"Ýlão Thái Quân là, đây mới chỉ là bắt đầu, đợi khi bên thành Hề Hoa có tình hình mới, sợ những người chạy nạn sẽ càng hỗn loạn, rối ren hơn? Nhưng lão Thái Quân hãy nghĩ thoáng ra một chút. Phụ thân phò tá Hoàng thượng nhiều năm như vậy, là thần tử đắc lực của Hoàng thượng, nếu tình hình thật sự loạn lạc đến vậy, e những lúc Hoàng thượng cần dựa vào sự thông minh tài trí của phụ thân vẫn còn nhiều. Nếu phụ thân vẫn còn hữu dụng, vậy tất nhiên tính mạng sẽ không có nguy hiểm gì, nhiều lắm là bị Hoàng thượng trách mắng thêm mấy câu thôi.”
“Cháu nói cũng đúng.” Tuy đang lúc nguy nan, song khi nghe Tần Nghi Ninh giải thích, trong lòng lão Thái Quân bỗng chốc thả lỏng, gương mặt căng chặt cũng hơi thoáng giãn ra, “Chỉ cần tính mạng còn, những thứ khác đều không đáng lo. Những thứ quan to lộc hậu ta đều không quan tâm. Ta ấy à, chỉ hi vọng người nhà này đều được bình an.”
Thấy Tần Nghi Ninh mới nói vài ba lời đã dỗ lão Thái Quân đang mặt ủ mày chau vui vẻ hơn một chút, trong lòng Tần ma ma hết sức cảm kích, bèn nở nụ cười đầy biết ơn với Tần Nghi Ninh.
Lại bưng một chén tổ yến sữa bò tới cho Tần Nghi Ninh, liền đó bóp vai cho lão Thái Quân: “Nhìn này, không phải lão Thái Quân đã vui vẻ rồi sao. Theo nô tỳ thấy, Tứ cô nương quả giống hệt Hầu gia năm xưa. Lão Thái Quân chẳng cần lo lắng về Hầu gia làm gì. Tạm không nói có thể chỉ lát sau Hầu gia sẽ về được không chừng, mà dù Hầu gia chưa về thì vẫn còn Tứ cô nương ở đây mà.”
Lão Thái Quân nhìn gương mặt tươi cười của Tần Nghi Ninh, tâm trạng đã thả lỏng hơn không ít.
Tần Nghi Ninh mỉm cười, múc một muỗng tổ yến đưa tới bên miệng lão Thái Quân, “Lão Thái Quân ăn một miếng đi.” Thấy lão Thái Quân chịu ăn, lại vừa đút vừa khuyên, “Người chỉ cần yên bụng sống qua ngày, chú ý sức khỏe bản thân là được. Đám nữ quyến bọn cháu sẽ đồng tâm hiệp lực, dốc sức dẹp yên chuyện hậu trạch. Phụ thân, các thúc thúc và đường huynh ra ngoài làm việc cũng có thể không lo chuyện ở nhà. Người chỉ cần giữ thân thể khỏe mạnh ngồi đây là đã tựa như Định Hải Thần Châm trấn giữ cả Long cung, bên ngoài có hỗn loạn thế nào cũng không thể gây nên sóng gió gì.”
Vừa khuyên, lại vừa dỗ lão Thái Quân dùng hết chén tổ yến, dùng thêm điểm tâm.
Chỉ mới một bữa điểm tâm chưa tới, lão Thái Quân đã hài lòng với Tần Nghi Ninh hơn không ít.
Ngày thường do lập trường bất đồng, lão Thái Quân vốn ghét Tôn thị, Tần Nghi Ninh lại năm lần bảy lượt đứng về phía Tôn thị, nhiều lần không nể mặt lão Thái Quân, thành ra quan hệ giữa hai bà cháu cũng căng thẳng chẳng tốt đẹp gì.
Nhưng giờ lập trường của họ đã giống nhau, đều là vì cái nhà này. Vả lại, cũng chính trí thông minh khiến lão Thái Quân khó chịu xưa nay của Tần Nghi Ninh, đến nay lại trở thành vật đáng tin để bà ta có thể dựa vào.
Vì vậy, tình cảm của lão Thái Quân đối với Tần Nghi Ninh nay đã khác xưa.
Chỉ là, trái tim đang lơ lửng vì Tần Hòe Viễn, bởi tin báo do Khải Thái chạy hộc tốc trở về hồi bẩm mà lại lần nữa căng chặt.
Vừa dùng bữa trưa xong, Tần Nghi Ninh đang định đi nghỉ một lát thì đã có tiểu nha đầu từ phía ngoài hổn hển chạy vào thưa: “Phu nhân, cô nương, Khải Thái đã về rồi, hiện đang tiến vào nội viện tới chỗ Từ Hiếu Viên ạ.”
Tôn thị và Tần Nghi Ninh đồng loạt đưa mắt nhìn nhau, vội vàng thay đồ nhanh nhanh chóng chóng rồi cất bước tới Từ Hiếu Viên.
Nhị phu nhân, Tam phu nhân, Vũ đại nãi nãi, Hàn nhị nãi nãi và các vị cô nương đều đang vội vã chạy tới, ngay đến Vũ đại gia và Hàn nhị gia thường ở ngoại viện viện cũng có mặt đông đủ.
Khải Thái quỳ xuống, thưa: “Lão Thái Quân.”
“Nói mau! Mông ca nhi ra sao rồi!” Lão Thái Quân đứng bật dậy, nắm thật chặt tay Tần ma ma.
Khải Thái dập đầu nói: “Tin tức mới truyền ra, Hầu gia bị Hoàng thượng trách mắng một tràng, cách chức Thái tử Thái sư và chức vụ Thừa tướng, giữ nguyên tước An Bình Hầu, đày vào đại lao bộ Hình. Tuy chưa định tội rõ ràng, cũng chưa chỉ định ai xét xử nhưng lại nói muốn để Hầu gia tự kiểm điểm lại mình cho kĩ. Hiện tính mạng Hầu gia vẫn chưa có vấn đề gì, nhưng Hoàng thượng thì không biết đến bao giờ mới nguôi cơn giận, cũng không rõ đến lúc nào Hầu gia mới được thả ra.”
Nghe vậy, hai mắt lão Thái Quân phút chốc đen kịt, chỉ kêu thốt lên một câu “Con trai ta!” đã ngả người ra sau, hôn mê bất tỉnh.
Tôn thị bưng miệng bật khóc.
Các nữ quyến trong nhà ai nấy đều nước mắt lã chã, bất an hoảng hồn. Người chăm sóc lão Thái Quân, người an ủi Tôn thị, hiện trường vô cùng rối loạn.
Tần Nghi Ninh mấp máy môi, bước mấy bước liền tới cạnh Khải Thái, nói: “Ngươi chắc chắn tính mạng phụ thân không vấn đề gì?”
“Vâng ạ, trước mắt tạm có thể chắc chắn.”
“Hôm nay bên ngoài còn tin gì khác không?”
Khải Thái thưa: “Hoàng thượng quay lại trọng dụng Tào Quốc trượng, phong Tào Quốc trượng làm Thái tử Thái sư, ủng hộ chuyện đàm phán lần này. Cụ thể tiểu nhân cũng không rõ.”
Tần Nghi Ninh nghe mà bàng hoàng run sợ.
Tần Hàn và Tần Vũ đều đã nổi cơn thịnh nộ.
Tần Vũ vốn chững chạc, vẫn giữ được bình tĩnh không nói.
Nhưng Tần Hàn lại điên tiết mắng to: “Hoàng thượng làm thế là có ý gì? Ban đầu người trọng dụng Đại bá phụ chính là lão, thế mà giờ nói bắt là bắt ngay được, lại còn trở lại trọng dụng Tào Thái sư. Mối thù giữ nhà chúng ta và Tào Thái sư đã kết sẵn từ trước, giờ Tào Thái sư đoạt lại chức quyền, há có thể để yên cho chúng ta? Đại bá phụ và phụ thân làm quan trong triều vẫn luôn trung thành tận tâm với Hoàng thượng, thế mà lão…”
“Nhị ca!” Tần Nghi Ninh siết chặt tay Tần Hàn, nhìn hắn đầy nghiêm khắc.
Hàn nhị nãi nãi cũng cầm tay Tần Hàn lắc lắc, nước mắt lã chã chực rơi.
Bấy giờ Tần Hàn mới tự biết mình nóng giận lỡ lời, vội vàng ngậm miệng.
Tần Nghi Ninh nói: “Trong lòng ta đã biết tại sao Tào Thái sư được khôi phục chức vị, để lát nữa sẽ trình bày chi tiết với các ca ca.”
Lại quay đầu hỏi Khải Thái: “Lúc ngươi trở về, tình hình trong thành như thế nào?” Vietwriter.vn
Sắc mặt Khải Thái có vẻ ủ rũ ỉu xìu, giọng nói khô khốc: “Lưu dân trong thành đang tăng nhanh, bên ngoài vẫn còn lưu dân không ngừng lén xâm nhập vào thành. Năm nay hạn hán, quốc khố lại mới qua mấy đợt chiến loạn nên đã bị vét sạch chẳng còn gì, cộng thêm lượng lớn tiền bạc cho hòa đàm lần trước, hiện Hoàng thượng đang ban khẩu lệnh mở khố phát chẩn, nhưng lương thực chỉ còn từng ấy, sao mà chịu được lượng lớn nhân khẩu không ngừng há miệng chờ ăn? Hiện nay lưu dân trong thành chưa được sắp xếp, lòng dạ dân chúng trong thành cũng không được yên ổn. Đã có rất nhiều bách tính định bán nhà bán đất.”
Lúc này lão Thái Quân đã được ấn huyệt Nhân Trung tỉnh lại, nức nở nghe Khải Thái hồi bẩm.
Trong lòng ai nấy đều kinh hoảng bất an, toàn thân rét buốt. Cái cảm giác sợ hãi của ngày diệt vong đổ ập lên đầu này chẳng khác con rắn độc nhớp nhúa quấn chặt cổ người ta, khiến người bị siết cơ hồ không thở nổi.
“Nghi tỷ nhi, nhà chúng ta, có phải cũng có thể bán bớt mấy nhà, mấy mảnh đất đi không?” Lão Thái Quân thều thào hỏi.
Tần Nghi Ninh ngoảnh nhìn bà, hỏi vặn: “Lão Thái Quân, chúng ta bán nhà rồi, sau đó thì sao?”
Lão Thái Quân tức khắc nghẹn họng.
Cả phòng chìm trong yên tĩnh, chỉ thi thoảng vang lên tiếng nức nở sụt sùi của đám nữ quyến.
Tần Nghi Ninh quay người lại, đối mặt với cả phòng đầy nữ quyến, nghiêm giọng nói: “Người nhà chúng ta quyết không thể chạy thoát được. Ngay dưới mí mắt của Hoàng thượng, không thể chạy thoát. Cho dù tương lai quả có một ngày nước mất nhà tan, vậy với uy vọng của Tần gia chúng ta nhiều năm qua, cũng tuyệt không thể chạy thoát trong cái nhìn chằm chặp của người Đại Chu.”
“Dù vậy, chúng ta vẫn là người một nhà, người một nhà có phúc cùng hưởng có họa cùng chia. Điều này ta sẽ không quên, mọi người cũng không thể quên. Tần gia từng trải qua khốn khố, cũng từng hưởng vinh quang, gặp lúc nguy nan, người một nhà chúng ta cùng đoàn kết, liều mạng chống trả, chẳng phải tới bây giờ vẫn an ổn bình an đó ư? Người Tần gia có tư thế cứng cỏi hiên ngang, cũng có đủ trí khôn hóa giải những sức mạnh bên ngoài. Chỉ cần bình tĩnh, chắc chắn chúng ta có thể nghĩ ra cách.”
“Đúng, Tứ muội muội nói đúng.” Tần Hàn nặng nề gật đầu, “Sợ hãi là chuyện bình thường. Thời điểm thế này, không sợ thì chính là gỗ đá. Nhưng đại trượng phu có việc nên làm có việc không nên làm. Cho dùng Hoàng thượng muốn xử trảm toàn bộ nam nhi nhà chúng ta, đại trượng phu như chúng ta có thể chết chứ không thể rơi nước mắt, làm mất sạch mặt mũi tổ tông!”
“Nhị ca nói phải lắm. Huống hồ, vốn chuyện vẫn còn chưa tới nước đó. Chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian để làm rất nhiều chuyện.”