Lúc này Tần Tuệ Ninh cảm thấy sợ hãi hơn bao giờ hết.
Người nàng đang đối mặt không phải là người có thể để cho nàng ta “Một khóc lóc, hai làm ầm ĩ, ba đòi thắt cổ” như lão Thái Quân hoặc Tôn thị, mà là Tần Hòe Viễn vô cùng uy nghiêm, không giận cũng có uy.
Tần Hòe Viễn lăn lộn trong triều nhiều năm, ngay cả các đại thần cũng phải e ngại thủ đoạn của ông, huống hồ Tần Tuệ Ninh chỉ là một thiếu nữ mười bốn tuổi.
Tần Tuệ Ninh cảm thấy đôi mắt sắc bén như dao của Tần Hòe Viễn lướt qua trên người mình, như muốn mổ phanh người nàng ta ra, ngay cả trong bụng có mấy khúc cong cũng bị nhìn thấy rõ ràng, không còn chỗ nào để che giấu những lời bịa đặt.
Nàng ta tuyệt đối không có gan dám bịa đặt trước mặt Tần Hòe Viễn.
Nhưng nếu nói thật hoàn toàn, địa vị của nàng ta trong lòng các bậc trưởng bối cũng thực sự sụp đổ.
Nghĩ vậy, Tần Tuệ Ninh cắn răng, nức nở nói:
“Xin phụ thân bớt giận, con biết việc này là con không phải. Vốn là giữa con và Nghi tỷ nhi có phần không hợp nhau, thấy vậy vú nuôi của con đưa ra ý kiến, nói có thể mượn chuyện đó để đè ép nhuệ khí của Nghi tỷ nhi. Con cũng không suy nghĩ kỹ càng đã giao chuyện đó cho vú nuôi sắp xếp. Không ngờ bà ấy lại hãm hại tỳ nữ Thụy Lan của Nghi tỷ nhi ăn cắp.”
Nói tới đây, Tần Tuệ Ninh ngước mắt len lén nhìn Tần Hòe Viễn, thấy vẻ mặt ông trầm tĩnh, vẫn giữ nguyên tư thế vừa rồi, giống như lão tăng nhập định vậy, cũng không biết là có nghe mấy lời nàng ta vừa nói hay không, nói xong, nàng ta lại càng thấp thỏm.
“Con… Con vốn muốn nói ra, nhưng vú nuôi cũng vì muốn cho con được hả giận, con nghĩ cùng lắm là Thụy Lan bị đánh mấy roi rồi đuổi ra ngoài, nên lại thôi, không ngờ sự tình lại phát triển đến nông nỗi này.”
Tần Tuệ Ninh lại khóc thút thít, không ngừng dùng tay áo lau nước mắt, ngẩng đầu lén nhìn Tần Hòe Viễn.
Nào ngờ, đúng lúc này Tần Hòe Viễn cũng nhìn xuống, ánh mắt hai người chạm nhau, Tần Tuệ Ninh giật mình, sợ hãi đến mức tim đập thình thịch trong lồng ngực, suýt nữa ngã ngồi dưới đất.
“Ngươi không nghĩ tới?”
“Con thực sự không nghĩ tới, con…”
“Câm miệng, không cần phải nói nữa!”
Giọng lạnh nhạt, Tần Hòe Viễn quay đầu lại dặn bảo người hầu Khải Thái:
“Ngươi đi nói với trong nhà, thứ nhất là kéo nhũ mẫu của Tuệ Ninh cô nương ra ngoài cửa đánh bốn mươi trượng, đuổi về nhà, vĩnh viễn không sử dụng tới nữa. Thứ hai, đổi nhóm tỳ nữ bên cạnh Tuệ Ninh cô nương bằng nhóm mới, bảo lão Thái Quân và Đại phu nhân xem xét, bố trí người vốn hầu hạ Tuệ Ninh cô nương tới nơi khác, nhưng lưu ý một điểm, không được để những người đó thân cận hầu hạ bất cứ vị cô nương nào nữa.”
Tần Tuệ Ninh ngơ ngác nhìn Tần Hòe Viễn, đột nhiên òa khóc chồm tới ôm chân Tần Hòe Viễn:
“Phụ thân, xin người đừng làm như vậy! Thái ma ma và người hầu bên người con là vô tội. Hơn nữa, người đem tất cả bọn họ ra xử trí như vậy, thì sau này làm sao con có thể ngẩng đầu làm người? Còn có ai dám đi theo bên người con? Mặc dù con không phải là con ruột của phụ thân, nhưng cũng được nuôi dưỡng nhiều năm, lẽ nào người không mảy may quan tâm tới sự sống chết của con?”
Tần Hòe Viễn phất tay hất Tần Tuệ Ninh ra, nhíu mày tiếp tục nói:
“Thứ ba, lần này Tuệ Ninh cô nương hành động hồ đồ, là vì bên người có nô tỳ xảo quyệt xúi bậy, bảo tất cả mọi người kín miệng, không được bàn tán sau lưng. Thứ tư, Tuệ Ninh cô nương ở trong viện của lão Thái Quân không thích hợp, dễ làm người già tức giận, cho nên Tuệ Ninh cô nương phải rời khỏi Noãn các của Từ Hiếu Viên, chuyển tới Tuyết Lê Viện. Cho người tới giúp Tứ tiểu thư dọn khỏi Tuyết Lê Viện, quét dọn Thạc Nhân Trai để Tứ tiểu thư vào ở, cũng tiện cho Tứ tiểu thư thường xuyên qua lại chỗ lão Thái Quân.”
Khi nghe Tần Hòe Viễn dặn bảo tất cả mọi người không được bàn tán, Tần Tuệ Ninh thở ra một hơi, nhưng lại đoạn sau, mặt nàng không còn chút máu, ngã ngồi trên mặt đất lạnh lẽo của kho củi.
Thạc Nhân Trai là tòa lầu nhỏ nơi Tần Hòe Viễn sống một mình thời niên thiếu, vốn tên là Thanh Tâm Trai.
Tần Hòe Viễn có dung mạo xuất chúng, thời đó lão thái gia còn khỏe mạnh, có một ngày ông lão đi dạo trong vườn, lúc đi ngang qua Thanh Tâm Trai, liền chỉ vào tấm biển kia, nói:
“Thanh Tâm Trai cái gì chứ? Đây không phải là miếu hòa thượng, cháu trai đích tôn của ta anh tuấn như thế, sau này ít nhất phải lấy một người vợ, nạp mười tiểu thiếp mới được!”
Ông lão lại kéo Tần Hòe Viễn tới nói:
“Lại đây, lại đây, Mông ca nhi đọc cho ông nội một bài thơ tả mỹ nhân xem nào!”
Lúc đó, Tần Hòe Viễn còn nhỏ, bị trêu đỏ mặt tía tai, liền đọc một một câu thơ trong Kinh Thi miêu tả nàng Trang Khương mỹ lệ và cao quý của nước Tề.
“Thạc nhân kỳ kỳ, Y cẩm quýnh y… Thủ như nhu đề, Phu như ngưng chi, Lĩnh như tù tề, Xỉ như hồ tê…”
(Người đẹp đẽ trưởng thành - chỉ Trang Khương, mặc áo gấm có vân hoa loè loẹt, lại phủ thêm lớp áo mỏng ngoài cho bớt rực rỡ… Tay như lá mầm non mềm, da nõn nà như mỡ đặc, cổ như ấu trùng thiên ngưu, răng trắng như hạt bầu non…)
Lão thái gia nói:
“Bài thơ này nói về cháu đích tôn của ta đây mà! Sau này Thanh Tâm Trai này đổi tên thành Thạc Nhân Trai được rồi!”
Lời nói của lão thái gia, có ai không dám không nghe theo?
Thời đó, Tần gia vẫn chưa phú quý như hiện tại, tòa nhà còn chưa lớn như hiện tại. Sau một lần mở rộng, lại một lần xây thêm hậu hoa viên, Thạc Nhân Trai này vẫn được giữ lại.
Về sau, lão thái gia cưỡi hạc về Tây Thiên, mỗi khi nhớ đến ông nội, Tần Hòe Viễn thường đến Thạc Nhân Trai ngồi một lúc.
Khi còn bé, Tần Tuệ Ninh đã thích phong cảnh nơi này, nàng ta đã từng làm nũng mở miệng xin hai lần nhưng phụ thân không đồng ý.
Lúc đó tổ mẫu an ủi nàng ta, nói sau này Thạc Nhân Trai phải dành cho con trai trưởng ở, nàng ta là con gái, không thể ở được, Tần Tuệ Ninh mới từ bỏ ý định.
Không ngờ, hôm nay phụ thân lại cho Tần Nghi Ninh dọn vào ở trong Thạc Nhân Trai!
Chẳng phải Tần Nghi Ninh cũng là con gái hay sao? Dựa vào cái gì Tần Nghi Ninh có thể ở, còn nàng ta thì không?
Thế nhưng, cho dù không cam tâm, Tần Tuệ Ninh cũng không còn thời gian để đố kỵ.
Ngay lập tức, nàng ta nghĩ tới tình cảnh đáng lo âu của mình lúc này.
Nàng phải chuyển từ Từ Hiếu Viên tới Tuyết Lê Viện, người hầu thân cận lại bị đuổi đi, chẳng khác nào bị bịt mắt, che tai, sau này nàng ta phải sống như thế nào đây?
“Phụ thân, xin người khai ân, người không thể đối xử với con như thế! Sau này con gái còn phải sống, phụ thân làm như vậy, thì con còn mặt mũi nào để sống, thà rằng người ban cho con một sợi dây, để con treo cổ đi!”
Tần Tuệ Ninh lại nhào tới ôm chân Tần Hòe Viễn.
Tần Hòe Viễn lui về phía sau hai bước, nhíu mày lắc đầu.
Một cô nương được nuôi dưỡng bên người lão Thái Quân, được nuông chiều hết mực, nhưng trong đầu chỉ có mưu tính nhỏ nhặt, hoàn toàn không có tầm nhìn đại cục, gặp chuyện này chỉ biết khóc lóc om sòm, hoàn toàn không có phong độ của một đại tướng, đủ để thấy huyết mạch quan trọng đến mức nào.
Rốt cuộc, cũng chỉ có con gái ruột của ông mới thừa kế huyết mạch của ông mà thôi.
Tuy rằng Tần Hòe Viễn có tình cha con đối với Tần Tuệ Ninh, nhưng suy cho cùng, trong lòng ông cũng bất mãn khi biết con gái ruột vị vu khống hãm hại.
Về phần vì sao ông và Thái tử lại vừa vặn nghe được câu nói của Bích Đồng sau hòn non bộ, Tần Hòe Viễn không cần nghĩ cũng biết đây là nha đầu kia bố trí.
Bị chính con gái mình tính kế, Tần Hòe Viễn cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười.
Tuy nhiên, việc giáo dục con gái thì vẫn phải làm, đứa có tâm tư không thành thật thì trước hết phải dạy dỗ và trừng phạt.
“Tuệ tỷ nhi.”
Giọng Tần Hòe Viễn vẫn không thay đổi, thậm chí ông cũng không cao giọng, thản nhiên như không:
“Ngươi là con gái của ta, điều gì nên làm, điều gì không nên làm, hẳn là trong lòng ngươi đều biết rõ. Ngươi không cần đem cái trò treo cổ ra uy hiếp ta, ta không phải là lão Thái Quân.”
Tần Tuệ Ninh sợ đến mức không dám khóc tiếp.
Không ngờ phụ thân cũng biết cả việc này! Nàng ta vẫn cho rằng phụ thân sẽ không tham dự chuyện trong nhà!
“Người ngu dốt, tất nhiên là tự ngu dốt, ngươi nói chuyện xấu kia là do người bên cạnh người làm, để họ gánh vác trách nhiệm thay ngươi. Được, ta tin ngươi, xử lý người bên cạnh ngươi. Nhưng lần sau còn tái phạm, thì chớ nên là người bên cạnh xúi giục ngươi nữa! Nếu ngươi không có năng lực ước thúc người hầu, vậy thì tương lai của ngươi, ta cũng phải suy tính lại. Ngươi tự giải quyết cho tốt đi!”
Tần Hòe Viễn thản nhiên ném lại một câu nặng như quả tạ rồi xoay người rời đi.
Tần Tuệ Ninh ngồi yên hồi lâu vẫn chưa bình tĩnh lại được.
Mỗi câu Tần Hòe Viễn nói đều như một cái bạt tai, mặc dù mặt nàng ta không bị đánh, nhưng cũng nóng rát, sung huyết thành màu tím như quả cà.
Thế nhưng so với trước đó, sự không cam lòng và oán hận trong lòng nàng càng thêm sâu sắc.
Nàng ta quả thật không phải là con ruột, nhưng không thể đối xử với nàng ta như vậy! Yêu thương, nuông chiều nàng ta nhiều năm như thế, rồi đột nhiên nói cho nàng ta biết, nàng ta không phải là con ruột, tất cả những gì nàng ta đang có đều bị cướp đi mà ban cho Tần Nghi Ninh, nàng ta vô tội biết bao!
***
Tuy đã dặn bảo Khải Thái, nhưng Tần Hòe Viễn vẫn có đôi điều muốn chính miệng nói với lão Thái Quân, nên ông rời khỏi kho củi, đi thẳng tới chỗ lão Thái Quân. Vietwriter.vn
Lão Thái Quân vừa mới tức giận quá mức mà trước mắt hóa thành màu đen, thiếu chút nữa không thở nổi. Lúc này, bà ta đã bình thường trở lại, đang tựa vào chiếc gối dựa to mềm mại ăn chén súp.
Thấy Tần Hòe Viễn tới, lão Thái Quân không kiềm chế được, nở nụ cười:
“Chuyện bên ngoài xong chưa?
“Dạ, đã xong. Mẫu thân làm sao vậy? Trong người khó chịu sao?”
“Ài!”
Lão Thái Quân thở dài, kể lại chuyện Tôn thị làm ầm ĩ với mình.
Tần Hòe Viễn im lặng một lát, nói:
“Mẫu thân đừng tức giận, người biết tính tình của Tôn thị mà, để lát nữa con nói chuyện với nàng ấy.”
Thấy Tần Hòe Viễn ngày nào cũng bận rộn, còn phải phiền lòng vì loại chuyện này, trong lòng lão Thái Quân càng không thích Tôn thị. Nhưng vì mặt mũi của con trai, bà cũng không tiện tiếp tục nắm lấy Tôn thị không tha.
Tần Hòe Viễn nói lại quyết định vừa rồi cho lão Thái Quân nghe.
Khi nghe nói Tần Tuệ Ninh chuyển tới Tuyết Lê Viện, lão Thái Quân nhíu mày:
“Người hầu của nó không tốt, trừng phạt bằng cách đánh đòn là được rồi, Tuyết Lê Viện vắng vẻ như vậy, bảo nó chuyển từ chỗ ta ra ngoài, chỉ cần quay về Hưng Ninh Viên là được, cần gì phải đến nơi xa xôi đó?”
“Mẫu thân, để Tuệ Ninh ở Hưng Ninh Viên, sợ là Tôn thị càng dễ làm ầm ĩ lên. Hơn nữa, nếu nói Tuyết Lê Viện hẻo lánh, vậy sao Nghi tỷ nhi có thể ở được, còn Tuệ tỷ nhi thì không ở được?”
Bị câu nói của Tần Hòe Viễn làm cho á khẩu không trả lời được, lão Thái Quân ngượng ngùng nói:
“Lúc đó chẳng qua là ta nghi ngờ huyết thống của Nghi tỷ nhi, nổi nóng nên mới thuận miệng nói một câu như vậy, lẽ nào ta là tổ mẫu xấu xa, khắt khe với cháu gái sao?”
Bà ta lại nói:
“Thạc Nhân Trai kia, sao rốt cuộc con lại chịu cho người khác vào ở thế?
Tần Hòe Viễn cũng không gặng hỏi mẫu thân tới cùng, cười nói:
“Nơi đó bỏ không không ai ở, Nghi tỷ nhi đã mười bốn tuổi rồi, tối đa cũng chỉ ở vài năm sẽ lấy chồng rồi, sau này nếu có con trai lại dọn vào cũng không có gì là không tốt.”
Vừa nhắc tới hôn sự của Tần Nghi Ninh, lão Thái Quân đã nhớ tới ánh mắt Thái tử nhìn Tần Nghi Ninh hôm nay:
“Không biết có phải Thái tử điện hạ chú ý tới Nghi tỷ nhi…”
Tần Hòe Viễn cười bí hiểm:
“Mẫu thân, hôm nay con đã làm Thái tử Thái sư, địa vị đương nhiên không giống trước kia, việc con gái con thành hôn, e rằng không đơn thuần là nhà chúng ta có thể làm chủ, sau này cứ yên lặng mà xem sự việc biến đổi như thế nào là được.”
Lão Thái Quân vừa nghe liền hiểu ngay, cười nói:
“Nếu như ông trời sẵn lòng tác hợp, thì cũng là vinh hạnh của Tần gia chúng ta. Nghi tỷ nhi chuyển tới Thạc Nhân Trai cũng tốt, chưa nói là ở gần ta, mà Thạc Nhân Trai là nơi trước kia con hàng ngày đọc sách, cũng để nó nhiễm chút phong thái thư hương.”
“Chính là ý này.”
Tần Hòe Viễn mỉm cười gật đầu.
“Bẩm lão Thái Quân, Đại lão gia, Đại phu nhân và Tứ tiểu thư chuẩn bị canh gà ác tới để lão Thái Quân bồi dưỡng.”
Cát Tường vào cửa, mỉm cười thông báo.
Sau đó Tôn thị mang một hộp thức ăn sơn đen khảm trai, đỏ mặt ngượng ngùng bước vào. Tần Nghi Ninh mỉm cười theo sau Tôn thị, hai người cùng hành lễ với lão Thái Quân và Tần Hòe Viễn.