CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Khi trước Uất Trì Yến hãy còn là Thái tử, tuy Tần Nghi Ninh có từng nói rõ suy nghĩ của mình, song vẫn chưa từ chối thẳng thừng không chừa đường lui cho Thái tử.



Nay Uất Trì Yến đã là Hoàng đế, vậy lại càng là miệng vàng lời ngọc, nói cái gì chính là cái đó.



Nàng có tình cảm với Bàng Kiêu, thế nên dù khi trước hắn ngang tàng bá đạo, khiến nàng không thể chối từ thì nay nghĩ lại cũng thấy là vị ngọt. Nhưng nàng chưa từng có tình cảm nữ nhi gì với Uất Trì Yến, sự bá đạo của Uất Trì Yến chỉ là gánh nặng với nàng, khiến nàng thấy ác cảm.



Tần Hòe Viễn kể lại tỉ mỉ chuyện trong triều hôm nay cho Tần Nghi Ninh.



“Hoàng thượng lại muốn con làm Hoàng hậu?”



Tần Nghi Ninh bất lực sụp vai, cảm thấy vết thương trên vai ngày càng nhức nhối, đau đớn khiến hàng mày nàng nhíu chặt.



“Con cứ đi đi. Với đầu óc của con, nghĩ cách chờ cơ hội ra khỏi thành cũng không phải việc khó. Nếu con muốn xuôi Nam, hãy đi dọc theo đường biển phía Nam, còn nếu muốn lên Bắc tìm hắn thì cũng tùy con.”



Tần Nghi Ninh đột ngột ngẩng đầu.



“Phụ thân…”



Tần Nghi Ninh thực lòng không ngờ, vì hạnh phúc của nàng, phụ thân lại dám cam nguyện mạo hiểm kháng chỉ.



Thánh ân bậc này, có người làm quan nào không mong mình có thể trở thành Quốc trượng? Phụ thân nàng thế mà lại không hề có ý dùng nàng để mưu cầu tương lai.



“Phụ thân, con không thể làm vậy được.” Giọng Tần Nghi Ninh có phần run rẩy, gương mặt lại cố nặn ra một nụ cười, “Con đi thì dễ rồi, nhưng nếu con đi thì người phải làm sao? Nhà chúng ta phải làm sao?”



“Việc này con không cần con lo. Hoàng thượng chỉ mới lên ngôi, hiện lại đang lúc chiến sự nguy cấp, rất nhiều việc vẫn cần dựa vào ta, hắn sẽ không làm gì ta, cũng sẽ không làm khó dễ gì người trong nhà. Con cứ nhanh chóng đi thật xa là được, ta tất có biện pháp giải quyết tốt.”



Tần Nghi Ninh mím môi, lắc đầu, “Con không thể đi được.”



“Nếu không đi, con sẽ phải tham gia kì tuyển tú. Với dung mạo, xuất thân và giao tình giữa con với Hoàng thượng, trăm phần trăm sẽ trúng tuyển! Không phải con và Bàng tiểu Vương gia…”



Tần Hòe Viễn không tiện huỵch toạc luôn những chuyện này ra, chỉ tằng hắng một tiếng rồi nói tiếp, “Phụ thân biết con không ham vinh hoa phú quý, cũng không tham muốn gì chức vị Hoàng hậu. Tần gia chúng ta cũng không cần cái chức Hoàng hậu ấy để vẻ vang hiển hách làm gì. Con chỉ cần sống thật tốt cuộc sống của mình, vui vẻ hết đời này là được, việc còn lại phụ thân tự có cách giải quyết.”



Tần Nghi Ninh cảm động chực rơi lệ, song lại càng thêm kiên định rằng mình không thể rời đi.



“Phụ thân làm quan cả đời cũng chưa từng để người ta phải đàm tiếu, có lý nào lại để người ta bàn tán vì nữ nhi. Kháng chỉ bất tuân, coi thường quân vương chính là tội lớn, họ Uất Trì đều là kẻ trở mặt không nhận người, giờ tân đế cần dựa vào người thì không sao, nhưng tương lai khó tránh sẽ không nhắc lại nợ cũ. Đến lúc đó phụ thân và người nhà chúng ta phải làm sao?”



“Huống hồ con gái chạy trốn cũng chỉ chạy được nhất thời, chứ chẳng lẽ còn có thể chạy được cả được chỉ vì không muốn gả cho Hoàng thượng? Con một không phạm pháp, hai không phải tù nhân trốn chạy, dựa vào đâu lại phải chạy trốn vì việc làm của kẻ khác? Hắn muốn con làm Hoàng hậu, nghĩ thì hay lắm, nhưng cũng phải xem con có chịu làm không mới được.”



“Nghi tỷ nhi.” Lời Tần Hòe Viễn bỗng trở nên khắc nghiệt, như đột nhiên nghĩ tới điều gì, gương mặt nho nhã bỗng nghiêm lại: “Con không được có ý tạm thời tham gia tuyển tú, đợi trúng tuyển thì tự vẫn để trốn tránh. Thân thể da tóc đều do cha mẹ ban cho, nếu con tự vẫn thì chính là bất hiếu.”



“Phụ thân nghĩ gì vậy.” Tần Nghi Ninh lại ra vẻ vừa xúc động vừa buồn cười, “Nếu con tự vẫn, đó chính là trọng tội, há chẳng phải còn đắc tội Hoàng thượng nhiều hơn? Việc đó thì không đúng với mục đích ban đầu của con.”



Tần Hòe Viễn nghĩ một hồi, cũng thấy quả là như vậy, không khỏi lắc đầu buồn cười: “Là ta nghĩ quá rồi.”



“Phụ thân thông minh xuất chúng, chỉ là quan tâm quá sẽ bị loạn thôi. Chuyện này phụ thân không cần bày tỏ thái độ gì hết, cứ mặc kệ không ủng hộ cũng không phản đối là được. Những việc khác, con sẽ tự có cách.”



Tần Hòe Viễn gật đầu, “Thôi, cứ giao cho con bé này tự lo liệu vậy. Nhưng cứ yên tâm, bất kể con có làm Hoàng hậu hay không, phụ thân đều có bản lĩnh che chở cho con, con chỉ cần buông tay giao cho phụ thân là được.”



“Vâng, nữ nhi nhất định sẽ không chọc trời gây họa cho phụ thân. Phụ thân tuy có bản lĩnh, nhưng cũng không thể để người mệt quá được, đúng không?”



Cha con hai người nhìn nhau, đoạn đều nở nụ cười.



Tần Nghi Ninh suy nghĩ một lát, lại nói: “Nếu phụ thân có cách, vậy hãy cố gắng truyền chuyện con được lập làm Hoàng hậu tới thành Hề Hoa đi.”



Tần Hòe Viễn nhướng mày: “Tin tưởng Bàng Chi Hi thế cơ à?”



“Chuyện tình cảm đương nhiên phải cần hai bên tình nguyện. Nếu hắn thật có lòng, đương nhiên sẽ phải nghĩ cách, con tin tưởng hắn có bản lĩnh đấy. Về phần con cũng sẽ tự xem tình thế mà làm.” Tần Nghi Ninh đứng dậy, sắc mặt vẫn tai tái, song đôi mắt lại tỏa tia sắc bén khắp bốn phía, “Trâu không uống nước, chẳng lẽ có thể ấn đầu nó xuống bắt nó uống? Con đã không muốn, vậy không ai có thể ép được.”



Thấy con gái thông minh tự tin như vậy, Tần Hòe Viễn không khỏi bật cười, tâm trạng đang căng thẳng cũng thả lỏng không ít.



Lời đã nói xong, Tần Hòe Viễn liền thúc giục Tần Nghi Ninh đi nghỉ ngơi. Ngờ đâu đúng lúc ấy, phía ngoài bỗng truyền tới tiếng bước chân dồn dập.



“Hầu gia, Hầu gia!” Khải Thái chạy nhanh tới, hành lễ thưa, “Lục tổng quản đã tới, nói là tới đón Tứ tiểu thư vào cung!”



Tần Nghi Ninh nhướng mày, “Người trong cung làm việc kể cũng tận tâm tận lực đấy, Hoàng thượng vừa lệnh mười ngày sau cử hành lễ đăng cơ phong hậu phong phi, họ cũng chỉ có thể lập tức đón hết những nữ tử đến tuổi có thể tham gia tuyển tú vào cung huấn luyện.”



“Nha đầu ngốc, thời điểm quan trọng thế này chính là lúc tốt nhất để Hoàng thượng lung lạc triều thần, phàm là nữ tử có thể được Hoàng thượng chọn đón vào cung thì đều sẽ không bị loại, không luận dung mạo phẩm đức, cái họ nhìn không gì ngoài gia thế, phân phong vị dựa theo lời Hoàng thượng thế thôi.”



Tần Nghi Ninh thoáng ngẫm là hiểu ngay.



Đất nước đang loạn lạc, tân đế lên ngôi, căn cơ bất ổn, trừ Tần Hòe Viễn và Ninh Vương, tất nhiên hắn còn muốn lôi kéo thêm những đại thần khác, mà phương pháp tốt nhất thì không gì ngoài liên hôn.



Nghĩ nhứ vậy, hậu cung của Hoàng đế, rõ ràng cũng là một triều đình thu nhỏ. Hoàng đế sủng ái ai, không sủng ái ai, từ đây cũng có thể so chiếu với tình hình trên triều.



Trước kia, nàng chỉ nghĩ lập gia đình đơn giản là nghe lệnh cha mẹ lời mai mối, gả cho ai cũng đều như nhau.



Song từ khi quen biết Bàng Kiêu, quan điểm này đã ngày một phai nhạt. Tới lúc này, thậm chí nàng còn thấy nếu là một cuộc hôn nhân không có tình yêu, vậy thì thà chẳng cần.



Nàng biết mình là người làm việc theo cảm tính, lý trí không đủ. Nhưng chuyện gì nàng cũng có thể thỏa hiệp, chỉ trừ chuyện này.



Thế nên với Tần Nghi Ninh của bây giờ, nàng lại càng không thích hậu cung của Hoàng đế, dù có là Hoàng hậu thì đã làm sao? Ngày qua ngày với một nam nhân mình không có tình cảm, giữa đôi bên còn có biết bao nữ nhân chen vào như thế, rồi cả chuyện triều chính và rất nhiều việc không thể tự quyết định.



Nếu phải sống một đời như vậy, thế chẳng bằng chết sớm siêu sinh sớm, tránh phải khiến tâm trí mệt nhoài.



Trong lúc ý niệm chuyển dời, Tần Nghi Ninh đã theo Tần Hòe Viễn ra tới tiền viện. w●ebtruy●enonlin●e●com



Lục công công thân cận bên Uất Trì Yến cùng với một vị ma ma và vài cung nhân đã đợi sẵn. Mà vị ma ma kia, Tần Nghi Ninh cũng rất quen thuộc, chính là Chiêm ma ma đã dạy lễ nghi cho nàng dạo trước.



Vừa thấy Chiêm ma ma, Tần Nghi Ninh liền gật đầu chào hỏi. Chiêm ma ma mỉm cười đáp lễ.



Lục công công cười tươi roi rói, khách sáo tiến gần, trước là hành lễ với Tần Hòe Viễn, sau lại quay sang hành lễ với Tần Nghi Ninh.



Tần Nghi Ninh khuỵu gối hành lễ: “Chào Lục công công.”



“Ôi kìa! Tần tiểu thư làm nô tài tổn thọ rồi, nô tài vạn lần không dám, vạn lần không dám.”



Mười ngày sau, vị này chính là Hoàng hậu đó, có cho mười ngàn lá gan Lục công công cũng chẳng dám vênh váo trước mặt Hoàng hậu tương lai đâu!



Tần Hòe Viễn biết mà còn hỏi: “Không biết hôm nay Lục Đại tổng quản tới là có chuyện gì?”

Bình luận

Truyện đang đọc