CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Chương 475KHIÊU KHÍCH

Tần Nghi Ninh vốn không muốn đi ra, nhưng nàng nghĩ đây là cơ hội khó có để đi ra ngoài dò xét địa hình, cho dù có nghĩ ra được biện pháp chạy trốn hay không, nếu quen thuộc cảnh vật xung quanh thì cũng yên tâm hơn.



Thị nữ vén rèm cửa lên, cung kính đỡ Tần Nghi Ninh đi ra ngoài.



Bên ngoài lều là thảo nguyên mênh mông xanh biếc, những chiếc lều mái tròn màu trắng nằm thành hàng, cờ xí màu sắc rực rỡ bay phấp phới trong gió.



Trong phạm vi chừng năm trăm bước, có rất nhiều người dân đang vây quanh một chỗ hò hét, giữa sân là một đám nam nữ cưỡi ngựa. Bọn họ tay cầm dây cương, cúi rạp người trên lưng ngựa, hai chân mạnh mẽ kẹp chặt hông ngựa, mông hơi nhếch lên, mặc cho tuấn mã lao về phía trước như một mũi tên rời khỏi dây cung. Khi kỵ mã chạy ngang qua đám người, mọi người lại hoan hô ầm ĩ, nhất là A Na Nhật, nàng ta mặc y phục màu đỏ cưỡi ngựa trắng, nhận được tiếng hoan hô to nhất.



“Hay quá! Hay quá!”



“Khả Hãn uy vũ!”



“Khả Hãn quả thật là nữ trung hào kiệt!”



“Khả Hãn là nữ tử xuất sắc nhất Tác - ta chúng ta!”







Tiếng đám người xôn xao, tiếng reo hò ầm ĩ, cùng với tiếng vó ngựa rộn rã, khiến người nghe cảm thấy hân hoan.



Ngay cả một con tin bị bắt cóc tống tiền như Tần Nghi Ninh nhìn thấy cảnh tượng đó cũng cảm thấy tâm trạng dễ chịu phần nào.



Thị nữ chỉ vào sân đua ngựa, thấp giọng nói một câu, mặt mày hớn hở nhìn nàng, như là đang đợi nàng trả lời.



Lúc này Tần Nghi Ninh đã hiểu ra, thị nữ muốn mời nàng xem đua ngựa.



Tần Nghi Ninh cười, gật đầu tạ ơn: “Được rồi, ta theo ý của ngươi, đa tạ ngươi nói cho ta biết bên ngoài sôi nổi như vậy.”



Thị nữ cũng không hiểu Tần Nghi Ninh nói cái gì, nhưng nhìn khuôn mặt xinh đẹp khi nàng dịu dàng mỉm cười thì nàng ta đỏ mặt, ánh mắt sáng lên, nói câu gì đó, lại chỉ vào trong sân, rồi nắm tay Tần Nghi Ninh đi về phía bên kia.



Tần Nghi Ninh nhìn xung quanh, xác định sau khi mình ra khỏi lều, tuy có người đi theo giám thị nhưng không ai ngăn cản. Đây đương nhiên không phải là điều mà một thị nữ nhỏ nhoi có thể quyết định, mà hẳn là Tư Cần cho nàng được tự do hoạt động.



Rốt cuộc tên kia tự tin đến mức nào? Chẳng lẽ hắn không sợ nàng chạy trốn?



Tần Nghi Ninh đi theo thị nữ kia, bước trên cỏ xanh, chậm rãi đi về phía sân đua ngựa. Trong khoảnh khắc đó, chung quanh tràn ngập mùi cỏ xanh và thoang thoảng mùi gia súc. Không khí này cũng không khó ngửi, mà khiến tinh thần và thể xác của người ta thả lỏng, ngay cả bầu trời và những đám mây trắng ở nơi đây cũng có vẻ đặc biệt thăm thẳm.



Tần Nghi Ninh càng đến gần, càng có nhiều hán tử cao to đang đứng xem phía ngoài phát hiện ra nàng.



Tuy so với nữ tử Giang Nam, nàng cũng khá cao, nhưng so với người Tác - ta, chiều cao của nàng cũng chỉ ở mức trung bình. Nhưng với những người có cùng chiều cao, nàng lại nhận thấy động tác của đa số nữ tử Tác - ta khá yếu ớt. Quan trọng hơn là, trải qua sự giáo dục nghiêm khắc, nàng học được lễ nghi và cách đi đứng, khiến mỗi bước chân của nàng toát ra một khí chất đặc biệt, hoàn toàn khác với những nữ tử Tác - ta.



Dường như trên người nàng có một khí chất cao quý từ trong xương cốt toát ra, huống chi nàng còn có một dung mạo xinh đẹp rất khó miêu tả bằng lời.



Các hán tử xung quanh ngơ ngẩn nhìn nàng, ai nấy đều tản ra hai phía. Khi càng lúc càng nhìn rõ hình dáng của nàng, cho dù là nam hay nữ, đều nhìn nàng đến mức ngây người ra, đều tản ra hai bên như mặt biển bị Moses làm phép tách ra.



Tiếng reo hò và gào thét trợ oai liên tục trước đó, trong thoáng chốc đều giảm xuống.



Trước ánh mắt của bao nhiêu người, Tần Nghi Ninh cảm thấy không được tự nhiên. Cho dù là ở Đại Yên hoặc Đại Chu, hai năm gần đây, mỗi lần ra khỏi cửa, nàng đều đội mũ có mạng che mặt. Lúc còn bé, vì công việc, nàng cũng phải để lộ gương mặt, nhưng lúc đó không có ai nhìn nàng chằm chằm như thế này. Hơn nữa, những người dân du mục Tác - ta này tính tình thuần phác, yêu ghét ai cũng đều liền bộc lộ rõ ràng, ánh mắt bọn họ nhìn nàng không hề dè dặt, mà hét sức nồng nàn khiến nàng cảm thấy không được tự nhiên.



Thế nhưng, cho dù không được tự nhiên, Tần Nghi Ninh cũng quyết không rụt rè.



Gương mặt thản nhiên như không, nàng đi một mạch tới trước sân, qua hàng rào gỗ nhìn về phía những con tuấn mã chạy băng băng quanh sân, vờ chăm chú xem đua ngựa, ngầm hướng ánh mắt về phía xa hơn, quan sát địa hình xung quanh.



A Na Nhật hết sức vui vẻ hưởng thụ sự thừa nhận và hoan hô của thần dân. Nghe được tiếng hô sùng bái và ca ngợi kia, trong lòng nàng ta cảm thấy vô cùng thỏa mãn và càng ra sức thể hiện tài cưỡi ngựa của mình, để càng được nhiều người thừa nhận, cũng để cho họ biết, tuy nàng ta là nữ Khả Hãn duy nhất trong mấy mươi năm nay của Tác - ta, nhưng nàng ta cũng là là bậc nữ nhi cân quắc, không chịu thua kém nam giới.



Nào ngờ, không hiểu sao, tiếng reo hò vốn làm nhiệt huyết của nàng ta sôi trào đột nhiên yếu hẳn đi.



Trong lòng A Na Nhật hơi nghi hoặc, lại có phần không hài lòng.



Nàng ta phóng ngựa chạy như điên, khi vòng qua chỗ đám người tập trung liền nở nụ cười tự tin, nhưng nàng ta lại nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp hoàn toàn xa lạ với tất cả dân du mục.



A Na Nhật không vui, nhíu mày, khẩn cấp ghìm cương dừng ngựa lại. Đột nhiên bị ghìm cương dừng lại, con ngựa trắng hí dài một tiếng, hai vó trước vung lên cao, lại bất an giậm vó trên mặt đất mấy cái.



A Na Nhật ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, từ trên cao nhìn xuống Tần Nghi Ninh, hất cằm lên, nói: “Ai cho phép ngươi đi ra ngoài? Bản Hãn đâu có cho phép người cực kỳ xấu xí như ngươi đi lại lung tung trong doanh địa!”



Nghe vậy, Tần Nghi Ninh chỉ điềm đạm mỉm cười, nói: “Cũng không có người ngăn cản ta, hơn nữa tay ta trói gà không chặt, cũng trốn không thoát doanh địa của các ngươi. Ta nghe nói Tác - ta là dân tộc niềm nở và hiếu khách nhất, hẳn là Khả Hãn sẽ không đến mức không tuân theo tục lệ của tổ tiên truyền lại chứ?”



“Ngươi…” A Na Nhật bị chặn họng á khẩu không trả lời được, nhíu mày không vui, cười nhạo nói: “Ai chẳng biết là ngươi nhanh mồm nhanh miệng, biết cách bào chữa tội lỗi của mình? Chẳng qua là ngươi dựa vào sắc đẹp để khiến người khác tạo thuận lợi cho ngươi, chỗ nào cũng quyến rũ nam nhân của người khác mà thôi.”



Tần Nghi Ninh cau mày.

Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn

Cùng là nữ tử, nhưng người này nói ra những lời ác độc như vậy, quan trọng hơn là kết tội nàng không có căn cứ, toàn bộ dựa vào suy đoán của nàng.



Có thể thấy được là vị Khả Hãn này lớn lên trong sự nuông chiều, sau khi thành hôn vẫn là như vậy. Mà một người có lòng dạ ngay thẳng như nàng ta lại có một Phò mã không đơn giản.



Tần Nghi Ninh không muốn xen vào việc của người khác, cũng thấy không cần thiết phải nhắc nhở kẻ địch của mình, nàng chỉ hiểu là lúc này mình không thể đánh mất phong thái, khiến người khác chê cười.



“Khả Hãn còn trẻ đẹp như vậy, sao cứ phải nói ra những lời ác độc? Ta luôn cho rằng chỉ có nữ nhân thiếu tự tin mới đa nghi với trượng phu của mình. Huống hồ, ta là gái đã có chồng, trượng phu của ta là đại anh hùng uy chấn thiên hạ. Ở khuê phòng, ta vốn đã đọc thuộc sách “Nữ Huấn” và “Nữ Giới”, cũng từng đọc “Liệt Nữ truyện”, ta đương nhiên hiểu đạo lý gái chính chuyên không thờ hai chồng. Ta tuyệt đối sẽ không làm chuyện nhục nhã đối với tổ tiên. Nếu Khả Hãn muốn bịa tội danh gán cho ta, tốt nhất là cũng phải tìm một biện pháp không mất phẩm cách mới được.”



Tuy lời lẽ của Tần Nghi Ninh không có một từ nào thô tục, nhưng mỗi câu, mỗi chữ đều mỉa mai học vấn và tính cách của A Na Nhật.



Những mục dân xung quanh nghe vậy đều thì thầm bàn tán, rất nhiều người đều tự hỏi Tần Nghi Ninh là ai. Cũng có một số người không biết nàng từ đâu tới, liền hỏi thăm mọi người xung quanh.



A Na Nhật nghe mọi người bàn tán xôn xao, lửa giận trong lòng liền dâng lên, chỉ roi ngựa về phía Tần Nghi Ninh, tức giận nói: “Người Đại Chu các ngươi chỉ biết khua môi múa mép! Nữ tử Tác - ta bọn ta không hiểu mấy cái trò quanh co phức tạp đó đâu! Chẳng qua là ngươi chỉ giỏi mồm mép tỏ vẻ ta đây mà thôi!”

Bình luận

Truyện đang đọc