"Quan tri phủ Bảo Xương của Đại Yên, Lưu Ứng Thời, lính tớ ba mươi ngàn, tấu mời Nguyên Khang Đế của Đại Yên dời đô về Bảo Xương, xây kinh đô mới, Nguyên Khang Đế không đồng ý, bãi bỏ sớ tấu, Lưu Ứng Thời phản, lập tông thân “Uất Trì Húc Kiệt” là vua của Hậu Yên, đổi niên hiệu thành Khai Nguyên, Lưu tự phong là Nhiếp chính vương, các châu huyện phía nam Đại Yên hưởng ứng Khai Nguyên Hoàng đế… Đại Yên mất phần lớn lãnh thổ, cũng vì Hậu Yên khống chế đường thủy mà đường chuyển lương bị cắt, lương thực sắp sửa chi viện bị Lưu cướp đi…”
Hổ Tử nhỏ giọng chậm rãi đọc hết mật báo, chắc lưỡi kêu: “Tên Lưu Ứng Thời này cũng thật là gan to bằng trời, tấu mời không được thì liền nâng đỡ Hoàng đế mới, còn ý đồ cướp đoạt lương thực kinh đô đã gom góp được khi trước, lại canh giữ chặt chẽ đường thủy, kinh đô và các thành trấn xung quanh chẳng phải sẽ thiếu lương thực hết rồi ư?”
Bàng Kiêu gật đầu như có điều suy nghĩ: “Thời thế loạn lạc, nhất định sẽ có những kẻ như thế. Tên Lưu Ứng Thời này cũng khá rành mưu kế, cách làm của hắn, với chúng ta bây giờ thì hết sức không ổn.”
“Tại sao?” Hổ Tử có hơi khó hiểu, hỏi, “Cái “Hậu Yên” đó đã đoạt hết lương thảo tiếp tế của kinh đô Đại Yên, không phải chúng ta công thành sẽ thuận lợi hơn sao?”
“Đúng là như vậy, nhưng lúc trước ta vẫn chỉ chú ý tới chuyện trong Đại Yên, bị Lưu Ứng Thời quấy rối thế này, Đại Yên đã bị chia cắt thành hai. Trước kia, chỉ thành công hạ kinh thành thì Đại Yên đã là vật trong túi, nhưng bây giờ, công hạ kinh đô rồi thì vẫn còn một Hậu Yên.”
Bàng Kiêu đứng dậy đi lại, nói: “Quốc khố của ta cũng khó mà chi nổi. Nếu chỉ cần công hạ kinh đô, khống chế Uất Trì Yến, tính ra vẫn có thể cắn răng cố chống được. Nhưng bây giờ, cho dù có công hạ kinh thành thì cũng chỉ có thể bắt được những kẻ trong kinh đô, thứ diệt được cũng chỉ là triều Đại Yên cũ, cứ như vậy, sợ là sẽ không ổn.”
Hổ Tử nghĩ một hồi cũng bừng tỉnh ngộ: “Tên họ Lưu này cũng thật biết chọn thời gian.”
“Nhưng giờ không quan tâm nhiều như vậy được nữa. Cứ khống chế kinh đô đã rồi nói tiếp. Cho dù Hậu Yên cũng có một chữ Yên, nhưng sớm muộn cũng phải mất vào tay Đại Chu.”
“Đúng là như vậy, hiện này kinh đô đã biến thành một tòa đảo cô độc gãy đường lương thực, cũng không giữ được bao lâu nữa.” Hổ Tử đầy hăng hái.
“Chúng ta phải nhanh hơn nữa.”
Bàng Kiêu đi tới trước bản địa đồ, cẩn thận nghiên cứu đối sách. Hắn nhất định phải nhanh chóng kết thúc trận chiến này, bởi vì Tần Nghi Ninh cũng đang ở trong kinh thành đã sắp cạn lương thực.
Hắn không muốn để nàng phải chịu khổ chịu đói.
***
Lúc này, trong kinh đô đã là cảnh rối ren hoảng loạn.
Triều đình vừa mới đấu giá một lượng lớn quan chức nhàn tản cho các thương nhân nâng cao địa vị, mấy ngày nay lương thảo cứ lục tục vận chuyển vào kinh thành, các bách tính còn chưa kịp vui vẻ mấy ngày thì đã có tin lương thảo vận chuyển bị cướp truyền tới, sau nữa là tin Hậu Yên kiến lập tại Bảo Xương.
Dân chúng trong kinh đô chìm trong khủng hoảng cùng cực.
Kinh đô Đại Yên là kinh đô, Hoàng đế là Nguyên Khang Đế, Hậu Yên kia là cái thá gì chứ!
Đây vốn chính là loạn thần tặc tử làm phản soán ngôi, cũng chỉ để kiếm cớ cướp lương thảo lương thực của quân dân kinh thành!
Trong cơn hoảng sợ, các bách tính vây kín trước cửa Huyền Tố Quan và nha môn, mong tìm được cho mình một câu trả lời hài lòng. Nhưng lúc này, bất kể là nha môn hay Huyền Tố Quan, cửa lớn cũng đều đã đóng chặt.
Dân chúng lại đi tới các cửa hàng bán thóc gạo mua lương thực, nhưng tất cả các tiệm quán đều đã đóng cửa, treo biển dẹp tiệm nghỉ bán. Ngay những kho lương xung quanh kinh thành cũng có trọng binh canh giữ tầng tầng lớp lớp.
Dân chính kích động chạy ngang chạy dọc trên đường phố, sau cùng vẫn chỉ đành thất vọng về nhà. Sau mấy ngày hành xác như vậy, bắt đầu có bách tính dắt díu người nhà rời khỏi kinh đô.
Nhưng chỉ ba ngày sau, ngoài cửa thành đã bị trọng binh canh giữ không lọt khe hở, ra vào thành đều phải trải qua kiểm tra cẩn thận, nếu có người muốn dẫn hết gia đình rời khỏi kinh đô thì cũng sẽ bị ra lệnh trở về.
Có người phát sinh mâu thuẫn với quan binh giữ thành, hô to: “Kinh thành đã sắp bị đánh hạ rồi, dân chúng bình dân như bọn tôi chẳng lẽ phải ở lại đây không ăn không uống chờ chết sao! Bọn tôi muốn tới phía nam dựa vào Hậu Yên!”
Người này còn chưa nói xong đã bị lính coi thành kéo xuống, lột quần đánh bốn mươi gậy ngay tại chỗ, đến tận khi đánh cho người nọ tới hít vào thì ít thở ra thì nhiều mới để vợ con vừa khóc vừa nâng người vào lại trong thành.
Chuyện như vậy, bất kỳ cửa thành nào cũng đều xuất hiện.
Dân chúng càng thêm khủng hoảng, sự bất mãn đối với triều đình càng tăng cao.
Không che chở được cho họ, còn không cho phép họ chạy trốn, cũng khó trách có người nói Đại Yên mất nước là đáng đời…
Lúc này Uất Trì Yến đã sứt đầu mẻ trán.
Hắn sải bước vọt vào tẩm cung của Thái Thượng hoàng, nói thẳng thừng: “Phụ hoàng! Hiện nay bên ngoài đã đại loạn, Uất Trì Húc Kiệt lại tự lập làm vua, biến phía nam từ Bảo Xương tới phần duyên hải thành lãnh thổ của mình, thành lập một triều Hậu Yên! Phụ hoàng, nếu người còn không chịu nói ra tung tích của số bạc kia, Đại Yên ta sẽ thật sự mất nước!”
Thái Thượng hoàng nằm ngả ra giường, nhởn nhơ hút thuốc, liên tục phun nhả những vòng khói trắng, híp mắt đầy hưởng thụ.
“Ngươi là Hoàng đế Đại Yên, mất nước hay không mất nước đều là chuyện của ngươi, liên quan gì tới ta.”
Uất Trì Yến nhìn Thái Thượng hoàng mà không thể tin nổi: “Phụ hoàng, chẳng lẽ người không có một chút tình cảm này với đất nước này ư? Dù sao người cũng từng là chủ nhân của Đại Yên này mà! Người giữ riêng một số bạc lớn như vậy thì có ích lợi gì chứ? Chẳng lẽ đến giờ mà người vẫn còn hy vọng mình có thể ra ngoài thành lập một vương triều khác ư? Cả đời người thì có thể dùng hết bao nhiêu bạc, thế mà người vẫn muốn giữ cả lại cho mình mình thôi ư? Lương tâm người có thể yên ổn không? Bây giờ lấy số tiền lớn này ra để giữ Đại Yên ta mới là chuyện nên làm chứ!”
“Thôi đi! Cho dù mất nước, kẻ làm vua mất nước cũng không là ta, ta có gì phải lo lắng? Ngươi đừng tới làm phiền ta, đi ra ngoài!” Thái Thượng hoàng lại rít thêm một hơi thuốc, đoạn xua tay đuổi Uất Trì Yến đi hệt như đuổi ruồi. Vietwriter.vn
Đầu Uất Trì Yến nổ uỳnh một tiếng vì giận, trước mắt biến cả thành một màn đen, nếu không nhờ Lục công công nhanh tay lẹ mắt, Uất Trì Yến đã tức tới ngã quỵ trên đất luôn rồi.
Đây chính là phụ hoàng của hắn!
Đây chính là nguyên nhân phụ hoàng nhường ngôi cho hắn!
Không phải vì tài năng và học vấn của hắn, mà là vì không còn lựa chọn nào khác, cũng không vì phụ hoàng thật lòng muốn nhường ngôi, mà chỉ vì phụ hoàng không muốn làm một vị vua mất nước, thế mới muốn để hắn đứng ra gánh trách nhiệm này!
Đánh không được chửi cũng chẳng xong, cãi không lại mà khuyên thì không vào, Uất Trì Yến thơ thẩn bước trên con đường dằng dặc, ngẩng nhìn bầu trời xanh thăm thảm, trong đôi mắt tràn ngập tuyệt vọng và thê lương.
Chẳng lẽ đúng là trời muốn diệt Đại Yên?
“Ngươi nói xem, có phải trẫm nên đồng ý dời đô không?” Uất Trì Yến hỏi Lục công công đi cạnh.
Lục công công vội đáp: “Hoàng thượng, nếu người đồng ý dời đô, không chừng vừa đến Bảo Xương sẽ lập tức gặp phải mai phục! Tên Lưu Ứng Thời kia vốn dĩ đã không yên phận, không chừng vốn không phải muốn người dời đô gì mà chỉ đang lừa gạt người. Còn hắn thì muốn làm chủ của Đại Yên đấy!”
Uất Trì Yến nhăn nhó cười: “Trẫm biết chứ, lúc đầu trẫm từ chối cũng chính vì thế. Nhưng nếu trẫm đồng ý, không chừng Đại Yên sẽ không có bất trắc, không chừng trẫm sẽ không phải làm một vị vua mất nước, ngòi bút trong sách sử sẽ không ghi về trẫm những lời tệ hại đến vậy.”
Lục công công cúi đầu. Những lời này quả không phải lời mà một thái giám như ông ta có thể nói.
Đúng lúc ấy, có thị vệ chạy hộc tốc tới bẩm báo: “Hồi bẩm Hoàng thượng! Hổ Bí quân phát động tổng tiến công, An Quốc Công tuy đã đóng chặt cửa thành từ chối không nghênh chiến nhưng Hổ Bí quân thế tới hung mãnh, lại đánh bọc khắp bốn phía, hiện đã bao vây kín kẽ quanh kinh thành!”
Nghe vậy, Uất Trì Yến trắng bệch mặt mày, ngước mắt nhìn trời thét dài: “Trời muốn diệt ta, trời muốn diệt ta rồi!”
Khi Tần Hòe Viễn đang trợ giúp An Quốc Công Lý Miễn thủ thành ngoài tiền tuyến, Tần Nghi Ninh đã tập hợp tất cả mọi người Tần gia tới Từ Hiếu Viên tuyên bố quyết định của mình:
“Dọn nhà? Nghi tỷ nhi, bây giờ chúng ta phải dọn đi đâu?”