"Quốc công thực sự rất cơ trí, như thế này là đã giải được gian kế của họ Tần rồi!”
“Không sai. Vốn là lão phu đi đầu hàng trước, nào ngờ bị Tần Mông giành trước! Không những cầm đầu danh trạng tới gặp Hoàng thượng bố trí lão phu, còn muốn lập đại công với phía Đại Chu. Mọi việc của hắn đều thuận lợi, chẳng lẽ chỗ tốt vẫn đều là hắn?”
“Thật ra kế hoạch của hắn rất tốt, chỉ tiếc là đã bị lão phu thăm dò được tin tức trước một bước. Sứ thần bí mật của Chu triều đã mấy lần nhắc tới việc diệt trừ tên hung thần ác sát Bàng Chi Hi. Xem ra họ Bàng sống ở Đại Chu cũng không tốt lắm.”
“Quốc công gia anh minh, họ Bàng quá mức ngông cuồng rồi, công cao chấn chủ còn không biết cụp đuôi lại mà làm người. Tuy nhiên, Quốc công gia quả thật là mưu trí vô song, thật sự khiến ta bội phục!”
“Đó chẳng qua là một chút tài mọn. Trước hết dùng con tiện nhân kia dẫn dụ họ Bàng tới, sau đó làm thịt họ Bàng rồi giá họa cho Tần Hòe Viễn. Như vậy, mặc dù chúng ta đầu hàng, Tần Hòe Viễn cũng mang lấy tội danh giết Trung Thuận thân vương. Đến lúc đó, dù hắn có một trăm cái miệng cũng không nói rõ được, như vậy là một hòn đá ném trúng hai chim, miễn cho lão phu tới Đại Chu rồi còn phải chịu sự chèn ép của đám người này, cũng tiện thể giúp Hoàng hậu diệt trừ con tiểu tiện nhân này!”
…
Tần Nghi Ninh chậm rãi nhắm mắt lại, đã nghe rõ ràng lời nói của hai người này, trong lòng đã sớm thất kinh, không ngờ An Quốc công Lý Miễn lại là loại người tiểu nhân đê tiện như vậy!
Ngoài ra, sứ thần bí mật của Đại Chu mà An Quốc công nói tới là ai? Là ai muốn đẩy Bàng Kiêu vào chỗ chết?
Tần Nghi Ninh suy nghĩ, vẫn vờ hôn mê như trước, chỉ là cẩn thận hé mắt một chút quan sát.
Nàng phát hiện mình đang ở trên một chiếc xe ngựa rất rộng rãi, lúc này Băng Đường đang nằm bên chân nàng, cũng bị trói hai tay. An Quốc công và một người đàn ông vóc người gầy gò ngồi đưa lưng về phía nàng, ở trong góc phía trước thùng xe bị hai người che khuất, dường như còn có một người bị trói.
Tần Nghi Ninh vừa nghĩ như vậy, chợt nghe người trong góc thùng xe kêu “ô ô” trong cổ họng, rõ ràng là có điều muốn nói. Nghe giọng kêu thì hình như là Khải Thái.
An Quốc công cười nhạt một tiếng: “Hừm, suýt quên mất thứ này. Hắn muốn nói, cho hắn nói.”
Tùy tùng của An Quốc công liền bước tới, rút giẻ nhét trong miệng Khải Thái ra.
Khải Thái thở hổn hển, chất vấn: “Chẳng phải các ngươi nói, muốn lợi dụng Tứ tiểu thư dẫn dụ tên hung thần Bàng Chi Hi tới để giết chết, khiến quân địch rối loạn, chúng ta sẽ không cần phải đầu hàng sao? Các ngươi dám lừa gạt ta! An Quốc công, uổng cho ngươi là Quốc trượng! Ngươi đã ngấm ngầm có ý định đầu hàng từ lâu! Ngươi đã phụ lòng Hoàng thượng, làm sao xứng làm người Đại Yên! Ngươi gọi Tứ tiểu thư ra, còn muốn hại chết chủ tử của ta! Ngươi thật sự quá đê tiện, vô sỉ!”
“Ha! Đừng nói hay ho cứ như là ngươi trung thành lắm vậy!” An Quốc công cười giễu cợt: “Chủ tử của ngươi cũng chỉ có một khuê nữ như thế, cho dù là nguyên nhân gì, ngươi lừa gạt con gái hắn đi ra là đã phản bội hắn rồi!”
“Nhưng ta chưa bao giờ muốn hại Hầu gia! Ta chỉ vì đại nghĩa quốc gia! Vì triều đình Đại Yên!”
“Ngu muội!” An Quốc công nhắm mắt lại, tùy ý khoát tay ngăn lại: “Ai mang thứ tởm lợm này lên xe vậy? Ngựa kéo nặng lắm, vứt xuống đi, nhớ chặt đầu.”
“Dạ.”
Xe ngựa từ từ dừng lại, bên ngoài liền có thị vệ bước lên xe, kéo Khải Thái xuống.
Khải Thái kinh sợ chửi ầm lên: “Họ Lý kia, ngươi không sẽ không được chết yên lành đâu! Ngươi chết không yên lành đâu!”
“Đây là lão phu thanh lý môn hộ cho Hầu gia nhà ngươi. Không ngờ một con chó được hắn nuôi dưỡng hai mươi mấy năm lại quay lại cắn hắn như vậy, hắn đúng là vô năng.”
Màn xe từ từ bây giờ xuống, ở bên ngoài, tiếng mắng chửi của Khải Thái đã im bặt, xe ngựa lại chạy đi.
Tần Nghi Ninh nhắm mắt lại, không kiềm chế được, cả người khẽ run lên. Nàng cố hết sức khiến mình bình tĩnh lại, không để đối phương phát hiện mình đã tỉnh lại.
Một khi An Quốc công phát hiện nàng đã tỉnh, ông ta sẽ nghi ngờ nàng nghe được những lời bọn họ nói chuyện, lúc đó nhất định nàng sẽ bị giết người diệt khẩu. Đối phương muốn lợi dụng nàng để dụ Bàng Kiêu tới, nói không chừng sẽ hạ độc nàng, phá hủy thân thể của hắn, lợi dụng nàng xong thì giết nàng.
Nàng tin rằng, một cô gái nhỏ như nàng cũng dự đoán được, thì nhất định một tên cáo già như An Quốc công cũng nghĩ tới, nàng tuyệt đối không thể mạo hiểm như vậy.
Tuy nhiên, hiện giờ nàng có thể xác định, phụ thân nàng tạm thời không sao.
Trước khi An Quốc công giết được Bàng Kiêu, ông ta sẽ không tiết lộ phong thanh trước mặt phụ thân. Dù sao phụ thân nàng nổi danh “Trí Phan An”, người bình thường giở thủ đoạn cũng không dám để phụ thân nàng biết, sợ ông sẽ suy đoán ra chân tướng sự việc.
Tần Nghi Ninh vờ hôn mê, trong đầu đã bắt đầu nghĩ đối sách.
Không bao lâu sau, xe ngựa dừng lại.
Tần Nghi Ninh nghe thấy dường như có tiếng gió to thổi cờ quạt bay phấp phới, còn có tiếng bước chân và tiếng áo giáp ma sát, nàng không dám mở to mắt nhìn, nhưng nàng đoán được, hẳn là mình đã tới quân doanh.
Có người vén rèm xe lên, cung kính mời An Quốc công xuống xe, lại có người bước vào trong xe, ôm nàng lên.
Mùi mồ hôi đàn ông chua chua xộc vào mũi nàng. Trong quân không thể dựa vào suối nước nóng trên núi như bọn nàng, thời tiết khô hạn, muốn tắm cũng không dễ dàng.
Tần Nghi Ninh cố gắng chịu đựng, vẫn giả vờ hôn mê như trước.
Chợt nghe An Quốc công nói: “Nhốt nha đầu kia một mình trong một lều, lát nữa còn hữu dụng, các ngươi không được phép đụng tới cô ta.”
“Quốc công gia, ý của ngài là…” Tần Nghi Ninh nghe xung quanh có người khó giấu được sự phấn chấn trong giọng nói, nàng có cảm giác có rất nhiều ánh mắt không tốt đang dán vào thân thể của mình. Nếu không phải vì nàng tự buộc mình thả lỏng chân tay thì sợ rằng sự cảnh giác luyện được trong nhiều năm qua sẽ khiến nàng lập tức vùng dậy trốn chạy.
“Mấy tên ranh con này, đều nhịn không nổi nữa rồi phải không?” An Quốc công cười mắng.
Mấy hán tử ở gần đó liền mỉm cười.
Xem ra những người này đều là thân tín của An Quốc công. Sau khi lợi dụng nàng xong, e rằng An Quốc công sẽ ban nàng cho những người này…
“Cứu tỉnh tiểu nha đầu kia đi. Bảo nó đi về phía trước, báo tin cho Bàng Chi Hi, nói nếu họ Bàng không đến, lão phu sẽ ban nữ tử hắn yêu quý cho các tướng sĩ trong quân! Sai người canh chừng kỹ càng tiểu nha đầu kia, đừng để nàng ta giở trò!”
Vừa dặn bảo, An Quốc công vừa từ từ đi ra xa.
Lập tức có người mang nước tới cứu tỉnh Băng Đường.
Băng Đường chỉ bị trói tay, miệng không bị nhét giẻ, vừa tỉnh lại biết rõ ràng tình huống, liền hét to: “Các ngươi muốn làm gì? Không sợ Hầu gia nhà ta biết sẽ trị tội các ngươi sao?”
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
“Muốn trị tội thì cũng phải xem sau này, lúc này nếu như tiểu nha đầu ngươi không nghe lời, bọn ta làm thịt ngươi trước!”
Liền có người lập lại lời dặn bảo của An Quốc công cho Băng Đường nghe.
Mà Băng Đường trả lời như thế nào, vẻ mặt ra sao, Tần Nghi Ninh đang vờ hôn mê không thể biết được.
Tần Nghi Ninh cảm thấy người đang ôm nàng bắt đầu bước đi, lập tức mang nàng bước vào một doanh trướng, nhẹ nhàng đặt nàng xuống.
Ngón tay thô ráp của đàn ông mang theo mùi mồ hôi và mùi thuốc lá lưu luyến vuốt ve trên khuôn mặt nàng.
Tần Nghi Ninh nghe tiếng đàn ông nuốt nước bọt, còn có tiếng hít thở đang dần dần trở nên nặng nhọc.