CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Tần Nghi Ninh đỡ Tôn thị đứng dậy, hành lễ cáo từ với lão Thái Quân rồi bèn rời đi trước, nối đuôi theo đó là Tào Vũ Tình và Tần Tuệ Ninh.



Tần Tuệ Ninh mỉm cười đỡ hờ một cánh tay của Tào Vũ Tình, “Nghĩa mẫu, chuyến dạo chơi lần này quả là việc tốt trời ban, nghĩa mẫu có thể dẫn nữ nhi cùng đi được không? Cho nữ nhi được mở mang tầm mắt một lần?”



Vừa nghe tiếng Tần Tuệ Ninh, Tần Nghi Ninh đã phiền chán bực mình. Sắc mặt Tôn thị nhợt nhạt dần, bèn rảo bước đi nhanh hơn.



Nhưng tiếng nói chuyện từ phía sau vẫn truyền mồn một vào tai.



“Ta cùng lắm chỉ là thiếp, nào có tư cách dẫn thêm người đi? Lão Thái Quân dẫn ta đi đã là phá lệ rồi, một người phụ thuộc như ta thì mang theo một người phụ thuộc làm sao được?” Tào Vũ Tình cười nói: “Không bằng Tuệ Ninh cô nương hỏi phu nhân thử xem.”



Tôn thị nghe mà lòng bùng lên lửa giận, thầm mắng tiện nhân thật biết giả vờ!



Từ khi Tào thị được nạp làm thếp, Tần Tuệ Ninh chẳng còn đến Hưng Ninh Viên thỉnh an nữa, thậm chí gặp mặt cũng chẳng thèm gọi lấy một tiếng mẫu thân. Hôm nay có chuyện, nàng ta lại còn xúi giục Tần Tuệ Ninh đến tìm mình nhờ vả, rõ là có ý khiến mình khó chịu!



Bước chân Tôn thị thoáng chậm lại, đang định nổi cơn thì bị Tần Nghi Ninh ngăn cản.



“Mẫu thân, chúng ta đi bộ về hay ngồi xe về đây?” Hỏi xong Tần Nghi Ninh lại bật cười: “Sức khỏe mẫu thân đã khá hơn một chút rồi, không bằng để nữ nhi cùng đi bộ về với người nhé. Vận động một chút cũng tốt cho sức khỏe mà.”



Nếu Tần Tuệ Ninh muốn lên tiếng xin xỏ, vậy cứ để nàng ta xin xỏ ngay trước mặt mọi người. Dù sao, cửa Hưng Ninh Viên cũng quyết không cho nàng ta bước chân qua.



Tôn thị không hiểu ý Tần Nghi Ninh lắm, nhưng giờ được Tần Nghi Ninh thuyết phục tản bộ cùng, nghĩ nếu không vận động một chút thì khó cải thiện được sức khỏe, đành nén giận gật đầu: “Vậy đi bộ về thôi.”



Phía sau, Tào Vũ Tình thoáng nhìn qua Tần Nghi Ninh, mặt mày tươi cười, thò tay vào cái túi nhỏ đựng đồ ăn vặt bên hông, móc ra một quả táo bỏ vào miệng, cũng không ngồi xe mà bước chân bám sát theo sau Tôn thị và Tần Nghi Ninh.



Trông sắc mặt Tần Tuệ Ninh chừng đã sắp bộc phát.



Tào thị đã vào cửa được ít ngày, Tần Tuệ Ninh hiểu rất rõ thói quen của nàng: Lúc nào cũng mang theo đồ ăn vặt, khi gặp kịch hay thì sẽ quen tay lôi ra ăn.



Chẳng lẽ nàng ta cảm thấy sắp tới lúc có kịch hay rồi, muốn nhìn xem mình cầu xin Tôn thị thế nào ư?



Tần Tuệ Ninh lần chần lưỡng lự, thầm mắng Tào Vũ Tình này quả là tâm tư xảo trá, chẳng những không chịu mang nàng ta đi Thường Xuân Viên còn giựt dây nàng ta đi cầu xin Tôn thị, muốn nhìn trò xấu mặt của nàng ta.



Nhưng nếu không bắt lấy cơ hội lần này, e ngày sau sẽ không còn cơ hội tốt hơn nữa. Dù trong chuyến du xuân nhân dịp Thanh minh lần này, các đấng lang quân đều không trong danh sách nhận thiệp mời, nhưng nếu các nàng đoan trang lễ nghĩa, ắt hẳn vẫn để lại ấn tượng tốt cho các phu nhân vọng tộc, mai sau gả đi cũng có nhiều cơ hội tốt hơn.



Tần Tuệ Ninh bèn hạ quyết tâm, nở nụ cười bước nhanh tới trước: “Phu nhân, người…”



“Đừng gọi ta.” Chưa đợi Tần Tuệ Ninh nói xong, Tôn thị đã lạnh giọng mắng, “Ngươi đã mong được làm nữ nhi của kẻ khác, người khác làm khó, ta cũng chẳng thấy ngươi nói giúp được một câu. Ta yêu thương ngươi như châu như ngọc suốt mười bốn năm, thế mà ngươi nói trở mặt là trở mặt ngay được, sao giờ còn không biết xấu hổ đòi đến xin xỏ?”



“Người hiểu lầm rồi, nữ nhi chỉ…”



“Bây giờ ta không còn là mẫu thân ngươi nữa. Tuy trên danh nghĩa ngươi là con gái nuôi của cha ngươi, nhưng ngươi cứ tự nghĩ lại xem, đã bao lâu ngươi không đến thỉnh an ta, đã bao lâu không gọi ta là mẫu thân nữa rồi? Hả? Đến cả lúc ta bệnh nặng khó giữ cũng chẳng thấy ngươi tới hầu hạ, lúc ta sắp bị chém đầu, ngươi lại trốn trong phủ mặc kệ. Tần Tuệ Ninh, ngươi còn không biết xấu hổ tới tìm ta ư?”



Lời này, Tôn thị nói không nhỏ chút nào. Ngay cả Tào Vũ Tình cùng với Nhị phu nhân và Tam thái thái, cả các cô nương đang đi phía sau cũng nghe rõ mồn một.



Tần Tuệ Ninh không ngờ Tôn thị lại tuyệt tình như vậy, bước chân khựng lại, nước mắt tràn bờ mi, nhìn Tào Vũ Tình cầu cứu: “Nghĩa mẫu, người…”



Tào Vũ Tình cong môi nhổ hạt táo ra, lại nhét vào miệng một miếng mứt táo ngậm, đoạn nói: “Cô nương chớ nên gấp gáp. Tiệc của Hoàng hậu nương nương gồm toàn tiểu thư và phu nhân của các nhà có cáo mệnh trong kinh, nghe nói tổng cộng chỉ có tám nhà. Có đích nữ đương nhiên phải dẫn theo đích nữ, không có đích nữ thì chọn một thứ nữ ưu tú cũng chẳng sao. Cô nương là dưỡng nữ của chi trưởng, đương nhiên không thể tới lượt. Nhưng giờ tiết trời ấm áp, cơ hội ra ngoài du xuân có rất nhiều, cô nương đợi lần sau hẵng đi cũng được.”



Tào Vũ Tình buông từng câu ung dung thong thả, nhưng Tần Tuệ Ninh lại thấy mặt mình bị giáng cho một bạt tai điếng người.



Rõ ràng Tào Vũ Tình đang nói nàng ta không phải đích nữ cũng chẳng phải thứ nữ. Nàng ta vốn chẳng phải con gái Tần gia, vậy nên không ai chịu dẫn nàng ta đi cũng là chuyện rất bình thường.



Đôi mắt Tần Tuệ Ninh trào ra dòng lệ tủi thân, uất ức.



Tào Vũ Tình gói gọn lại túi đựng đồ ăn vặt.



Không ngờ Tôn thị đã tiến bộ rồi, hoàn toàn không giận dữ đôi co với Tần Tuệ Ninh, lại còn biết dùng đạo lý khiến người ta không thể cãi lại. Không còn kịch để xem, có ăn cũng chẳng còn ý nghĩa.



Mọi người ai nấy tự về nhà mình để chuẩn bị, những người đi cũng được ấn định.



Trừ bà vú già ra, lão Thái Quân phải dẫn Tào Vũ Tình, Tôn thị thì đương nhiên phải dẫn theo Tần Nghi Ninh. Nhị phu nhân không có đích nữ, Thất tiểu thư cũng là con dưới danh nghĩa của bà nên sẽ dẫn Thất tiểu thư theo. Tam thái thái không có tước phong, đương nhiên không có cơ hội. Chỉ là đích nữ Tam tiểu thư Tần Giai Ninh đã đính hôn, tháng sáu năm nay sẽ về nhà chồng, thứ nữ Bát tiểu thư Tần Bảo Ninh còn nhỏ tuổi nên cũng không gấp. Vậy nên Tam thái thái cũng không quá sốt ruột.



Mà Tần Tuệ Ninh và Lục tiểu thư không được đi thì lại họp bọn khóc lóc một trận ầm ĩ.



Buổi sớm hôm sau, sắc trời bừng sáng, trước cửa An Bình Hầu sắp sẵn hàng xe chuẩn bị sẵn sàng. Đi đầu tiên là chiếc xe nóc đính tua rủ, treo màn gấm màu xanh ngọc. Chiếc thứ hai là xe mái bằng với bánh xe sơn đỏ, treo màn màu xanh lam. Chiếc thứ ba là xe ngựa cỡ lớn sơn đen cho các vú hầu ngồi.



Lão Thái Quân nắm tay Tào Vũ Tình dắt tới chiếc xe đầu tiên, quay đầu thoáng liếc qua Tôn thị rồi mỉm cười gọi Nhị phu nhân: “Con dẫn Thất nha đầu tới đây ngồi với ta, chúng ta cũng tiện trò chuyện.”



Thể hiện ý muốn cô lập Tôn thị và Tần Nghi Ninh hết sức rõ ràng.



Tần Nghi Ninh liền bưng cái ghế kê chân thấp tới hầu Tôn thị lên chiếc xe thứ hai phủ gấm lam và bánh xe sơn đỏ. Xong xuôi nàng cũng tự nhảy lên, lại kéo Kim ma ma và Băng Đường lên xe, đoạn quay sang nắm tay Tôn thị nhỏ giọng khuyên: “Chúng ta ngồi một mình một xe lại càng thoải mái.”



Tôn thị cười khổ sở: “Con đúng là nhìn thoáng rồi đấy. Con người ấy à, đều là mắt cao hơn đầu, mấy chuyện đội cao đạp thấp này ở đâu chẳng có.”



Từ nhỏ sinh sống trong chốn chợ búa, Tần Nghi Ninh đã thấu triệt đạo lý này. Nên nàng luôn cố ép mình nhất định phải kiên cường, nhất định phải trở nên mạnh mẽ. Nay thấy Tôn thị ủ rũ như vậy, bèn nắm tay mẫu thân nhỏ giọng khuyên nhủ mấy câu.



Đoàn xe chậm rãi đi về phía cửa Nam thành. Ra tới ngoài thành, chỉ thấy loan giá của Hoàng hậu và các tiểu thư, phu nhân của bảy gia tộc được mời khác đã đến đông đủ, cơ hồ mỗi nhà đều có ba, bốn chiếc xe ngựa.



Loan giá của Hoàng hậu đi đầu tiên, nữ quyến tám nhà hợp bọn với nhau, cộng thêm bà vú nha hoàn và thị vệ tạo thành đội ngũ trùng điệp kéo dài, âm thanh vang xa, khí thế phi thường. Hoàng hậu vô cùng chú ý đến phong thái hoa mỹ xa xỉ của mình, lúc ra lệnh lên đường phải có lễ nhạc tấu phụ họa. Liền ngay sau đó, một đội thị vệ từ trong cung đi theo chạy thẳng về phía sau và dừng lại ở phía ngoài đoàn xe, cứ cách một trượng lại đứng một người.



Tần Nghi Ninh vén rèm cửa sổ nhìn ra. Đồng ruộng xanh non bát ngát, những ổ hố trên đường lớn đã bị san phẳng từ lúc nào, lại cộng thêm đội ngũ kéo dài ngút tầm mắt này đây.



Nếu Thanh Thiên Minh muốn ám sát yêu hậu, vậy đây chính là một cơ hội tốt, không chừng còn có thể một lần diệt sạch các nữ quyến của tám gia tộc lớn trong kinh.



Nhưng chuyến xuất hành lần này lại không gặp phải thích khách, mọi việc vô cùng thuận lợi.



Bởi Hoàng hậu muốn ra ngoài, Hoàng thượng đã sai người đi kiểm tra một lượt con đường tới Thường Xuân Viên, tu sửa đường đi từ sớm. Thế nên chỉ muốn chớm trưa, đoàn xe đã lục tục dừng bánh.



Tên nội thị mặc bộ đồ thái giám màu xám đậm chạy từ đằng trước tới, thông báo cho các tiểu thư phu nhân xuống xe.



Tần Nghi Ninh đỡ Tôn thị xuống xe ngựa, phóng mắt nhìn ra núi rừng xanh thẳm trải rộng phía trước và khoảnh rừng đào mọc kín hai bên đường, cảm giác hô hấp cũng nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều.



“Đã tới nơi rồi sao?” Tần Nghi Ninh hỏi tên thái giám đứng gần đó.



Thái giám cười đáp: “Hồi bẩm tiểu thư, Hoàng hậu nương nói nơi này không khí mát mẻ, cảnh sắc hợp lòng người, dự định đi bộ từ đây lên trên núi. Một là để tiện ngắm cảnh, hai cũng coi như một cái thú, cũng bảo các tiểu thư phu nhân tản bộ chung cho vui.”



Tần Nghi Ninh bèn cười gật đầu: “Nương nương thật là có nhã hứng.”



Nàng vừa nói dứt lời, phía sau đã có người hùa theo: “Cảnh sắc nơi này xinh đẹp như vậy, cũng chỉ có nương nương mới có được ân sủng nhường ấy của Thánh thượng.”



“Đúng vậy, nương nương được trời cao phù hộ, thánh sủng kéo dài không suy, quả thật khiến người ta hâm mộ.”



Tần Nghi Ninh không nhận ra các phu nhân xung quanh, thế là cũng không chen miệng vào.



Nhưng còn Tôn thị, bởi từ nhỏ đã có điều kiện nên giờ này xã giao cũng rất thuận lợi.



Tôn thị chỉ một phu nhân độ chừng bốn mươi tuổi mặc bộ xiêm áo nhiều lớp, nói: “Vị này là Lý phu nhân phủ An Quốc công.”



“Thỉnh an Lý phu nhân.” Tần Nghi Ninh nhanh nhẹn hành lễ.



Phu nhân An Quốc công liền mỉm cười gật đầu, kéo một nữ tử tầm mười bảy, mười tám đứng cạnh tới, bảo: “Đây là tiểu nữ nhi của ta, Nghiên Nghiên.”



Lý Nghiên Nghiên nở nụ cười xinh đẹp, bước tới khuỵu gối làm lễ với Tần Nghi Ninh, Tần Nghi Ninh cũng nắm tay nàng đáp lễ.



“Chào tỷ tỷ.”



“Chào muội muội. Nghe danh Tần muội muội xinh đẹp tuyệt trần đã lâu, hôm nay được gặp, đến cả tỷ tỷ cũng khó cầm lòng ngắm thêm mấy lần.” Lý Nghiên Nghiên cười tươi như hoa, tay nắm chặt tay Tần Nghi Ninh.



Cạnh đó là lão Thái Quân đang hàn huyên với những phu nhân khác. Thấy Tôn thị dẫn Tần Nghi Ninh trò chuyện với nữ quyến phủ An Quốc công, bấy giờ mới như tìm được phương hướng, lân la tới gần đó bắt chuyện. Vietwriter.vn



Tôn thị đúng mực dẫn Tần Nghi Ninh giới thiệu với rất nhiều người.



Trí nhớ Tần Nghi Ninh rất tốt, chỉ chào hỏi đã nhớ kĩ người ta. Phát hiện người ở đây hôm nay thấp nhất cũng có tước Hầu, duy nhất một người tuy không có tước vị nhưng cũng là phu nhân của Tào Quốc cữu, chị dâu của Hoàng hậu.



Về Tiền thị, đương nhiên Tần Nghi Ninh và Tôn thị đều còn nhớ. Hồi năm ngoái, Tần Nghi Ninh phụng chỉ dụ vào cung, vô tình gặp được Tào Quốc cữu bấy giờ đang dẫn theo phu nhân và nhi tử ở chỗ Hoàng hậu. Con trai Tào Quốc cữu, tức cháu trai Hoàng hậu lại công khai chòng ghẹo nàng. Nếu không phải nàng nhanh trí nghĩ được biện pháp, lập tức òa khóc tại chỗ, để Hoàng đế tự biết mình đuối lý không dám làm quá thì e giờ đã phải gả tới Tào gia.



Nay gặp lai phu nhân Tào Quốc cữu, cảm xúc trong lòng Tần Nghi Ninh rất khó diễn tả, ngoài mặt lại làm như đã hoàn toàn quên sạch người này, dùng lễ phép chào hỏi chu toàn một lần.



Nhìn thấy Tần Nghi Ninh, Hoàng hậu lại nhớ tới sự vô lễ của Bàng Kiêu trước mặt Thánh thượng và sự nhượng bộ của Hoàng đế, không khỏi hừ khẽ một tiếng, biếng nhác lên tiếng: “Đi thôi, mau tới Thường Xuân Viên để còn kịp buổi tiệc.”



Mọi người đồng loạt đáp vâng. Các nữ quyến bèn khoác tay lập hội cười nói, vây quanh Hoàng hậu dần tiến lên sườn núi.

Bình luận

Truyện đang đọc