Chương 525TÍNH NỢ
Bàng Kiêu nhận cái roi ngựa màu đen kia, nhìn phần tua ở đuôi roi và hạt đính ở tay cầm, trong bụng không nén được xúc động.
“Vậy ngươi dùng của ta trước đi.” Đoạn đi tới bên Hổ Tử cầm roi ngựa mình đã sử dụng nhiều năm quay lại giao cho Quý Trạch Vũ.
Quý Trạch Vũ nhận lấy, nắm roi ngựa trong tay, vẫy vẫy, cười nói; “Được, coi như quà ngươi tặng vậy. Đi nhanh đi, thời gian không còn sớm.”
Bàng Kiêu gật đầu, bỗng nhiên giang hai tay ôm chặt Quý Trạch Vũ.
Chiều cao hai người ngang nhau, lại đều hết sức cao lớn, Bàng Kiêu xúc động vì tình huynh đệ của Quý Trạch Vũ, bàn tay đang cầm cây roi hắn đưa nhẹ nhàng đập lên lưng hắn hai cái.
Quý Trạch Vũ thoáng sửng sốt, liền đó cũng nâng tay ôm lại Bàng Kiêu, đôi mắt hoa đào tức thì hiện lên nụ cười ấm áp không thể che giấu.
“Huynh đệ tốt, đợi ta trở về, chúng ta lại cùng uống rượu.”
“Được, đến lúc đó không say không về.” Quý Trạch Vũ đám vai Bàng Kiêu.
Bàng Kiêu bật cười to, lại nặng nề ôm Quý Trạch Vũ thêm cái nữa rồi mới xoay mình lên ngựa, hăm hở giơ tay lên với hắn, “Đi.”
Quý Trạch Vũ cầm roi ngựa của Bàng Kiêu, dắt con ngựa hãn huyết màu trắng bạc lui về sau mấy bước nhường đường.
Đám Tinh hổ vệ bám theo sau lưng Bàng Kiêu, phóng ngựa sượt qua người Quý Trạch Vũ, chỉ thoáng chốc đã biến mất ở đằng xa.
Bây giờ Quý Trạch Vũ mới siết chặt roi ngựa Bàng Kiêu đã đưa, lại khôi phục nét mặt không cảm xúc bất biến, phóng người lên ngựa, giục ngựa trở lại kinh thành.
Hắn không lập tức trở về phủ phò mã của mình mà đổi đường tới Tần gia một chuyến trước. Nhưng bởi lo xung quanh Tần gia có thám tử giám sát nên cũng không dám lộ mặt, chỉ đưa mắt nhìn từ phía xa.
Không ngờ vừa rẽ qua con hẻm đã thấy từ cuối con ngõ đằng xa hướng đối diện với cửa Tần gia, hình như có một nhóm người đang chậm rãi dừng lại.
Người đi đầu cưỡi con ngựa cao to màu đỏ thẫm, mặc áo khoác lông chồn, đầu đội mũ ấm khảm lông chồn, đang mặt trầm như nước xuống ngựa trong sự hầu hạ của mọi người mặc áo bào màu xám tro đang khom lưng khuỵu gối.
Dù là khoảng cách rất xa, Quý Trạch Vũ vẫn chẳng cần phí mấy sức đã nhận rõ rằng người tới không phải ai khác mà chính là Lý Khải Thiên vốn nên ở yên trong triều đình làm hoàng đế!
Quý Trạch Vũ vội xuống ngựa, nghiêng người nấp sau bức tường thận trọng ló đầu ra dò xét, đôi mày vì lo lắng mà đã nhíu chặt.
Mà lúc này, Lý Khải Thiên đang trầm mặt chắp tay đứng trước cửa Tần gia. Lệ Quan Văn và một đám ngự tiền thị vệ đều tay chân luống cuống, thận trọng che chở hết trước sau trái phải.
Vừa rồi tới phủ Trung Thuận Thân Vương mà lại bắt hụt, trong phủ chỉ còn có hạ nhân, ông ngoại bà ngoại và mẫu thân Bàng Kiêu thì được báo đã ra cửa từ sáng sớm, mang cả tay nải nói là đi thăm bà con, còn không biết là đi bao lâu mới trở về.
Làm sao lại trùng hợp thế được, nói thăm bà con là lập tức ra cửa ngay? Nay cũng đâu phải ngày đầu tiên hắn quen Bàng Kiêu, Diêu gia và Bàng gia nhà họ làm gì có bà con thân thích gì mà thăm viếng? Rõ ràng là đang muốn đùa giỡn hắn!
Được lắm, nếu nói là thăm bà con, vậy thông gia thân thiết nhất với nhà họ không phải chính là Tần gia đấy sao? Hắn cũng phải nhìn thử xem rốt cuộc Tần gia có phản ứng thế nào! Nếu Tần Hòe Viễn dám can đảm bao che như hắn đoán, vậy hết thảy không thể trách hắn được!
Trong cơn tức giận, Lý Khải Thiên đã mất sạch lý trí, trầm giọng ra lệnh: “Đi gọi cửa.”
Thị vệ đi theo không dám không nghe, lập tức đáp vâng rồi bước nhanh lên gõ cửa.
Gã hầu mở cửa rất nhanh, chỉ là thấy đoàn người tìm tới có vẻ bất thiện nên nhất thời căng thẳng không biết nên làm sao mới đúng: “Các vị, nơi này là Tần phủ, mấy vị là?”
Lý Khải Thiên đứng chắp tay, yên lặng không nói. Vietwriter.vn
Lệ Quan Văn quay đầu nhìn Lý Khải Thiên một cái, tình huống như bây giờ, rốt cuộc có nên tiết lộ thân phận? Thánh thượng lại không tỏ thái độ gì, thật sự là khó xử quá!
Trong lòng oán thầm, Lệ Quan Văn chỉ đành có đoán tâm tư Thánh thượng, nói: “Khách quý đến cửa, mau đi mời lão gia nhà ngươi ra đây.”
Gã hầu nghi hoặc nhìn người mặt trắng không râu nhưng ăn mặc lại sang trọng này, lại nhìn sang người trung niên dáng vẻ phú quý mặt trầm như nước, tựa hồ đang đè nén cơn giận kia, vô thức gật đầu: “Vậy tiểu nhân đi ngay.”
Nói rồi cũng không dám chậm trễ mà vội vàng chạy như bay vào trong phủ.
So với hạ nhân trong phủ Trung Thuận Thân Vương, rõ ràng là hạ nhân Tần gia biết lễ phép và nhiệt tình hơn nhiều.
Lý Khải Thiên làm mặt lạnh, thấy thái độ đối phương sốt sắng như vậy thì tâm lý mới dễ chịu hơn chút ít.
Nhưng dù vậy, cơn nghẹn khuất trong lồng ngực kia vẫn y nguyên không chỗ trút. Hắn đã sai người đi gọi Bàng Kiêu về, một khi không tìm được, tự bản thân hắn cũng không dám khẳng định liệu mình có giận cá chém thớt hay không.
Tóm lại, việc thế nào còn phải nhìn thử thái độ của Tần Hòe Viễn.
Chưa đầy chốc lát, trong nhà đã truyền tới tiếng bước chân dồn dập, liền đó cửa chính rộng mở, Tần Hòe Viễn mặc áo ngắn bằng lụa tơ tằm màu xanh đậm không cũ cũng không mới đứng bên trong cửa, nhìn thấy người ngoài cửa thì sợ tới nỗi chỉ muốn dập đầu luôn tại chỗ.
Thấy vậy Lý Khải Thiên cũng không ngăn cản, chắp tay nhận lễ.
Có lẽ do thấy Lý Khải Thiên mặc đồ thường, Tần Hòe Viễn cũng không dám xưng hô, chỉ nói: “Mau mời vào trong.”
Đám hạ nhân bên cạnh tuy không biết thân phận Lý Khải Thiên nhưng thấy thái độ Tần Hòe Viễn như thế thì cũng hiểu chắc chắn là khách quý, không dám có chậm trễ gì, vội vàng đi thu dọn tiền thính rồi chuẩn bị trà nước.
Đợi khi vào phòng, Lý Khải Thiên hơi thoáng do dự, sau thì vẫn lệnh cho thị vệ trông giữ ngoài cửa, chỉ dẫn theo mình Lệ Quan Văn đi vào.
Tần Hòe Viễn cũng biết ý không cho người hầu vào quấy rầy.
Đợi khi Lý Khải Thiên đã ngồi vào chỗ, Tần Hòe Viễn mới quỳ xuống đất hành đại lễ, xong xuôi thì bảo: “Thánh thượng giá lâm hàn xá, vi thần không thể tiếp đón từ xa, kính xin Thánh thượng thứ tội.”
Lý Khải Thiên nhếch môi nhìn chằm chằm Tần Hòe Viễn, trầm giọng nói: “Tần ái khanh có biết vì sao trẫm tới?”
Tần Hòe Viễn quỳ thật ngay, nghe vậy nét mặt có vẻ khó hiểu, ngay sau đó trầm tư chốc lát rồi mới nói: “Nghĩ chắc Thánh thượng thương cho hạ thần mới đặc biệt tới, Thánh thượng coi trọng như vậy, vi thần…”
“Im miệng!” Lý Khải Thiên đập mạnh lên mặt bàn, nghiêng người cắn răng nghiến lợi: “Ngươi còn muốn giở trò quỷ với trẫm? Ngươi biết rõ trẫm tới là vì gì, còn định giả ngu nữa sao? Tần ái khanh, xưa nay trẫm coi trọng tài năng của khanh, cũng không vì khanh có thân phận hàng thần mà làm khó, thế mà giờ khanh lại hồi báo trẫm như thế, hả?”
Tần Hòe Viễn nghe nói mà mặt trắng bợt, vội vàng dập đầu nói: “Thánh thượng bớt giận! Ý tứ Thánh thượng, vi thần thật sự không hiểu, Thánh thượng có yêu cầu gì phân phó thì cứ việc mở miệng, thần cam đoan sẽ dốc hết toàn lực đi làm. Thần cũng biết Thánh thượng với thần có ơn tri ngộ, vẫn luôn nghiêm túc tuân theo, không dám có can đảm làm trái ý Thánh thượng!”
“Vậy ngươi giải thích thế nào, trẫm hỏi ngươi, chuyện Bàng Chi Hi rời khỏi kinh thành, ngươi có biết không?”
Lý Khải Thiên nhìn Tần Hòe Viễn chăm chăm, không muốn bỏ qua bất cứ biểu cảm nào.
Tần Hòe Viễn thì lại kinh ngạc trợn tròn mắt, nói với vẻ không dám tin: “Ý Thánh thượng là, Trung Thuận Thân Vương đã rời khỏi kinh thành? Thánh thượng lại không lệnh cho hắn làm việc gì, hắn làm thế là…”
Lý Khải Thiên không trả lời, vẫn nhìn Tần Hòe Viễn chằm chằm, tựa hồ đang ép người sợ hãi nói thật.