CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

"Giải thích? Ta không cần nghe ngươi giải thích! Bây giờ ngươi trưởng thành rồi, ý đồ nhiều, lòng dạ cũng thâm sâu lắm rồi, nên có còn xem lời nói của bà già này ra gì đâu! Ngươi phú quý rồi, thăng chức rất nhanh, nhưng cũng vứt hết những phẩm chất tốt nhất trước kia rồi! Làm quan to mà trở thành thế này, thì thà ngươi làm một đầu bếp còn hơn!”



Mã thị ném giày vào người Bàng Kiêu, quay mặt đi: “Xưa nay ta ghét nhất là loại người bội tình bạc nghĩa như ngươi, nếu chuyện này xảy ra sớm mấy năm, ta nổi cáu lên đá ngươi một cước mà ngươi không chết, thì cũng coi như ngươi cường tráng hơn người!”



Bàng Kiêu cầm một chiếc giày của Mã thị, thấy rốt cuộc bà ngoại không đánh nữa, thì thầm thở ra một hơi.



“Bà ngoại, xin bà bớt giận, lần này là cháu và Nghi tỷ nhi cố ý diễn kịch thôi!”



“Lại là cố ý?” Nghe vậy, Mã thị hơi giật mình.



Bàng Kiêu gật đầu, thấp giọng nói: “Hai ngày nay thật sự xảy ra rất nhiều việc, Thánh thượng giăng bẫy muốn hại cháu, chính Nghi tỷ nhi đã giúp cháu nghĩ ra đối sách khiến cháu yên ổn vượt qua tai họa, không những không có tổn thất nào, mà còn thuận lợi nhập các, trở thành Võ Anh Điện Đại học sĩ. Đối với nàng ấy, cháu không chỉ kính trọng mà còn thương yêu, làm sao có thể bội tình bạc nghĩa?”



Bàng Kiêu liền kể việc người nhà Tần gia bị bắt cóc, bọn cướp dùng hai vợ chồng Tần Hòe Viễn làm con tin, bức bách người Tần gia đưa Tần Nghi Ninh vào cung tham gia tuyển tú.



Diêu thị và Diêu Thành Cốc nghe vậy, vẻ mặt càng ngưng trọng, xưa nay hai người tâm tư thâm trầm, đã đoán được một chút manh mối.



“Đây là… Ài! Chuyện quái gì thế này!” Thiếu chút nữa Mã thị đấm ngực giậm chân vì tức giận.



Một cô cháu dâu tốt đẹp, dáng vẻ, tính cách hơn người không nói, còn được Bàng Kiêu yêu thích, mà quan trọng hơn nữa, đó là thông minh, hiếu thuận, bà nhìn thế nào cũng đều rất thuận mắt, ai ngờ lại xảy ra chuyện ầm ĩ như vậy!



“Nghi tỷ nhi là một đứa nhỏ tốt, biết suy nghĩ cho gia tộc.” Im lặng suy nghĩ một lát, Diêu thị sờ vai và cánh tay bị đánh của Bàng Kiêu: “Con cũng đừng đừng buồn quá, đó là chuyện không có cách nào, Nghi tỷ nhi có nỗi khổ tâm của mình, con cũng không thể không suy nghĩ vì đại cục. Đại Phúc, chuyện gì nên buông tay thì buông đi.”



Dù biết mẹ hắn nói như vậy là có ý tốt, Bàng Kiêu vẫn cảm thấy hốt hoảng trong lòng.



“Mẹ, chuyện của chúng con sẽ không kết thúc như vậy đâu!” Bàng Kiêu nói hết sức chắc chắn.



Diêu thị kinh ngạc nói: “Con không nên chấp nhất, với dung mạo và phẩm chất như vậy, hễ Nghi tỷ nhi tham gia tuyển tú là tất nhiên sẽ trúng tuyển. Nếu Thánh thượng thích nàng, chẳng lẽ con định “trùng quan nhất nộ vi hồng nhan” sao? Con không muốn sống nữa hả?”



Diêu Thành Cốc cũng nghĩ tới tình huống này, không còn lòng dạ nào mà hút thuốc.



Nhưng Mã thị lại nói: “Nếu ngươi thật sự có gan trùng quan nhất nộ vi hồng nhan, thì coi như ngươi cũng là hảo hán!”



“Mẹ!”



“Bà nó à!”



Diêu thị và Diêu Thành Cốc đều sợ ngây người, không hẹn mà cùng cao giọng kêu lên.



Mã thị nhìn Bàng Kiêu một chút, lại nhìn hai cha con trông như hồ ly kia, thở dài: “Hai cha con các ngươi đúng là tâm tư thâm trầm, lo lắng quá mức, nghĩ cũng quá nhiều, nhưng trên đời này, người ta sống một đời, không phải là nên sống ung dung tự tại hay sao? Trước kia, nếu ta cũng tính toán được mất như các ngươi, ta sẽ theo một tên nghèo rớt mồng tơi không có bản lĩnh gì như ông sao?”



Diêu Thành Cốc sờ mũi, thấp giọng lầm bầm: “Chẳng lẽ không phải vì bà thích ăn đồ ta nấu à?”



Mã thị vỗ bàn, ly chén chấn động kêu lên leng keng: “Nếu ta theo một quan to vinh hiển, thì muốn ăn bao nhiêu sơn hào hải vị không được?”



Mã thị nắm cổ áo Bàng Kiêu, nói: “Ngươi đừng bắt chước bọn họ, lo lắng chuyện này, đắn đo chuyện nọ, vậy thì còn có thể làm được cái gì?”



Nắm vạt áo của Bàng Kiêu, để hắn ngồi lên mép giường đất, Mã thị nói bằng giọng thấm thía: “Ngươi cho rằng đời người rất dài sao? Thật ra thì chớp mắt đã qua! Nhân khi lúc này còn có tâm, có lực, thích cái gì thì phải tranh thủ giành lấy, muốn làm cái gì thì tận lực mà làm!”



“Ngươi cũng không cần lo lắng cho ta và ông ngoại ngươi, càng không cần lo lắng cho mẹ ngươi, dù sao ta vốn là kẻ quê mùa, cùng lắm thì làm lại tất cả từ đầu, trở về trồng trọt còn thoải mái hơn, chứ sống như thế không phải là sống! Chỉ có điều, ngươi nhớ kỹ một điểm, thợ săn tốt nhất là thợ săn biết cách nắm chắc thời cơ nhất, ngươi không thể cậy mạnh, nhớ chứ?”



Bàng Kiêu nghe Mã thị nói, trong lòng thực sự xúc động.



Người có đầu óc như Bàng Kiêu không hẳn là không hiểu được lý lẽ của Mã thị. Thế nhưng người càng thông minh, lại càng có suy nghĩ toàn diện, thường thường sẽ bị điều kiện dư thừa hạn chế, chẳng có được sự phóng khoáng, thoải mái như Mã thị.



Từ lúc theo Lý Khải Thiên giành chính quyền, hắn dần học được cách đeo mặt nạ, đi với Bụt mặc áo áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy, để từng bước leo lên đỉnh cao. Để tự bảo vệ, khi làm bất cứ việc gì, Bàng Kiêu cũng phải suy xét kỹ càng, cẩn thận, do đó hắn mới có địa vị hôm nay.



Đối với một người luôn kiềm chế, tự ràng buộc mình như hắn, cái hắn thiếu chính là sự thoải mái này của Mã thị.



Ánh mắt sáng lên, Bàng Kiêu ra sức gật đầu: “Bà ngoại, cháu hiểu ý của bà. Thật ra lần này Nghi tỷ nhi cố ý đi ra ngoài, là vì muốn giải quyết chuyện tham gia tuyển tú.”



“Hả?” Mã thị hỏi: “Nó là một cô nương, thì có thể làm gì bây giờ?”



“Chuyện này cháu không tiện ra mặt vì ngại Thánh thượng, nên đành phải im lặng. Bởi vậy, trong chuyện này, Nghi tỷ nhi sẽ phải đứng mũi chịu sào.”



Bàng Kiêu thở dài lắc đầu: “Tóm lại, ngày mai bất kể mọi người có nghe được tin tức gì, cũng đừng lo lắng. Tình cảm giữa cháu và Nghi tỷ nhi rất tốt, bây giờ tất cả những gì bọn cháu làm, đều là vì tương lai hai đứa có thể đến được với nhau.”



Mã thị gật đầu, vừa nghĩ như vậy là cháu dâu sẽ không đổi thành người khác, trong lòng bà liền dễ chịu đi nhiều.



Trong thoáng chốc, Diêu Thành Cốc và Diêu thị lại suy nghĩ rất nhiều, chỉ là nhìn dáng vẻ của Bàng Kiêu, hai người đều không nói thêm gì nữa.



Chỉ có điều, hai cha con đều nghĩ chuyện này sẽ không kết thúc nhẹ nhàng như vậy, nếu Tần Nghi Ninh đã muốn quang minh chính đại chống lại việc tham gia tuyển tú, không đi hầu Thánh thượng, nhất định phải làm một phen đại sự.



Mà sự việc phát triển đúng như bọn họ dự liệu.



Sau giờ Ngọ ngày hôm sau, Diêu thị và Mã thị đang trò chuyện thì bên ngoài có tiểu nha đầu từ cổng trong vội vã chạy tới, nói: “Thái phu nhân, lão phu nhân, đại sự không ổn rồi!”



“Làm sao vậy? Chuyện gì mà hớt ha hớt hải?” Diêu thị nhíu mày.



Tiểu nha đầu lo âu nói: “Vị tiểu thư kia của Tần gia chạy tới nha môn phủ Thuận Thiên tố cáo Vương gia, bởi vì đây là chuyện lớn, thân phận của Vương gia lại tôn quý, phủ Thuận Thiên vẫn chưa thụ lý, vị Tần tiểu thư kia lại đi đánh trống Đăng Văn cáo ngự trạng rồi!”



“Cái gì?” Mã thị hoảng sợ, miệng há hốc.



Mặc dù hôm qua Bàng Kiêu đã nói với bà “bất luận nghe được tin tức gì cũng đừng lo lắng”, nhưng sự việc đã ầm ĩ tới trước mặt Thánh thượng thì đâu còn là chuyện nhỏ?



“Rốt cuộc Nghi nha đầu này nghĩ gì vậy? Hôm nay Đại Phúc của chúng ta mới nhập các, tình cảnh vừa mới ổn một chút, muốn yên còn chưa được đây, sao còn chạy đi gây sự chứ?”



Diêu thị bình tĩnh hơn Mã thị nhiều, bà nắm tay Mã thị, nói: “Mẹ, mẹ đừng nóng nảy.”



Bà lập tức bảo tỳ nữ: “Xem lão thái gia đang ở đâu, bảo lão thái gia mau trở lại. Còn nữa, hiện giờ Vương gia có ở trong phủ không? Nếu có, cũng gọi hắn tới, nhanh đi.”



“Dạ.”



Đám nha hoàn cũng biết sự việc nghiêm trọng, liền vội vàng đi tìm người.



Không bao lâu sau, Diêu Thành Cốc trở lại.



Nhưng Bàng Kiêu không ở nhà, nói là Thánh thượng vừa sai người truyền hắn vào cung!



“Mau mời Từ tiên sinh và Tạ tiên sinh tới.” Lúc này Diêu thị cũng sốt ruột.



Diêu Thành Cốc lại vẫn ung dung hút thuốc, nói: “Các ngươi đều yên tâm một chút đi, không có việc gì đâu.”



“Lão già này, lúc này mà ông vẫn lo hút thuốc! Hút hút hút, hôi chết đi được!” Thường ngày Mã thị không thích Diêu Thành Cốc hút thuốc, nhưng cho tới bây giờ, bà cũng không ràng buộc ông ta, hôm nay do thực sự quá sốt ruột, tâm trạng kích động mà giật lấy nõ điếu, hất thuốc lá bên trong vào trong chén trà.



“Ái chà, ngươi! Ôi!” Diêu Thành Cốc giật lại không kịp, vươn cổ nhìn thuốc lá bảo bối tắt ngúm trong nước trà, thật sự là không dám lấy lại uy thế của một đức ông chồng.



“Ông nói xem, đây là chuyện gì xảy ra? Chuyện này khiến ta hồ đồ mất rồi. Nghi nha đầu đi tố cáo Đại Phúc của chúng ta, tối hôm qua Đại Phúc vẫn còn tràn đầy tin tưởng nói Nghi nha đầu là vì tương lai của hai đứa chúng nó, nhưng thế này không phải là chủ động vác mặt tới chỗ Thánh thượng rồi sao?”



Diêu Thành Cốc rầu rĩ nói: “Chuyện này bà cũng nghĩ không ra? Ta hỏi bà, Nghi nha đầu đến phủ chúng ta như thế nào?”



“Không phải là hôm ấy Đại Phúc dẫn về… À không, bên ngoài nói Đại Phúc cướp Nghi nha đầu về phủ.”



“Đó chưa phải là kết quả. Đại Phúc đoạt Nghi nha đầu về, tuy rằng hai đứa nó vẫn trong sạch, nhưng người bên ngoài nói như thế nào thì cũng không nhất định. Nghi nha đầu muốn lợi dụng điểm này đây. Nữ tử tham gia tuyển tú, đâu có thể không còn trong sạch chứ? Như thế không phải là bất trung với Thánh thượng sao?”



“À!” Mã thị kinh ngạc nói: “Nhưng… nhưng nói như vậy thì… thanh danh của Nghi nha đầu đã…”



Diêu Thành Cốc chậm rãi vớt nõ điếu từ trong tách trà ra, dùng vải nhẹ nhàng lau sạch.



“Từ lúc Nghi nha đầu tới kinh đô đã bị Đại Phúc của chúng ta đưa về, cái gọi là danh dự khuê nữ, có lẽ cũng đã không để ý tới nữa rồi. Nghi nha đầu tới trước mặt Thánh thượng tố cáo Đại Phúc của chúng ta, theo ta thấy, thật ra là chuyện tốt. Chuyện đó không những có thể cho bản thân Nghi nha đầu cơ hội cải chính, mà còn có thể để Thánh thượng tận mắt thấy Tần gia và nhà chúng ta bất hòa, càng có thể cho Thánh thượng nắm được nhược điểm của Đại Phúc, khiến Thánh thượng cũng yên tâm một chút khi dùng người.”



“Lão thái gia nói rất đúng." Từ Vị Chi và Tạ Nhạc được nha hoàn tâm phúc của Diêu thị mời vào, khi tới trước cửa, vừa vặn nghe được lời phân tích của Diêu Thành Cốc, đều bội phục nói: “Chuyện này đích xác là như vậy.”



Hai người tới gần hành lễ.



Diêu Thành Cốc và Mã thị cũng không kiêu căng, khinh thường, liền khách khí sai người bưng ghế và mang trà bánh ra, lễ độ mời hai người ngồi xuống.

w●ebtruy●enonlin●e●com

Mã thị thở dài nói: “Nhị vị tiên sinh chê cười, ta cũng là lo lắng cho sự an nguy của Vương gia. Chuyện trong triều đình phức tạp, ta là đàn bà con gái, không biết nhiều như vậy, cũng chỉ muốn hỏi hai vị tiên sinh một chút, lần này Vương gia không gặp phải trở ngại chứ?”



Từ Vị Chi đứng dậy chắp tay hành lễ, nói: “Bẩm thái phu nhân, chuyện lần này thành hay không thành, hoàn toàn phải xem biểu hiện của Tần tiểu thư trước mặt Thánh thượng. Nếu biểu hiện thật là tốt, lần này chẳng những Vương gia không có gì trở ngại, mà còn có thể khiến Thánh thượng rất lơ là cảnh giác. Tuy là khiến người ngoài chê cười một hồi, nhưng hoàn toàn không có hại gì cho Vương gia cả.”



“Thật chứ?” Mã thị lại không khỏi lo lắng cho Tần Nghi Ninh: “Nha đầu kia còn trẻ, cũng không biết có giữ được bình tĩnh hay không.”



Trong lúc người trong nhà đang tụ tập một chỗ lo lắng chờ đợi, Tần Nghi Ninh đã được đại thái giám Lệ Quan Văn bên người Lý Khải Thiên đích thân dẫn vào cung.



Đây là lần đầu tiên Tần Nghi Ninh tiến vào hoàng cung triều Đại Chu. Tòa cung điện này được đổi mới dựa vào cung điện gốc của nước Bắc Ký, bên dưới vẻ mộc mạc vụng về và rộng lớn, lại lộ ra vẻ lộng lẫy và uy nghiêm vốn có của hoàng gia.



Tần Nghi Ninh cúi đầu, nhìn không chớp mắt theo bước chân của Lệ Quan Văn, không bao lâu đã tới ngự thư phòng.

Bình luận

Truyện đang đọc