốc với những kỳ nhân dị sĩ, chỉ có điều rất nhiều người đều chỉ nghe nói tới Thiên Cơ cốc, nhưng xưa nay không ai có thể đích thân tới Thiên Cơ cốc nhìn xem.



Có người nói, Thiên Cơ cốc hoàn toàn không tồn tại ở thế tục.



Cũng có người nói, xung quanh Thiên Cơ cốc toàn là chướng khí, người đến gần không ai sống sót, đương nhiên không ai có thể vào cốc.



Lại có người phân tích, chung quanh Thiên Cơ cốc nhất định bố trí kỳ môn độn giáp, người bình thường không thể phá giải, bởi vậy tìm không được cửa vào Thiên Cơ cốc, không thấy được tiên cung của Thiên Cơ cốc.



Mà lúc này Bàng Kiêu đang ngồi trên một cái ghế nhỏ trước cửa một căn lều cỏ trong rừng sâu nơi giáp giới giữa Đại Chu và Đại Yên, sầm mặt trừng mắt nhìn thanh niên dung mạo anh tuấn nhưng mặc áo choàng đầy mụn vá, nhận lấy cái chén gỗ từ tay hắn, uống một ngụm, rồi phun phì phì ra hai ba cuống lá trà.



“Ngươi đó, coi như là đệ tử của Thiên Cơ Tử! Sư phụ ngươi là một cái máy cào tiền, ngươi lại là một con quỷ keo kiệt, sao sư môn các ngươi toàn là người như thế! Đây là lá trà gì? Cũng có thể dùng để uống sao?”



Bàng Kiêu khó chịu buông chén gỗ xuống, chỉ vào những bụi rậm cằn cỗi và hàng rào thưa thớt xung quanh, còn có đám rau xanh vừa được tưới phân chuồng.



“Đây là tất cả gia sản của Thiên Cơ Môn các ngươi sao? Nếu người bên ngoài biết trong Thiên Cơ cốc nghèo kiết và hủ lậu như thế này, mà ngươi mang danh nghĩa chưởng môn còn mặc quần áo đầy mụn vá, thì họ sẽ phải cười rớt răng hàm!”



Mục Tĩnh Hồ mặt không đổi sắc nhìn Bàng Kiêu, trút nước trà trong chiếc chén thô mộc vào chén của mình, thong thả hớp một ngụm, rồi chậm rãi nói bằng giọng đều đều: “Sư phụ ta không chịu nhận ta là đồ đệ, chỉ cho ta gọi bà là sư bá.”



Đây là lần đầu tiên Bàng Kiêu nghe Mục Tĩnh Hồ nhắc tới chuyện này, hắn hiếu kỳ hỏi: “Hả? Vì sao sư phụ ngươi không chịu thừa nhận? Là bởi vì ngươi quá chất phác? Hay là vì ngươi quá keo kiệt?”



Mục Tĩnh Hồ lại uống một ngụm trà, lúc này mới nói: “Năm xưa sư tổ thu sư phụ làm đồ đệ, truyền thụ võ nghệ, sư phụ lười biếng không chịu học, truyền thụ y thuật, sư phụ lười biếng không chịu học, truyền thụ đạo pháp, sư phụ lười biếng không chịu học, rốt cuộc sau cùng sư phụ chỉ chịu học một một số phương pháp phong thủy, nói có thể kiếm cơm là được.”



Mục Tĩnh Hồ cúi đầu: “Sư tổ nói, tính nết của sư phụ như vậy, sau này vào đời sẽ làm đảo lộn thị phi, bịa đặt sinh sự, lại lười học võ công phòng thân, nên người mới ra bên ngoài nhặt ta về, truyền thụ võ nghệ và y thuật cho ta. Ban đầu ta gọi sư tổ là “sư phụ” nhưng sư tổ giao ta cho sư phụ, nói “Ta không thể đích thân dạy dỗ ngươi, ta dạy cho ngươi, là để bảo vệ cho sư phụ ngươi, đó mới là sư phụ ngươi. Ngươi học võ nghệ và y thuật là để sau này bảo vệ tính mạng cho sư phụ ngươi.” Bởi vậy ta mới gọi sư phụ là “sư phụ”, nhưng sư phụ chê ta phiền phức không chịu nhận ta, bảo ta gọi là sư bá được rồi, về sau nếu sư tổ lại thu thêm một tiểu đồ đệ, thì ta là… đồ đệ của sư đệ của sư phụ.”



Hổ Tử nghe vậy ngẩn người, thậm chí nhai nuốt cả cọng lá trà mà không biết.



Bàng Kiêu nghe được cũng bật cười ha hả: “Đây dường như là những gì Thiên Cơ Tử có thể nói ra, ngươi không có khuyết điểm nào ngoại trừ chất phác một chút, ngốc một chút, thành thật một chút, keo kiệt một chút, sao sư phụ ngươi không chịu nhận ngươi làm đệ tử, lại xem ngươi là sư điệt chứ!”



Mục Tĩnh Hồ ngẩng lên, hồi lâu mới hỏi: “Ngươi nói ta có nhiều khuyết điểm như vậy, thảo nào sư phụ không muốn nhận ta làm đồ đệ.”



“Ha ha!” Sự chất phác của Mục Tĩnh Hồ khiến Bàng Kiêu lại một lần nữa bật cười.



Hổ Tử cũng mỉm cười: “Vậy sư tổ của Mục công tử có thể lại thu đồ đệ?”



Mục Tĩnh Hồ thành thật lắc đầu: “Không biết. Sư tổ như thần long thấy đầu không thấy đuôi, đều đã nhiều năm không gặp rồi.”



Bàng Kiêu mỉm cười, thở dài nói: “Đầu gỗ, lần này ta đến là để ngươi thực hiện đánh cuộc.”



“Bàng hồ ly, ta biết. Bằng không hai vị cũng không tìm được ta.” Mục Tĩnh Hồ buông chén gỗ, nghiêm túc nói: “Lần này ta giúp ngươi làm việc, sau đó chúng ta không ai nợ ai nữa.”



“Tốt. Một lời đã định.”



“Ngươi là một con hồ ly quá giảo hoạt, ta không tin ngươi.” Mục Tĩnh Hồ lấy một mảnh giấy từ tay áo, dùng than củi viết chứng từ đưa cho Bàng Kiêu: “Ngươi in dấu vân tay vào.”



Bàng Kiêu nhìn mảnh giấy xấu xí kia, không biết phải nói gì: “Cho dù ngươi muốn lập chứng từ, chẳng lẽ không thể tìm một tờ giấy dễ coi hơn một chút sao?” Nói đoạn, hắn bôi chút than, in dấu vân tay xuống.



Lúc này dường như Mục Tĩnh Hồ mới yên tâm, nhét tờ chứng từ kia vào lòng, nói: “Ngươi nói đi, có chuyện gì?”



“Đầu gỗ, ta muốn xin ngươi bảo vệ một người. Đó là một người rất quan trọng đối với ta. Xác định là luôn bảo vệ nàng cho đến khi ta đưa nàng tới ở bên cạnh ta.”



Mục Tĩnh Hồ gật đầu, không hỏi đối phương đắc tội với ai, vì sao phải nhờ mình ra tay bảo vệ, cũng không hỏi bao lâu nữa thì Bàng Kiêu sẽ đưa được người tới ở bên cạnh hắn, càng không nghĩ chuyện này sẽ gây ra cho mình phiền phức gì, chỉ gật đầu nói: “Người đó tên gì, ở đâu?”



“Nàng họ Tần, tên là Nghi Ninh, mười lăm tuổi, sống ở phủ An Bình Hầu, kinh đô Đại Yên, là con gái dòng chính của An Bình Hầu Tần Mông, là tiểu thư thứ tư trong tộc.”



“Là nữ sao?” Rốt cuộc Mục Tĩnh Hồ hơi kinh ngạc.



Bàng Kiêu cười gật đầu: “Đúng, sau này nàng sẽ là vợ ta.”



“À.” Mục Tĩnh Hồ gật đầu: “Nhất định lại là một con hồ ly nữa.”



Nghe vậy, Bàng Kiêu lại cười ha hả.



Bàng Kiêu bố trí như thế nào ở Lương Thành, người ở kinh đô Đại Yên không hay biết.



Lúc này ở trong cung, Hoàng hậu nghe người hầu bên cạnh mình thưa lại, đã tức giận đỏ bừng mặt, không kiềm chế được, thấy thứ gì trong tầm mắt là đều đập nát, trong chớp mắt Phượng Nghi cung giống như bị thổ phỉ cướp vậy, mảnh sứ vỡ đầy trên mặt đất, đồ trang trí bằng san hô bị ném đi, lư hương cũng đổ nhào trên mặt đất, hộp châu báu cũng bị lật úp, vòng hạt trai Đông Châu bị giật đứt, hạt ngọc lăn khắp nơi.



Đám cung nhân sợ hãi đến mức cả người run cầm cập, rụt cổ quỳ ở một góc, rất sợ bị ảnh hưởng bởi lửa giận của Hoàng hậu.



Ngay cả như vậy, Hoàng hậu cũng không thể dịu bớt sự phẫn nộ trong lòng, vung chân đạp một tiểu nội thị đang quỳ bên chân, khiến tiểu nội thị mười mấy tuổi ngã lăn ra đất.

Vietwriter.vn

Hoàng hậu nghiến răng nghiến lợi mắng chửi: “Thiên Cơ Tử chết tiệt! Vậy mà dám trêu đùa bản cung!”



Thái giám tâm phúc thấp giọng khuyên: “Hoàng hậu nương nương đừng buồn bực, có lẽ Thiên Cơ Tử có chuyện khác phải làm, tạm thời rời đi, không chừng ít ngày nữa sẽ trở về. Ngài cũng biết, loại người như thế thường là thần long thấy đầu không thấy đuôi. Huống chi, Thiên Cơ Tử còn phải hầu Hoàng thượng dùng tiên đan, bà ta không dám rời khỏi kinh đô lâu đâu.”



Hoàng hậu giận dữ nói: “Nếu bà ta dám trở về, ta sẽ tự tay lột da bà ta!”



Nội thị cười nói: “Nương nương là miệng hùm gan sứa thôi, cho dù muốn lột da bà trọc đó, ngài cũng phải xem chừng ý tứ của Hoàng thượng đúng không? Bây giờ xin nương nương bớt giận, Quốc trượng nói xin nương nương yên tâm đừng nóng nảy. Ai dám chọc nương nương không hài lòng, Quốc trượng đều ghi tạc trong lòng. Nương nương là trái tim của Hoàng thượng, là hòn ngọc quý trên tay Quốc trượng, ai dám trêu chọc ngài, tức là cũng trêu chọc hai nam nhân có quyền thế nhất thiên hạ! Bọn họ không tốt đâu, nương nương hà cớ gì để bọn họ chọc tức có hại cho thân thể.”



Nội thị hầu hạ Hoàng hậu nhiều năm, biết rõ cả đời này Hoàng hậu đắc ý nhất là hai sự kiện, thứ nhất là xuất thân tại Tào gia, thứ hai là trở thành chính cung của thiên tử. Câu khuyên nhủ dỗ dành hàm chứa hai sự kiện đó khiến tâm trạng Hoàng hậu tốt hơn rất nhiều.



“Ngươi chỉ được cái nói ngọt.” Hoàng hậu thở dài: “Thôi được, ngươi sai người dọn dẹp đồ đạc một chút, có thể lát nữ Hoàng thượng muốn tới, bản cung phải thay trang phục, trang điểm một phen để tiếp giá.”



“Dạ, nô tỳ đi ngay.”

Bình luận

Truyện đang đọc