Khi Tần Nghi Ninh dẫn theo Ký Vân cầm một chiếc ô giấy dầu hơi cũ tới trước cửa Ninh Uyển, đã thấy Khải Thái mặc áo cà sa vải bông màu xanh ngọc, đang che một chiếc dù giấy dầu.
Thấy Tần Nghi Ninh đi ra, Khải Thái vội hạ dù xuống, hành lễ nói: “Tứ tiểu thư.”
“Mau đứng lên đi. An thúc là lão nhân theo cha ta nhiều năm, tuyệt đối đừng hành lễ như vậy! Làm như vậy khiến ta bị giảm thọ đấy!” Khái Thái vốn họ An.
Nhưng Khải Thái không chịu nghe, vẫn cung kính hành lễ xong, mới cười nói: “Hầu gia sai tiểu nhân chuyển một phong thư cho tiểu thư, nói là có chuyện quan trọng muốn nói với tiểu thư. Lúc này Hầu gia được Hoàng thượng triệu vào cung rồi, có lẽ tối nay mới có thời gian rảnh, do đó Hầu gia đặc biệt dặn tiểu nhân tới nói với tiểu thư một tiếng, mời tiểu thư giờ Tuất tối nay chờ dưới chân núi, Hầu gia sẽ đến gặp tiểu thư.”
Tần Nghi Ninh gật đầu, cười nói: “Ta biết rồi. Phụ thân có nói là chuyện gì không? Vì sao phụ thân ta không thu xếp công việc lên núi một chuyến? Lão Thái Quân và mọi người trong nhà rất nhớ ông ấy.”
“Thực sự là quá bận. Không dám dối gạt tiểu thư, ngay cả tiểu nhân theo bên người lão gia, mấy ngày nay cũng bận tối mặt tối mày.” Khải Thái vừa nói vừa nhìn xung quanh, thấy cũng không có người ngoài, mới hạ giọng nói: “Sợ là Hoàng thượng đã có ý đầu hàng, liên quan tới đại sự cỡ này, đương nhiên phải dính dáng rất nhiều. Hầu gia suốt ngày bàn bạc với Hoàng thượng, làm sao có thời gian rảnh.”
Tần Nghi Ninh hiểu được chuyện đó, gật đầu thở dài nói: “Cũng thật khó xử cho cha ta, còn phải làm phiền An thúc chăm sóc cho cha ta nhiều hơn, dặn ông ấy chú ý nghỉ ngơi.”
“Dạ, đương nhiên tiểu nhân sẽ lưu tâm.”
“Dạo này sức khỏe cha ta thế nào? Tào di nương có khỏe không?”
Khải Thái cười nói: “Lão gia ở trong quân, tuy là thiếu thốn, bữa đói bữa no, nhưng dù sao cũng đỡ hơn ở bên ngoài một chút. Tào di nương cải nam trang theo bảo vệ chu đáo bên cạnh lão gia, hai người bọn họ thật sự giống như bằng hữu, không nói chuyện với nhau nhiều lắm, nhưng hai người rất hiểu ý nhau.”
Câu nói này của Khải Thái đã gián tiếp nói cho Tần Nghi Ninh biết, cũng giống như trước kia, giữa Tần Hòe Viễn và Tào Vũ Tình vẫn không có sinh hoạt vợ chồng.
Khải Thái cả ngày đi theo bên cạnh phụ thân, đương nhiên biết rõ.
Tần Nghi Ninh thầm thở phào nhẹ nhõm thay cho mẫu thân, cười nói: “Đa tạ ngươi, giờ Tuất đêm nay, ta ở dưới chân núi chờ phụ thân.”
“Dạ. Tiểu nhân xin cáo từ, còn phải trở về nghe Hầu gia phân phó.” Khải Thái hành lễ nói.
Tần Nghi Ninh liền gật đầu, nhìn theo bóng lưng Khải Thái đi xa, rồi mới xoay người lại nói với Ký Vân: “Xem ra Hoàng thượng thật sự quyết định đầu hàng rồi.”
Ký Vân nói: “Tuy nói ra có phần không phải, nhưng thật sự là khi nô tỳ nghe tin Hoàng thượng quyết định đầu hàng, trong lòng cảm thấy rất nhẹ nhõm.”
Tần Nghi Ninh hiểu điều đó, nói: “Ta biết. Hơn nữa, ít nhất một ngày không có chiến tranh, thì thành không còn bị vây, chúng ta cũng có thêm cơ hội sống sót. Về phần đại nghĩa quốc gia, là điều không phải ngươi và ta có thể lo lắng tới.”
“Đúng vậy. Vả lại, một khi không còn chiến tranh, nhất định Vương gia sẽ lập tức tới tìm cô nương. Mấy nay nay cô nương chịu nhiều khổ sở như vậy, nhất định Vương gia rất đau lòng.”
Ký Vân nhớ tới sự coi trọng của Bàng Kiêu đối với Tần Nghi Ninh, lúc này với tư cách là người xem, chỉ cần tưởng tượng ra lúc hai người gặp mặt, nàng cũng cảm thấy cảnh tượng trùng phùng đó nhất định sẽ rất cảm động.
Tần Nghi Ninh sờ vành tai nóng bừng, nét mặt dù không biến đổi, nhưng bỗng dưng trái tim đập rộn ràng trong lồng ngực.
Tuy là tâm trạng mừng vui rộn ràng như vậy cũng không thích hợp khi triều Đại Yên sắp diệt vong, nhưng Tần Nghi Ninh nghĩ, chỉ với khoảng thời gian trị vì gây nhiều tổn hại của Thái Thượng hoàng, khi ông ta còn là Hoàng đế, nền tảng lập quốc của Đại Yên đã bị đào xới mục ruỗng từ lâu rồi. Nàng cũng biết, vận mệnh của quốc gia và triều đình đã không còn kéo dài được bao lâu.
Hôm nay biết Uất Trì Yến đã có ý đầu hàng, Tần Nghi Ninh thực sự cảm thấy trong lòng rất nhẹ nhõm.
Hai người vào cửa Ninh Uyển đã thấy Tôn thị kiễng chân trông đợi rồi.
Tần Nghi Ninh liền nói với Tôn thị về mục đích đến đây của Khải Thái. Sau đó đặc biệt nhấn mạnh tình trạng giữa Tần Hòe Viễn và Tào Vũ Tình lúc giữ thành.
Nghe xong, mặt Tôn thị dịu xuống, trái tim thấp thỏm cũng thả lỏng, sự buồn phiền và nỗi khổ đói khát những ngày gần đây đều tan biến, mặt mày rạng rỡ hỏi: “Nghi tỷ nhi, con cũng không thể lừa ta đó.”
“Sao con lại lừa mẫu thân chứ? Đây đều là lời Khải Thái vừa nói. Cả ngày ông ấy theo bên cạnh phụ thân con, nhất định biết nhiều hơn chúng ta. Trừ phi mấy tin tức này là Khải Thái lừa con, bằng không con đảm bảo giữa phụ thân và Tào di nương là hoàn toàn trong sạch.”
Mặt Tôn thị hơi đỏ lên, lại cảm thấy mình ghen tị như vậy lại để con gái cũng nhìn thấy. Hơi thẹn thùng, bà ho khan một tiếng, nói: “Nha đầu ngươi nói như vậy, chẳng lẽ mẹ ngươi là loại người ghen tị sao?”
“Đương nhiên là không phải rồi, chỉ đơn thuần là con gái bận tâm vớ vẩn thôi.” Tần Nghi Ninh thè lưỡi, Tôn thị bị nàng trêu, không kiềm được, mỉm cười.
Tuy người trong viện đều chịu đói, nhưng nắng hạn lâu ngày gặp mưa rào, lại nghe tiếng cười vui vẻ của Tôn thị và Tần Nghi Ninh, ai nấy đều cảm thấy tâm trạng dễ chịu hơn rất nhiều, sự buồn bực và sợ hãi đã chìm xuống theo cơn mưa.
Tần Nghi Ninh liền theo thường lệ trải qua một ngày.
Tới giờ Tuất, Tần Nghi Ninh lại dẫn theo Ký Vân và Băng Đường rời khỏi Ninh uyển.
Vừa ra khỏi cửa liền thấy Mục Tĩnh Hồ gầy như một que củi, mặc một bộ TSm màu lam nhạt, chắp tay mà đứng.
“Ngươi muốn đi ra ngoài sao?” Khuôn mặt vốn thanh tú của Mục Tĩnh Hồ vì gầy đi mà có phần góc cạnh, ánh mắt hết sức trong trẻo.
Tần Nghi Ninh gật đầu, cười nói: “Cha ta tìm ta có việc.”
“Vậy ta sẽ ở một nơi bí mật gần đó.”
Tần Nghi Ninh hơi áy náy: “Mục công tử, nếu mệt mỏi thì ở trên núi nghỉ ngơi đi. Mấy ngày nay, ai nấy đều ăn không đủ no, dù Mục công tử có tu vi cao tới đâu, cũng chỉ là con người có máu thịt, không ăn cũng sẽ đói bụng, ngươi ăn không đủ no, lấy đâu ra sức lực? Ta thực sự rất hổ thẹn, lần này chẳng qua là đi gặp cha ta, ngươi không cần đi theo đâu.”
Mục Tĩnh Hồ cau mày, trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Như vậy không ổn, ta nhận lời với hồ ly bảo vệ ngươi, ta phải có chừng mực. Huống hồ ta ăn còn nhiều hơn ngươi. Ngươi là một cô gái nhỏ còn không sao, ta là một người luyện võ kiêm tu nội ngoại, sao có thể suy yếu hơn ngươi? Hay là ngươi sợ ta đi theo nghe trộm? Ta ẩn mình ở nơi bí mật gần đó, ngươi không cho ta đi ra, ta sẽ không ra, không được sao?” Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
“Mục công tử đừng nói vậy. Ta nào có lo lắng công tử nghe trộm, chỉ là sợ ngươi mệt nhọc. Thôi được, đã như vậy thì công tử cứ ẩn nấu ở một nơi bí mật gần đó, nếu có chuyện gì, thì kín đáo nghe ám hiệu của ta mà hành động.”
“Được.” Mục Tĩnh Hồ gật đầu cười nói: “Vậy các ngươi đi đi.”
Tần Nghi Ninh biết Mục Tĩnh Hồ đương nhiên có biện pháp đuổi kịp, liền bảo Băng Đường và Ký Vân cầm theo đèn, men theo đường nhỏ đi xuống chân núi Thường Xuân.
Tới chân núi, quả nhiên nhìn thấy trên con đường cách đó không xa có một chiếc xe ngựa đang đậu. Trên xe ngựa, ngọn đèn bão lay động trong gió đêm, trong không khí tràn ngập mùi cỏ tươi ẩm ướt sau cơn mưa, khiến Tần Nghi Ninh cảm thấy rất dễ chịu.
Ba người bước nhanh về phía xe ngựa, người đứng phía trước xe ngựa cũng bước tới nghênh đón.
Tần Nghi Ninh nhìn kỹ lại, phát hiện người tới đón không phải là Tần Hòe Viễn.