Băng Đường và Tùng Lan nghe xong Tần Nghi Ninh thuật lại từ đầu đến cuối mọi chuyện xảy ra nhiều ngày nay, đều ngẩn ra.
“Nói như vậy, vị Diêu công tử kia chính là Trung Thuận Thân Vương của Đại Chu? Chính là tên giết người vô số, ăn tươi nuốt sống trong lời đồn đãi?” Mắt Băng Đường mở to.
Tần Nghi Ninh gật đầu: “Tuy nhiên thoạt nhìn thì hắn cũng không như lời đồn đãi.”
“Trời ạ! Ta lại có nhiều cơ hội có thể dùng kim đâm chết hắn như vậy!” Băng Đường đi tới đi lui, vòng quanh tại chỗ: “Thảo nào khí thế của hắn khác người bình thường, còn có võ công cao cường như vậy. Chỉ là nô tỳ không hiểu, rõ ràng là năm xưa Tần Thái sư dùng kế ly gián khiến cho Hộ Quốc tướng quân bị giết chết, như vậy tính ra, tiểu thư là con gái của kẻ thù của Bàng tiểu Vương gia, thù giết cha không đội trời chung, hắn lại có thể đối xử đặc biệt như vậy với tiểu thư, thật sự là khó giải thích.”
Tùng Lan vuốt ve con thỏ nhỏ mà Tần Nghi Ninh ôm trong tay, cười nói: “Vậy còn có gì mà khó hiểu? Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, dung mạo xinh đẹp của cô nương chúng ta, đừng nói ai khác, ngay cả chúng ta hầu hạ mỗi ngày, mà có khi còn nhịn không được muốn ngắm lâu một chút, huống hồ là Bàng tiểu Vương gia? Cô nương, người xem Bàng tiểu Vương gia thật có lòng, còn tặng cho người một con thỏ nhỏ nhỏ thật đáng yêu.”
Dường như Nhị Bạch nghe hiểu câu khen ngợi của Tùng Lan, nó dụi dụi đầu vào lòng bàn tay của Tùng Lan, rồi lại lắc lắc cái mông nhỏ, muốn nhảy xuống đất.
Tần Nghi Ninh liền khom người đặt nó xuống đất, chỉ thấy nó nhảy từng bước tới cửa, dáng vẻ như muốn đi mà không có cách nào.
“Nó muốn đi ra ngoài?” Băng Đường thấy lạ, liền bước tới giúp Nhị Bạch đẩy cửa ra, Nhị Bạch lắc lắc cái mông tròn vo nhỏ nhắn, nhảy ra ngoài.
Tuy nhiên chỉ chốc lát sau, Băng Đường đã bế Nhị Bạch về, cười nói: “Bàng tiểu Vương gia đúng là biết tặng, con thỏ nhỏ này thành tinh rồi sao? Vậy mà còn biết tự ra ngoài đi vệ sinh.”
Xưa nay, những con vật nhỏ lông xù vừa mềm mại vừa đáng yêu luôn khiến người ta yêu thích, không chỉ Tần Nghi Ninh, mà Băng Đường và Tùng Lan cũng rất thích Nhị Bạch, hai người cẩn thận dọn dẹp giúp Nhị Bạch, rồi lại ôm nó tới giao cho Tần Nghi Ninh.
Tần Nghi Ninh ôm Nhị Bạch, nhìn chiếc túi lưới hoa mai đỏ rực trên cổ nó, nhớ tới dáng vẻ của kẻ cuồng vọng kia khi khom lưng cúi người cột túi lưới cho con thỏ nhỏ, đôi mày thanh tú cau lại, gương mặt ửng đỏ.
Băng Đường và Tùng Lan liếc nhìn nhau.
Băng Đường cười nói: “Cô nương, người cũng đừng suy nghĩ nhiều, chẳng phải người đã nói sao, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, lúc trước chúng ta còn nghĩ triển vọng của cuộc hòa đàm lần này là đen tối, hôm nay tuy có hiểm nguy, nhưng chẳng phải đều đã vượt qua đó sao? Huống chi, nô tỳ có lời nói thật lòng, mong tiểu thư không giận nô tỳ.”
Băng Đường nói rồi liền ngồi xuống bên cạnh Tần Nghi Ninh, vừa dùng một tay vuốt ve đầu Nhị Bạch, vừa tiếp tục nói: “Nô tỳ nghĩ, Bàng tiểu Vương gia không xấu. Hôm nay trong thành truyền ra tin đồn, nếu là tin đồn giữa người và tên háo sắc kia thì nô tỳ hận không thể giết chết lão ta, nhưng là truyền ra tin đồn giữa người và Bàng tiểu Vương gia, thì nô tỳ thật sự cảm thấy hai người là trai tài gái sắc.”
Tùng Lan cũng gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, Bàng tiểu Vương gia đã mấy lần cứu tiểu thư, hôm nay, hắn không chỉ cứu mạng tiểu thư như lần ở Tiên Cô quan, mà nếu không nhờ có Bàng tiểu Vương gia làm loạn lên trong quân doanh, thì chưa nói tới việc tiểu thư không tránh khỏi nanh vuốt ma quỷ của họ Liêm, mà ngay cả Thái sư gia che chở tiểu thư cũng bị Hoàng thượng trách tội. Bây giờ hắn đã làm ầm ĩ lên như vậy rồi, Hoàng thượng còn có thể trách tội ai được?”
Nghe các nàng nói, mặt Tần Nghi Ninh càng đỏ.
Đây là do hai người không thấy được nhiều về người này, nàng lại không thể nói ra là Bàng Kiêu dùng lời lẽ khinh bạc mình như thế nào, hôn nàng mạnh bạo ra sao. Trước kia, tuy hắn mồm miệng không tốt, luôn thích trêu đùa nàng, nhưng rốt cuộc hành sự một cách chính nhân quân tử. Không ngờ tới quân doanh, hắn lại lộ nguyên hình, thật sự là mang dáng vẻ của một Hỗn Thế Ma Vương.
Thấy Tần Nghi Ninh đỏ mặt không nói lời nào, Tùng Lan và Băng Đường cũng đều biết điều, không nhiều lời nữa.
Dù sao thì thói đời nữ tử vốn ở thế yếu, một nữ tử có thân phận như Tần Nghi Ninh, tương lai cũng không do bản thân nàng làm chủ, lúc này nhiều lời tác động tới tình cảm của tiểu thư, nếu chẳng may sau này số phận xảy ra theo chiều hướng khác, chẳng phải là sẽ làm nàng đau lòng sao?
Hai người liền sai người chuẩn bị nước nóng cho Tần Nghi Ninh rửa mặt.
Tần Nghi Ninh từ chối dự tiệc do Lưu tri phủ thết đãi, rồi nằm xuống lập tức chìm vào giấc ngủ nặng nề. Trong mấy ngày chờ đợi trong sự thấp thỏm bất an ở quân doanh, nàng liên tục ăn không ngon ngủ không yên, giờ đây lại ngủ rất sâu, ngủ một mạch đến khi trời sáng rõ vào ngày hôm sau.
Mà Tần Hòe Viễn và Thôi Văn Khánh sau một hồi bàn bạc, quyết định không nên nấn ná lâu ở thành Hề Hoa, liền sai người hồi kinh báo tin cho Hoàng đế biết cuộc hòa đàm đã thành công, còn phần mình cũng chấn chỉnh sơ lược, rồi dẫn người rời khỏi thành Hề Hoa.
Lúc đoàn người rời đi, dân chúng đứng hai bên đường vui vẻ đưa tiễn, có nhiều người hô mấy tiếng “Trí Phan An”, tạo ra âm thanh như sấm dậy.
Ba người Tần Nghi Ninh, Băng Đường và Tùng Lan ngồi trong xe ngựa cũng cầm lòng không đậu trước sự náo nhiệt ở bên ngoài, hiếu kỳ vén rèm cửa sổ thành một khe hở, nhìn ra bên ngoài.
Băng Đường thấp giọng nói: “Hai chúng ta chưa làm được gì, nhưng lại có thể được thơm lây nhờ lão gia và cô nương, nếm trải mùi vị được người khác yêu quý, đây là cáo mượn oai hùm.”
Tần Nghi Ninh nghe vậy, nhẹ nhàng nắm tay Băng Đường.
Băng Đường số khổ, người của Đường gia chủ không còn ai khác sống sót, nếu họ còn sống, dân chúng cũng sẽ yêu quý Đường thái y giống như vậy.
Dường như Băng Đường hiểu rõ Tần Nghi Ninh đang nghĩ gì, liền nhìn nàng cười cởi mở.
Tùng Lan vẫn nhìn ra bên ngoài, lúc này lại đột nhiên nói: “Cô nương, người xem, người bên ngoài kia có phải là Bàng tiểu Vương gia không?”
Tần Nghi Ninh ngạc nhiên cúi người nhìn theo ngón tay chỉ của Tùng Lan, thì thấy phía sau đoàn xe, có hai người đàn ông dắt ngựa, không nhanh không chậm theo sát nhau đi tới. Họ mặc áo choàng bằng vải bông mịn tầm thường, gương mặt cũng bị cổ áo lông che khuất phân nửa. Thân hình và hình dạng kia, còn không phải là Bàng Kiêu và Hổ Tử thì còn là ai?
Hai người này lại muốn làm gì đây?
Dường như nhận thấy ánh mắt của Tần Nghi Ninh, Bàng Kiêu nhìn về phía xe ngựa, trong chớp mắt ánh mắt hắn gặp phải ánh mắt Tần Nghi Ninh, vốn đang lạnh lùng nghiêm nghị, hắn chợt nhe răng cười.
Nụ cười của hắn khiến Tần Nghi Ninh run lên, liền buông rèm cửa xuống.
Bàng Kiêu sờ mũi, khuôn mặt lại khôi phục vẻ lạnh lùng.
Hắn soi gương đồng luyện cười cả buổi, chẳng lẽ trông xấu như vậy sao?
Trong xe ngựa, Tùng Lan nói: “Bọn họ cải trang theo chúng ta ra khỏi thành, là muốn tới kinh thành sao? Như vậy sợ là không tốt đâu.”
Theo phản xạ, Tần Nghi Ninh vuốt ve Nhị Bạch xuôi theo chiều lông của nó, một lúc sau mới ổn định được nhịp tim, nàng nói: “Hôm nay cuộc hòa đàm thành công, Đại Chu rút quân, hai nước khôi phục bang giao, cho dù bọn họ tùy ý đi lại trên đất Đại Yên, cũng không ai có ý kiến gì.” w●ebtruy●enonlin●e●com
Băng Đường nói: “Có lẽ chỉ là tiện đường thôi, cô nương cứ yên tâm, chỉ cần bọn họ không có ác ý đối với cô nương, thì không có gì phải sợ.”
Tùng Lan nghe vậy, cũng gật đầu.
Đoàn xe rời khỏi thành Hề Hoa, liền tăng tốc độ. Tần Nghi Ninh mấy lần quan sát, phát hiện Bàng Kiêu và Hổ Tử vẫn chưa đuổi kịp đội ngũ, tuy có hơi khó hiểu khi tốc độ của hai người quá chậm, nhưng chỉ nghĩ tới rồi thôi.
Lúc đi, cảm thấy triển vọng mịt mờ, đường đi dài đằng đẵng, lúc về ai nấy đều sốt ruột về nhà, ngay cả bước chân cũng đều trở nên nhẹ nhàng đi rất nhiều. Bởi vậy, lượt đi mất hai ngày đường, lượt về chỉ mất một ngày rưỡi, tới trưa ngày hai mươi chín, đoàn xe đã tới ngoại thành kinh đô.
Hoàng đế đã biết hòa đàm thành công, mọi người đang trên đường về, sớm đã an bài nội thị chờ ở trước cửa thành.
Nhìn thấy bọn Tần Hòe Viễn, nội giám mặc y phục thái giám màu xám đậm liền cung kính hành lễ, cười lấy lòng nói: “Tần Thái sư, Thôi đại nhân, Hoàng thượng có khẩu dụ, nói là tạm thời mời đoàn của đại nhân đóng quân ở ngoài thành, ngủ lại một đêm, sáng sớm ngày mai Hoàng thượng muốn tổ chức một nghi lễ nghênh tiếp, ngài sẽ đích thân dẫn chúng thần ra khỏi thành đón chào.”
Tần Hòe Viễn cười nói: “Vâng, làm phiền công công thay bản quan bẩm báo với Hoàng thượng, Hoàng thượng một phen khổ tâm, thần vô cùng cảm phục tận gan ruột.”
“Tần Thái sư là cánh tay của Hoàng thượng, Hoàng thượng coi trọng ngài là lẽ đương nhiên.” Nội giám lại nhìn về phía chiếc xe ngựa phía sau đoàn người, cười nói: “Hoàng thượng còn có ý chỉ, xin Tần Thái sư an bài Tần tiểu thư đi trước vào thành, dù sao nghi lễ ngày mai đông người lắm miệng.”
Đây là Hoàng đế sợ người ta xuyên tạc sau lưng là ông ta sử dụng một nữ tử đi hòa đàm?
Tuy nhiên Tần Hòe Viễn chỉ mong sao đưa Tần Nghi Ninh về trước, tránh cho con gái bị mọi người nhìn ngó bằng đủ loại ánh mắt nghi ngờ và phỏng đoán.
Bởi vậy Tần Hòe Viễn cười nói: “Rốt cuộc là Hoàng thượng suy nghĩ chu toàn, thần tuyệt đối không nghĩ ra. Vậy thì thần lập tức sai người đưa tiểu nữ vào trong thành. Đa tạ công công.”
Nội giám cung kính hành lễ với Tần Hòe Viễn và Thôi Văn Khánh rồi liền cáo từ hồi cung phục mệnh.
Tần Hòe Viễn và Thôi Văn Khánh ra lệnh cho mọi người cắm trại ở ngoài thành, lại bố trí mười người hộ tống Tần Nghi Ninh về phủ trước.
“Gặp lão Thái Quân thì hết lòng an ủi lão nhân gia, nói rằng ngày mai vi phụ tham gia nghi lễ xong sẽ lập tức hồi phủ.” Tần Hòe Viễn căn dặn Tần Nghi Ninh.
“Con biết, con sẽ không để lão Thái Quân lo lắng.”
Tần Hòe Viễn gật đầu, lại nói: “Một số việc trong cuộc hòa đàm, có việc có thể nói, có việc không nên nói, con hãy lưu ý.”
“Con tự biết chừng mực, sẽ không nói lung tung, dù sao đây là việc cơ mật trong triều.” Tần Nghi Ninh cười đáp.
Tần Hòe Viễn biết Tần Nghi Ninh rất thông tuệ, liền yên tâm cười cười: “May mà chúng ta đều bình an trở về, cuộc sống sau này còn có hy vọng.”
“Dạ.” Thấy Tần Hòe Viễn mỉm cười, Tần Nghi Ninh cũng không kìm được nụ cười, lần này đi xa tham gia hòa đàm, nàng càng hiểu rõ về Tần Hòe Viễn, càng muốn quấn quýt bên cha mình.
Nói xong mấy câu với Tần Hòe Viễn, Tần Nghi Ninh liền lên xe ngựa, dẫn người vào kinh.
Đi ngang qua khách sạn Đạp Vân, Tần Nghi Ninh xuống xe đi gặp Chung đại chưởng quỹ trước.
Thấy Tần Nghi Ninh trở về, Chung đại chưởng quỹ vui mừng quỳ xuống dập đầu vái lạy thần Phật bốn phương tám hướng, nói: “Cô nương trở về, ta yên tâm!”
Tần Nghi Ninh nâng Chung đại chưởng quỹ đứng lên, cười nói: “Mấy ngày nay làm phiền ngươi rồi! Trong thời gian mười mấy ngày ta không ở kinh đô, kinh đô có xảy ra đại sự gì không?”
“Chuyện khác thì không có, chỉ là nghe nói Thái tử tranh cãi ầm ĩ một trận với Ninh Vương, Ninh Vương tức giận đuổi Thái tử ra khỏi Vương phủ. Người của chúng ta cũng chỉ nghe khách uống rượu lén lút tán gẫu với nhau, không biết sự tình thật giả thế nào. Nhưng cho dù như thế nào, mọi người đều nói đầu óc của Thái tử không được sáng suốt lắm, có một chỗ dựa vững chắc như thế mà còn làm ầm ĩ, sau này lấy gì mà tranh đấu với yêu hậu.”
Tần Nghi Ninh nhớ tới hành động bừa bãi của Thái tử ngày xuất hành, kết hợp với lời nói của hắn hôm ấy, trong lòng nàng còn có gì không rõ? Không kìm lòng được, nàng nói: “Cũng khó nói là trước đây Ninh Vương đáng tin.”
Chung đại chưởng quỹ là người thông minh, nghe một câu liền hiểu, mỉm cười gật đầu, lại nghiêm mặt nói: “Còn có một việc, là liên quan tới quý phủ.”
“Hả? Chuyện gì vậy?” Tần Nghi Ninh nghi hoặc nhướng mày.