CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Lục công công hiểu rõ Tần gia hôm nay đã không phải kẻ có thể đắc tội. Tần Thái sư là thần tử Hoàng thượng coi trọng nhất, Tần tiểu thư lại là nữ tử trong lòng Hoàng thượng, thế nên giấu đi hết dáng vẻ bệ vệ thường ngày, eo cúi thấp hơn nữa, cười hùa: “Hồi bẩm đại nhân, vì việc tuyển tú, đặc biệt tới đón Tần tiểu thư vào cung.”



“Sớm vậy à?” Tần Hòe Viễn nghi hoặc nhíu mày, lời nói cũng ôn hòa chẳng có gì lạ, song vẫn khiến người nghe thấy bị đè nén nặng nề.



Lục công công vội vàng thấp thỏm đáp: “Là ý của Hoàng thượng ạ! Lần này vào cung, trừ thiên kim của quý phủ thì còn có Lý tiểu thư phủ An Quốc công và cháu gái của Cố đại nhân.”



“Là Cố lão đại nhân, Đế sư ư?”



“Đúng vậy ạ!”



Tần Hòe Viễn vừa nghe đã hiểu.



An Quốc công Lý Miễn là võ tướng, từng là bậc anh hùng chia đôi triều đình với Định Quốc công. Nay trừ Ninh Vương đang điều quân chinh chiến, võ tướng trong triều chỉ mình An Quốc công có thể coi là đại diện.



Đế sư Cố Thế Hùng rất được Thái thượng hoàng tin tưởng, Cố gia lại là thế gia hàng trăm năm, con cháu nhiều người đang phục vụ triều đình. Nay Tào gia đã trừ, phe phái trong triều lần nữa xáo trộn, con cái Cố gia có thể tự tạo thành một mạng lưới rộng lớn.



Tần Hòe Viễn tuy ngay đầu ngọn gió, song căn cơ gia tộc lại mới và nông, thêm con cái Tần gia thưa thớt, dẫu có là nhân vật đứng đầu trong hàng văn thần thì vẫn chưa thể đại diện cho tất cả văn thần.



Hoàng thượng chọn hai nhà một văn một võ, tức có ý muốn phe phái cân bằng. Còn về Tần Nghi Ninh, trong lòng Hoàng đế đã thành người phải có được, thế nên lúc đầu cũng không coi nàng là sự tồn tại để cân bằng triều đình.



Nhưng thế thì tính toán của Hoàng thượng đã lộ. An Quốc công Lý Miễn là võ tướng, song Cố Thế Hùng và hắn lại đều là quan văn.



Nay đang thời chiến, việc Hoàng thượng nên làm là cất nhắc võ tướng, cổ vũ sĩ khí trong quân, chứ không phải tiếp tục trọng văn khinh võ.



Tần Hòe Viễn chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu.



Nếu là chuyện khác, Hoàng thượng không thấu suốt thì ông có thể can gián. Nhưng chuyện này liên quan tới Tần gia, ông nói nhiều ngược lại sẽ khiến Hoàng thượng nghi kị.



“Lục công công cũng biết đấy, nhà ta mới gặp tai nạn hôm trước, ngài cứ nhìn thử hậu viện nhà ta xem.” Tần Hòe Viễn cười chỉ ra phía sau lưng, thở dài bảo, “Thật không dám giấu giếm, tiểu nữ cũng bị thích khách đả thương, hiện vẫn đang lên cơn sốt, ta quả thực không yên tâm để con bé rời nhà.”



Từ góc nhìn của Lục công công có thể thấy được khoảng tường nám đen và khu vườn tàn tạ vì cháy phía trong Tần gia, mà việc Tần gia mới mất biết bao mạng người cũng chẳng phải bí mật gì.



Huống hồ, Tần Nghi Ninh đứng cạnh lại rõ một nét mặt ốm yếu, phải dựa vào nô tỳ mới đứng thẳng được.



Cứ thế đón luôn người vào cung, quả thực có hơi quá đáng.



Nhưng khi hắn xuất cung, Hoàng thượng đã có đặc biệt căn dặn, rằng hai cô nương nhà khác thì Hoàng thượng chỉ phân đại người khác đi đón, muốn ra sao cũng chẳng thành vấn đề, song vị cô nương Tần gia thì lại đặc biệt dặn riêng hắn đi, bảo nhất định phải lập tức đón vào trong cung.



Nét mặt Lục công công vô cùng khó xử: “Thái sư nói phải lắm. Nhưng Hoàng thượng đã có chỉ, nô tài nào dám không nghe theo. Thậm chí, Hoàng thượng còn dặn riêng nô tài, rằng kì tuyển tú lần này nhiều lắm chỉ là đi ngang lộ mặt, hai vị kia là bởi hai vị lão thần, cho đại một phi vị là được, chỉ có tiểu thư của quý phủ mới thực sự là người trong lòng Hoàng thượng.”



Nói đến đây, Lục công công còn cố ý ngẩng đầu đánh giá sắc mặt Tần Hòe Viễn và Tần Nghi Ninh. Thấy hai người vẫn một vẻ không buồn không vui, nho nhã sang quý, thành thử câu tâng bốc đã lên đến họng lại đành ngậm ngùi nuốt về, trong lòng lại thầm nghĩ dáng vẻ không quan tâm vinh nhục của hai cha con nhà này quả là giống nhau như đúc. Cáo già rốt cuộc vẫn sinh ra cáo con, đều cùng khôn khéo như nhau.



Trong lòng Lục công công càng tỉnh táo, đoạn nói tiếp: “Hoàng thượng tất sẽ không khiến Tần tiểu thư phải vất vả, hơn nữa nô tỳ biết Tần tiểu thư và Chiêm ma ma từng có quen biết, khi vào cung cũng sẽ cho người hầu hạ cẩn thận.”



Tần Hòe Viễn liếc qua đôi má đỏ gay vì cơn sốt và đôi môi tái nhợt không chút sắc máu của Tần Nghi Ninh, hàng mày xót xa cau chặt, vừa định lên tiếng phản bác đã bị Tần Nghi Ninh bước lên kéo tay áo ngăn lại.



Nếu còn cãi tiếp, để truyền vào tai Hoàng thượng, vậy sẽ không phải thương tiếc con gái mà lại thành ỷ sủng sinh kiêu.



“Phụ thân yên tâm, nhất định Lục công công đã sắp xếp ổn thỏa, huống hồ trong cung cũng có thái y, tất cũng có thể trị bệnh.” Lại quay sang khách sáo cười nói với Lục công công, “Mong công công thứ lỗi, phụ thân chỉ có mình ta là con gái một, công công cũng biết ta mới về nhà chưa lâu, cộng thêm hôm nay lại đang bị thương, phụ thân chỉ nóng lòng thương con gái nên mới có thể như vậy.”



“Ô kìa, nô tài đều hiểu mà, đại nhân yêu thương người nhà, nô tài quả thực khâm phục vô cùng.” Lục công công gật đầu như bổ củi. Nói sao cũng là ứng cử viên cho chức vị Hoàng hậu, không chỉ dung mạo xinh đẹp mà còn đầu óc cơ trí, hành xử cũng chững chạc.



Tần Hòe Viễn thấy chuyện đã định, không còn cách nào khác, chỉ đành nói: “Thôi vậy cũng được, không bằng công công hãy nán lại một lát để tiểu nữ từ biệt người nhà, nhân thể thu dọn những đồ đạc cần mang theo.”



Nghe vậy, Lục công công lộ vẻ khó xử.



Thú thực, yêu cầu người ta đưa ra này thật sự không hề quá đáng. Con gái cứ thế rời nhà ra đi, đương nhiên là phải từ biệt trưởng bối người lớn trong nhà, mang theo một vài vật dụng cần tới.



Chỉ là khi hắn ra ngoài, Hoàng thượng vẫn luôn lời căn dặn: “Nhà khác thì sao cũng được, nhưng bên Tần tiểu thư phải giản lược mọi việc, cứ đón người vào trước đã, những việc khác sẽ tính sau!” Rõ là rất sợ sẽ để xảy ra biến cố gì.



Lục công công chỉ đành nhắm mắt thưa ngay: “Hoàng thượng đã dặn, chỉ cần Tần tiểu thư vào cung là được, đồ đạc gì trong cung đã chuẩn bị đầy đủ, người nhà cũng có thể mọi lúc vào cung thăm.”



Tần Hòe Viễn nghe mà ngọn lửa trong lòng bùng cháy. Hoàng thượng cũng gấp gáp quá rồi, chẳng lẽ là Hoàng thượng là có thể quên hết lễ phép quy tắc nên có? Cách làm này thật sự quá khó coi!



Sợ phụ thân nổi giận làm mọi việc om sòm lên, Tần Nghi Ninh chỉ đành cười bảo: “Hoàng thượng nói phải, vậy ta liền thất lễ, theo công công vào cung ngay vậy. Còn hai tỳ nữ thân cận vẫn hầu…”



“Ý của Hoàng thượng là, tỳ nữ trong phủ tuy tốt nhưng cũng không hiểu quy củ trong cung. Đợi khi vào cung rồi, đương nhiên Hoàng thượng sẽ sắp xếp cung nhân tốt nhất cho cô nương sai bảo.” Ý tứ chính là không được phép mang người theo. Đọc truyện tại Vietwriter.vn



Nói như vậy, ngay đến Ký Vân và Băng Đường đứng cạnh cũng tức giận.



Thế này là thế nào?



Không cho từ biệt tổ mẫu và mẫu thân, không cho mang theo hành lý, thậm chí tỳ nữ hầu cận cũng không cho đi theo, xiêm áo cũng không được đổi đã muốn cô nương một mình vào cung ngay?



Đây là coi người ta thành cái gì rồi?



Tần Nghi Ninh nghe mà trong lòng cũng ngùn ngụt ngọn lửa, nụ cười đã phai nhạt mấy phần, “Hoàng thượng hạ lệnh như vậy? Người trong phủ quả thật không hiểu quy củ, không mang theo cũng được. Nhưng hiện ta đang bị thương, thuốc trị thương hàng ngày nói sao cũng nên mang theo chứ?”



Trán Lục công công đã túa đẫm mồ hôi.



Vị này chính là Hoàng hậu tương lai đấy!



Tần đại nhân chính là Quốc trượng tương lai đấy!



Thôi thôi, chỉ cần có thể mang người về, những việc này cần gì phải cứng nhắc như vậy? Hắn nhiều lắm chỉ là một thái giám, ngày tháng sau này vẫn cần phải sống chứ!



Nghĩ tới đây, Lục công công vội cười nói: “Xin cô nương nhanh cho!”



Bấy giờ sắc mặt Tần Nghi Ninh mới dịu lại, quay đầu bảo Ký Vân và Băng Đường: “Các ngươi đi dọn thuốc thang và ít đồ đạc ta cần dùng thường ngày tới. À phải rồi, mang cả mấy cuốn sách và Nhị Bạch tới nữa, vào cung có gì còn giải khuây được.”



“Vâng. Vậy còn xiêm y thì sao ạ?”



“Chắc không kịp đâu, để sau các ngươi dọn rồi mang đi sau cũng được.” Rồi Tần Nghi Ninh quay đầu hỏi Lục công công: “Lần tới về dọn đồ đi, công công nhất định phải châm chước đấy.”



Lục công công đổ mồ hôi như mưa: “Vâng, vâng, đương nhiên rồi ạ!”

Bình luận

Truyện đang đọc