CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Tuy nhiên, lúc này nhìn thấy phản ứng của mọi người, nàng biết mình đã đạt được mục đích.



Khóe môi hơi cong lên, Tần Nghi Ninh lại nói:



“Huống chi, từ trước đến nay không có quy củ nào cho phép người hầu lừa dối chủ, ngay cả một “người rừng” như ta cũng hiểu được nguyên tắc này, huống hồ là những người ở chốn phồn hoa đô hội như các ngươi.”



Tần Nghi Ninh vừa dứt lời, Chúc ma ma, Thụy Lan lại dẫn đầu cùng mọi người dập đầu:



“Dạ, bọn nô tỳ đã biết.”



Hài lòng gật đầu, Tần Nghi Ninh nói:



“Nói tới quy củ, mỗi ngày ta phải đi thăm hỏi sớm chiều tổ mẫu là quy củ; các ngươi thấy ta phải thi lễ là quy củ; Tần Tuệ Ninh gây xích mích ba người một nhà chúng ta, bị ta dạy dỗ là quy củ; tổ mẫu biết việc này, phạt hai người bọn ta sao chép Hiếu Kinh, cũng là quy củ. Các ngươi đều là người hiểu biết, không cần ta nói tỉ mỉ phải trái trắng đen, đương nhiên cũng hiểu.”



Tin tức lộ ra trong lời nói của nàng khiến tất cả mọi người đều kinh hãi.



Đánh Tuệ Ninh cô nương được lão Thái Quân yêu thương nhất một trận tơi bời, vậy mà chỉ bị phạt chép Hiếu Kinh!



Tuệ Ninh cô nương đã bị đánh, còn phải chép phạt như Tứ cô nương?



Tất cả mọi người đều không phải là kẻ ngốc, lập tức hiểu ngay, ắt hẳn trong chuyện này có nguyên nhân của nó, có lẽ Tuệ Ninh cô nương không vô tội như lời kể lại, hơn nữa lão Thái Quân chưa hẳn là không thương xót Tứ cô nương.



Trong phút chốc, mấy người bọn Chúc ma ma, Liễu Nha liền hiểu sự lợi hại của vị cô nương này.



Vừa hồi phủ chưa tới một ngày đêm, lại kín đáo cho Tuệ Ninh cô nương một vố thật đau!



Thụy Lan càng run rẩy, nghĩ mà sợ hãi không thôi!



Tuệ Ninh cô nương được sủng ái như vậy, bị đánh đến mức mặt mày sưng vù, ngay đến cha mẹ cũng khó nhận ra, vậy mà lão Thái Quân chỉ phạt Tứ tiểu thư chép sách, hơn nữa là hai người đều bị chép phạt! Mình cùng lắm chỉ là một người hầu, chủ nhân có đánh thì cũng đánh rồi, lão Thái Quân ở trên cao như vậy, càng không thể để tâm tới!



Dư Hương còn nói ngày mai sẽ đi tố cáo, như thế là đâm đầu vào chỗ chết!



Nghĩ tới đây, Thụy Lan vội vàng dập đầu nói:



“Cô nương, nô tỳ biết sai rồi! Sau này nhất định tận tâm tận lực hầu hạ cô nương, không dám có nửa câu oán trách, bằng không thì trên đầu sẽ mọc đinh nhọt, trong bụng thối rữa!”



Đưa ra lời thề nặng như vậy cho thấy Thụy Lan rất có thành ý, cũng khiến người nghe thêm kinh sợ. Trước nay, Thụy Lan là người được phu nhân ưa thích, hôm nay bị Tứ cô nương sửa trị trở thành dễ bảo, chẳng lẽ bọn họ mạnh mẽ hơn Thụy Lan được sao?



Mọi người đều nhao nhao thi lễ bày tỏ lòng trung thành.



Tần Nghi Ninh mỉm cười phất tay:



“Thôi, đứng lên cả đi. Ta nói những điều này chỉ để các ngươi biết sự việc đã xảy ra. Suy cho cùng, do bị Tần Tuệ Ninh gây chia rẽ mà mẫu thân ta mới lục đục với phụ thân, tức giận trở về nhà mẹ đẻ. Việc này cũng không phải lỗi do mẫu thân ta, nếu có người nhắc tới, trong lòng các ngươi cũng đều có sự cân nhắc.”



Ý câu này là căn dặn bọn họ ra sức giải thích rõ ràng, phu nhân là bị Tần Tuệ Ninh gây chia rẽ.



Mọi người thi lễ xác nhận.



Tần Nghi Ninh lại nói:



“Về phần Dư Hương cô nương, bản lĩnh đun nước của các ngươi cũng không bằng cô ta, đêm nay phải làm phiền đến cô ta, các ngươi cũng đều học một chút, việc này về sau phải trông cậy vào các ngươi làm rồi.”



Mọi người vâng dạ, nhưng trong lòng đều hiểu, ý của cô nương là không cho phép họ đi giúp Dư Hương. Hơn nữa câu sau cùng ám chỉ với bọn họ, sau này Dư Hương sẽ không có cơ hội nấu nước nữa…



Tần Nghi Ninh cho mọi người lui ra, chỉ giữ lại một mình Thụy Lan hầu hạ bên người, rồi cầm bút lông sói, nhớ lại nội dung Hiếu Kinh, bắt đầu viết chính tả.



Chúc ma ma, Liễu Nha, Thu Lộ dẫn theo ba tiểu nha hoàn ra cửa. Hai bên liếc nhau, lại nhìn về phía căn bếp nhỏ mù mịt khói đen, không hẹn mà ai nấy đều cảm thấy tóc gáy dựng lên.



Cô nương thật sự quá lợi hại, sau này bọn họ càng phải cẩn thận hầu hạ hơn mới được!



Trong lúc mọi người trong Tuyết Lê Viện bắt đầu cảm thấy kính nể Tần Nghi Ninh, thì tin tức “Tôn thị cãi nhau với Tần Hòe Viễn, Tần Tuệ Ninh bị Tần Nghi Ninh đánh tơi bời” như mọc cánh, bay đi khắp các phòng của Tần gia, mà tin tức này có nhiều “phiên bản” được miêu tả thêm bớt khác nhau.



***



Đêm khuya vắng lặng, phủ Định Quốc công lẽ ra yên tĩnh đột nhiên có tiếng xôn xao.



Định Quốc công phu nhân Trịnh thị vừa nghe người hầu bẩm báo liền trấn an Định Quốc công đang bực bội rồi khoác áo đi ra buồng lò sưởi. Nhìn thấy con gái nước mắt giàn giụa, đôi mắt sưng đỏ, bà cụ nhíu chặt đôi mày.



“Hạm tỷ nhi, con làm ầm ĩ cái gì vậy?”



Khuê danh của Tôn thị là Hải Hạm, tên gọi ở nhà là Hạm tỷ nhi.



Nghe giọng nói quen thuộc của mẹ, Tôn thị chẳng buồn quan tâm xem bà nói cái gì, lập tức tủi thân khóc òa lên, thoáng cái nhào tới ôm cổ Định Quốc công phu nhân:



“Mẫu thân, người phân xử cho con đi! Con bị tên khốn kiếp Tần Mông ức hiếp sắp chết rồi!”



Bị Tôn thị lao tới, Định Quốc công phu nhân lảo đảo, nếu không nhờ Bao ma ma bên cạnh nhanh tay đỡ lấy thì e là hai mẹ con đã ngã xuống đất rồi.



Định Quốc công phu nhân bực mình quở mắng:



“Con xem con đi! Đã to đầu lớn xác như vậy rồi mà chân tay còn vụng về như vậy, khiến người ta chướng mắt! Giờ này là giờ nào rồi? Không chịu ở nhà mà quá nửa đêm còn vội vội vàng vàng trở về, vừa gặp đã khóc lóc? Con nói xem có chuyện đại sự gì? Trời sập rồi sao?”



Nhìn dáng vẻ nghẹn ngào khóc lóc của Tôn thị, Định Quốc công phu nhân cảm thấy đau đầu.



Thời trẻ, bà bận rộn quản lý việc nhà, muốn làm một người vợ hiền, việc bếp núc và mọi việc nhỏ nhặt trong nhà đều không thể chậm trễ, còn phải dạy dỗ con trai, đành phải giao các con gái cho mẹ của bà bảo ban giúp. Nào ngờ bà ngoại chỉ một mực cưng chiều các cháu, khiến các con gái bà đều trở thành kiểu như Tôn thị.



Con gái kiêu ngạo và ương ngạnh như vậy, thời thiếu nữ có thể được xem là hồn nhiên ngây thơ, nhưng nay đã gần bốn mươi tuổi rồi mà vẫn cái kiểu “ngây thơ” như thế, ai mà chịu cho nổi? Đừng nói con rể bà, ngay cả bà là mẹ ruột mà cũng có lúc thấy đau đầu.



Vốn là Tôn thị trở về để kể lể nỗi uất ức, nào ngờ còn chưa kịp mở miệng đã bị mẫu thân quở trách, trong lòng càng thêm uất nghẹn, bèn nằm úp trên giường La Hán khóc sụt sùi.



Định Quốc công phu nhân đưa tay day thái dương đau nhức.



Bao ma ma lập tức bước tới, vừa đưa khăn tay vừa vỗ vỗ sau lưng Tôn thị, khó khăn lắm mới khuyên được Tôn thị dần dần nín khóc.



Bao ma ma bưng một chén nước ấm tới cho Tôn thị uống, rồi lui qua một bên.



Định Quốc công phu nhân nắm chặt cổ áo, Bao ma ma liền bưng lò sưởi tay ấm áp tới cho bà. Định Quốc công phu nhân ôm lò sưởi tay một lúc rồi mới chậm rãi nói:



“Nói đi, lần này là chuyện to lớn gì xảy ra mà khiến con cuống quít như gà mắc tóc hồi phủ?”



Tôn thị sụt sịt, vẫn chưa trả lời ngay mà cầm lấy tay Định Quốc công phu nhân:



“Mẫu thân, người nhất định phải giúp con!”



Định Quốc công phu nhân nhíu mày:



“Chuyện thế nào, con cứ kể ra đã.”



“Con… con muốn xin mẫu thân tìm giúp con một người!”



“Tìm ai?”



“Con…con nghi ngờ Tần Mông nuôi thê thiếp bên ngoài!”



Cuối cùng đã nói ra uất ức, Tôn thị dốc hết gan ruột, tốc độ nói càng lúc càng nhanh:



“Lần trước con đã nói với mẫu thân rồi mà, ở vùng phụ cận Lương Thành, phụ tá của Tần Mông phát hiện một bé gái giống Tần Mông như đúc, hôm nay con bé đó đã trở về. Con đã gặp nó, quả thật là đẹp đẽ y hệt Tần Mông thời trẻ, Tần Mông vô cùng yêu thương nó. Thế nhưng con thấy đứa bé kia không có điểm nào giống con cả! Con nghi ngờ Tần Mông lập thêm phòng ở bên ngoài, con bé này là con rơi của ông ấy!”



Nói tới đây, Tôn thị đứng lên, nghiến răng nghiến lợi nói:



“Hôm nay con gặng hỏi Tần Mông, hắn còn ngang ngược với con, mặc dù không động tới đầu ngón tay của con, nhưng hắn quắc mắt nhìn con như muốn ăn tươi nuốt sống! Vì một con nha đầu lai lịch không rõ ràng mà hắn lại đối xử như thế với con! Hắn tùy tiện đưa một con bé về nhà, rồi nói là con ruột của con, chẳng lẽ con phải nhận ư? Hắn nằm mơ! Con nhất định phải điều tra rõ ràng!”



Định Quốc công phu nhân nghe Tôn thị nói một hồi, mím môi không nói tiếng nào.



Bao ma ma đứng bên cạnh cũng cúi đầu, vẻ mặt không biểu lộ rõ ràng, liếc nhìn Tôn thị.



Thấy mẫu thân không lên tiếng, Tôn thị bước tới kéo tay bà làm nũng:



“Mẫu thân, người giúp con sai người đi điều tra xem rốt cuộc Tần Mông có bao dưỡng phòng ngoài hay không. Cũng không phải con không cho hắn nạp thiếp, nếu hắn thực sự có tiểu thiếp ở bên ngoài, nhân dịp phải nói phụ thân nghiêm khắc dạy dỗ hắn! Hơn nữa, con còn muốn con và nha đầu kia lấy máu nhận thân, xem có đúng là con sinh ra nó không, chứ không thể hễ ai nói cái gì con cũng tin được!”



“Con không chỉ gây gổ với chồng, muốn điều tra xem có phòng ngoài hay không, mà còn muốn lấy máu nhận thân ư?”



Giọng của Định Quốc công phu nhân hàm chứa sự tức giận.



Tuy nghe ra giọng bà có vẻ khác thường, nhưng Tôn thị vẫn không hiểu ra, mà lại tỏ vẻ uất ức:



“Đúng vậy! Mà sao mẫu thân làm dữ như thế?”



Định Quốc công phu nhân nghiến răng nghiến lợi, cố gắng nhẫn nhịn nhưng vẫn không kềm chế được cơn nóng giận, chợt ném lò sưởi tay qua một bên, rồi cho Tôn thị một bạt tai.



Cái tát này cũng không mạnh, ít ra cũng không bằng Tôn thị đánh Tần Nghi Ninh, nhưng Tôn thị được nuông chiều từ bé, rất hiếm khi thấy Định Quốc công phu nhân nổi cơn lôi đình như vậy. Huống chi, nay Tôn thị đã sắp bốn mươi, còn bị mẫu thân tát tai, làm sao chịu nổi, nước mắt vừa ngưng lại tuôn ra như mưa.



Tôn thị vốn định khóc lớn, nhưng thấy dáng vẻ phẫn nộ của mẫu thân, lại không dám làm bà tức giận hơn nữa, đành đoan chính quỳ xuống khóc thút thít, hệt như một nàng dâu bị ức hiếp vậy.



Thấy Tôn thị như vậy, Định Quốc công phu nhân càng tức giận, chỉ tay vào mặt trách mắng:



“Hạm tỷ nhi, con cũng không còn nhỏ gì nữa, sao đầu óc không lớn chút nào vậy? Cô gia là nhân vật cỡ nào? Bao nhiêu người xúm vào xu nịnh còn chưa được, sao con dám la hét ầm ĩ với hắn, còn dám nói về nhà mẹ đẻ là về ngay như vậy! Con làm như thế thì thể diện của trượng phu con vứt đi đâu?”



“Con con muốn đi điều tra phòng ngoài gì đó, lại còn muốn lấy máu nhận thân ư? Rốt cuộc con có đầu óc hay không vậy hả? Đối với chuyện này, bất cứ người nào có đôi chút hiểu biết thông thường nhất, cũng nhất định không thể đi điều tra! Không những không thể điều tra, mà con còn phải thừa nhận đứa bé kia, phải vui vẻ mà thừa nhận!”

Vietwriter.vn

“Tại sao chứ?”



Nghe vậy, Tôn thị liền giận dữ, vươn cổ lên nói:



“Nếu nha đầu quê mùa kia là con rơi của hắn, vì cái gì con phải thừa nhận nó?”



“Ngu xuẩn! Ngu xuẩn!”



Định Quốc công phu nhân tức giận giậm chân:



“Con và cô gia kết hôn đã nhiều năm, cũng chỉ có một đứa con gái là Tuệ tỷ nhi. Cô gia đã nói con đẻ của con không phải là Tuệ tỷ nhi mà là con bé kia, nếu bây giờ con tìm mọi cách chứng minh đứa bé kia cũng không phải do con sinh ra, vậy thì chẳng phải con biến thành người đàn bà không sinh nở sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc