CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Chương 454MẬT THÁM

Tần Nghi Ninh đã từng chứng kiến nạn đói, cho nên nàng càng hiểu rõ, dưới sự thôi thúc của cơn đói, chuyện điên cuồng gì, dân chúng cũng có thể làm.



Tần Nghi Ninh đứng ở bên cạnh Bàng Kiêu, nhìn đám dân chúng gầy trơ xương trước mặt, thấy trên gương mặt gầy guộc vàng khè méo mó đi vì tức giận của họ, thấy cánh tay như cành khô của họ cầm chén bể giơ lên, lòng nàng đau như dao cắt, khó chịu đến mức không thở nổi.



Những người dân này vốn không đến nỗi phải trải qua cuộc sống thê thảm như thế này!



Hôn quân Đại Yên đã đối xử không tốt với bọn họ, hôm nay đổi lại thành hoàng đế Đại Chu, vẫn không coi tính mạng của bọn họ ra gì.



Trong lòng bọn họ vẫn luôn phải kìm nén sự phẫn nộ và tuyệt vọng, nhưng bởi vì địa vị thấp nên không dám phát tác.



Sau khi đã trải qua hết tai họa này tới tai họa khác, nhưng vẫn không được thiên tử đối xử như là con người, nếu bọn họ vẫn có thể tiếp tục giữ được bình tĩnh, thì chẳng phải ai nấy đều trở thành thánh nhân hết rồi?



Tần Nghi Ninh nghĩ, dù thế nào thì nàng cũng không thể làm được chuyện không mảy may oán hận.



Huống hồ, hiện tại dân chúng đang sợ hãi vì đói.



“Làm sao đây, bây giờ phải làm thế nào?” Trong vô thức, Tần Nghi Ninh nắm chặt vai Bàng Kiêu.



Bàng Kiêu cảm nhận được những ngón tay lạnh lẽo của Tần Nghi Ninh, không khỏi thương xót nắm chặt tay nàng trong tay mình, dùng lòng bàn tay của mình sưởi ấm cho nàng.



Tình cảnh thế này, để nàng chứng kiến, thực sự là quá uất ức cho nàng.



Bàng Kiêu đưa tay vỗ vỗ lên mu bàn tay của Tần Nghi Ninh, an ủi nàng, kế tiếp liền cao giọng nói: “Chư vị phụ lão hương thân, xin yên lặng một chút, nghe bản vương nói một câu!”



“Không! Bọn ta không nghe!”



“Các ngươi đều là tham quan ô lại! Các ngươi ngầm chiếm đoạt lương thực cứu trợ thiên tai mà triều đình cấp cho bọn ta rồi! Mỗi ngày các ngươi lại dùng một chút cháo loãng lừa gạt bọn ta!”



“Bọn ta là người Đại Yên đầu hàng, bởi vậy người Chu triều các ngươi không coi bọn ta là người hay sao!”



“Bọn ta muốn ăn! Bọn ta muốn có lương thực!”







Dân chúng nhao nhao lên tiếng. Nếu là ngày thường, tình thế như vậy đã sớm khiến dân chúng kích động mà gào thét to hơn rồi. Thế nhưng bởi vì đói quá, mọi người hoàn toàn không có sức lực để la hét, ngay cả chỉ nói vài câu như vậy với Bàng Kiêu, bọn họ đã thở hổn hển.



Bọn họ vốn không phải là những kẻ hung ác, nên Bàng Kiêu không nở dùng biện pháp mạnh, chỉ cao giọng nói: “Mọi người yên lặng một chút. Mọi người cũng biết, mấy năm nay Đại Chu chiến tranh liên tục, vốn đã tiếp nhận nước Bắc Ký có cục diện rối rắm, lại thêm Đại Yên vốn là của Thái Thượng hoàng chuyên bóc lột mồ hôi nước mắt nhân dân, còn đổi tất cả thuế má lương thực trước kia thành tiền bạc đem giấu kín.”



“Bọn họ đều là những người vô cùng thông tuệ, trị quốc thì kém cỏi, nhưng lòng dạ thì vô cùng sâu hiểm, bọn họ cất giấu tiền bạc, khiến Đại Chu thật sự không còn nhiều tiền bạc để sử dụng!



“Thánh thượng một lòng vì dân, nhưng chúng ta hiểu đạo lý không có bột đố gột nên hồ. Huống hồ, chúng ta ở đây là nơi chịu thiên tai nặng nề, sau khi động đất, đường ra vào đều bị đá núi sụp đổ làm tắc nghẽn, hoặc là rạn nứt hư hao, xe ngựa vận chuyển lương thực hoàn toàn không thể tiếp cận trong thành được.



“Ban đầu, để tìm kiếm lương thực cho mọi người, một nữ tử nhỏ tuổi như Vương phi cũng phải trèo non lội suối cả ngày, khó khăn lắm mới tìm được một chút gạo và khoai lang. Để càng nhiều người có thể sống sót, đợi lương thảo cứu viện của Thánh thượng tới nơi, tất cả chúng ta không thể làm gì khác hơn là dùng số lương thực có hạn đó nấu thành cháo loãng, để mọi người dùng tạm đỡ đói.”



Giọng nói trầm thấp của Bàng Kiêu truyền đi rất xa, trong lúc nhất thời, cảnh tượng hỗn loạn liền yên tĩnh đi một chút.



“Bản vương cam đoan với các vị, cho dù là Thánh thượng, hoặc là bản vương, hoặc mỗi một mệnh quan triều đình và sai dịch ở chỗ này, mục đích của mọi người đều chỉ có một, đó là khiến dân chúng ở khu vực bị thiên tai có thể sống sót, càng nhiều người sống sót càng tốt.”



“Thánh thượng vẫn nhớ đến nơi này, bạc và lương thực cứu trợ sắp tới rồi. Ta biết các vị đang phải chịu đựng đói khát, nhưng cho dù thế nào, thì mọi người cũng nên tiếp tục kiên trì.”



Nói tới đây, Bàng Kiêu cười tự giễu: “Mọi người nói ta là ma đầu giết người không chớp mắt, ta xin gánh lấy cái danh hiệu này. Hiện tại ta chỉ hy vọng, chúng ta có thể duy trì lý trí, tiết kiệm thể lực, cố hết sức chờ cứu viện ở kinh thành tới. Để đại đa số người có thể sống sót, một tên ma đầu như ta cũng không thể không làm một người xấu. Nếu còn có người kích động xúi giục đám đông, bản vương sẽ không dễ dãi như thế nữa đâu!”



Lời lẽ của Bàng Kiêu khiến tất cả mọi người có mặt đều bình tĩnh lại.



Lúc này mọi người dường như mới nhớ tới, Bàng Kiêu cũng không phải là loại sâu mọt sống an nhàn sung sướng, hắn cũng là một quân nhân nghiêm chỉnh, thậm chí so với những người trên giang hồ, thì lời nói của hắn đúng là một lời nói một gói vàng.



Hắn nói được, nhất định là làm được.



Trong đầu dân chúng đều xuất hiện ý nghĩ như vậy.



Nhưng khi đã trao niềm tin và hy vọng, điều họ nhận được là gì? Đó là sự vứt bỏ và phản bội của triều đình!



Tiền triều đã là như vậy, triều Đại Chu cũng là như vậy, chỉ biết dùng lời lẽ ngon ngọt để lừa gạt bọn họ, để rồi khi tới thời điểm mấu chốt, bọn họ vẫn là những người bị hy sinh.



Trong dân chúng, đã có người bật khóc nức nở.



Có người phẫn nộ lớn tiếng nói: “Đây là ngươi đang uy hiếp bọn ta! Bọn ta nhiều người như vậy, dù người của ngươi lợi hại cỡ nào, nhưng có được mấy người!”



“Đúng là như vậy! Giao lương thực ra, giao lương thực ra đi!”







Không ngờ, mấy lời diễn thuyết hùng hồn của Bàng Kiêu không những không khiến cuộc bạo động lắng xuống, mà còn có xu hướng quyết liệt hơn.



Dưới sự phẫn nộ vì quá đói, nạn dân như nước thủy triều chen lấn tiến về phía trước.



Nếu lúc này Bàng Kiêu vẫn có Hổ Bí quân ở đây nghe hắn chỉ huy thì đã không thành vấn đề.



Nhưng hai mươi mấy binh sĩ Long Tương quân hiện có mặt ở đây và Bàng Kiêu, hoàn toàn không có sự ăn ý. Hơn nữa, trong nha môn vốn có sai dịch, cho dù họ quyền cước tung hoành trong làn sóng người thì cũng không thể ngăn cản đám nạn dân này.



Thấy đám người kia xông về phía nha môn, Bàng Kiêu vội kéo Tần Nghi Ninh lui qua một bên.



Liền thấy nạn dân như châu chấu tràn tới, chạy ào ào vào phủ nha vốn đã đổ nát.



Có lẽ kinh sợ bởi lều bạt và tường đổ trong sân viện, mọi người không tiến tới nữa.



Có nạn dân kêu lên nghẹn ngào.



“Chúng ta làm thế này là sai rồi, Lý Tri huyện đồng cam cộng khổ với chúng ta, chúng ta không có phòng ở, Lý Tri huyện bảo chúng ta vào ở trong phủ nha, chúng ta không có cái ăn, Lý Tri huyện cũng ăn cháo loãng như chúng ta ta.”



“Đúng vậy. triều đình không có bạc cấp cho chúng ta mua gạo, lương thực mấy ngày nay chúng ta ăn đều là do Trung Thuận thân vương và Vương phi quyên ra. Bọn họ cũng vẫn kề vai sát cảnh với chúng ta.”



“Nếu bây giờ cứ xông tới như thế này, thì hóa ra chúng ta đều là những người không ra gì!”







Trong số nạn dân, có mấy người đi đầu lên tiếng, rất nhanh sau đó, liền có một số người tiêu tan cơn giận dữ, tâm trạng trả thù và hủy diệt cũng không còn nghiêm trọng nữa.



Thế nhưng số người còn lại vẫn muốn xông tới.



Mà sau làn sóng người, còn có người cao giọng kêu la: “Nhất định bọn họ có lương thực, số lương thực đó đều đã bị Trung Thuận thân vương và Vương phi cất giấu rồi!”



Tiếng nói này cất lên quá đột ngột, lời lẽ hoàn toàn khác hẳn so với giọng điệu của dân chúng, Tần Nghi Ninh lập tức nhận ra điều bất thường.



“Vương gia, có người ở phía sau đổ thêm dầu vào lửa.”



“Ta biết, ta đã sai người đi thăm dò rồi.”



Bàng Kiêu trấn an Tần Nghi Ninh, thế nhưng lời nói của hắn lại không đủ sức thuyết phục để trấn an dân chúng sắp chết đói.



Đã có tiếng gào thét kia, trong đội ngũ nạn dân liền có người không cam lòng, xông vào trong phủ nha. Có người không muốn tiến tới, nhưng cũng bị làn sóng người cuốn vào bên trong. Cũng có những nạn dân không còn bao nhiêu sức lực bị chen ngã sấp xuống dưới chân mọi người, liền không còn có cơ hội đứng lên.



Đây là cảnh tượng hỗn loạn đẫm máu.



Tiếng gào thét của người lớn, tiếng khóc của trẻ con và phụ nữ, nạn dân bị giẫm đạp trên mặt đất mà chết, còn có nạn dân đập phá lục lọi trong phủ nha. Cảnh tượng hỗn loạn này khiến Tần Nghi Ninh không thể tiếp tục nhìn.



Nàng nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói: “Cứ tiếp tục như thế này không phải là biện pháp, chỉ một huyện Dương đã là như thế, còn những thị trấn khác thì sao? Còn cố đô nữa? Ta nghi ngờ có người ở phía sau châm ngòi thổi lửa, nhưng quan trọng nhất là chúng ta thực sự không có lương thực.”



Bàng Kiêu nhíu mày, ôm Tần Nghi Ninh trong cánh tay, thấp giọng nói: “Lương thực đều ở trong tay nhà giàu, nhưng bọn họ không chịu nhả ra. Ta chỉ có thể tiếp tục đi thuyết phục bọn họ.”



Tần Nghi Ninh sờ vào ngón tay, mới phát hiện tay của mình đã lạnh đến cứng lại.



Cảnh tượng hỗn loạn trước mắt khiến nàng hoảng sợ.



Đừng nói là nàng, mà ngay cả bọn Lý Tri huyện và các binh sĩ Long Tương quân ở sau lưng Bàng Kiêu, ai nấy cũng đều chưa gặp phải tình cảnh như thế này, hôm nay cũng coi như tận mắt nhìn thấy rồi.



Dân chúng tìm không được lương thực, bắt đầu khóc lớn.



Lý Tri huyện lại đứng ở chỗ cao, bắt đầu trấn an dân chúng.



Mà lúc này, Hổ Tử lại cùng hai gã Tinh Hổ vệ lôi một phụ nữ quần áo tả tơi tới gần.



“Vương gia, Vương phi, bọn ta bắt được một nữ tử khả nghi.”



Bàng Kiêu liếc nhìn người phụ nữ kia, phát hiện đó là một nữ tử trẻ, khoảng hai mươi mấy tuổi, dáng vẻ xinh đẹp uyển chuyển, da trắng nõn, tuy rằng quần áo tả tơi, mặt mày cũng đầy bụi đất đen thui, nhưng liếc mắt là có thể nhìn ra, người có dáng dấp như vậy hoàn toàn không thể là nạn dân.



Bàng Kiêu nói: “Trước hết tìm một nơi yên tĩnh, hỏi kỹ càng chuyện gì xảy ra, là ai sai khiến nàng ta xúi giục dân chúng. Nếu không chịu nói, thì sử dụng biện pháp trong quân để nàng ta mở miệng.”



“Dạ.” Hổ Tử lập tức vâng lệnh, cùng hai gã Tinh Hổ vệ kéo nữ tử kia đi.



Tần Nghi Ninh cũng nhìn theo bóng lưng của nữ tử kia, nói: “Sao thiếp cảm thấy nàng kia quen mắt vậy kìa? Như thể đã từng gặp ở đâu đó.”



Bàng Kiêu nói: “Nàng nhớ kỹ lại xem?”



Tần Nghi Ninh nhíu mày trầm tư.



Nàng thật sự đã từng nhìn thấy khuôn mặt này, thế nhưng trang phục của nàng kia như vậy đã ảnh hưởng tới ký ức của nàng, nhất thời nàng nghĩ không ra.



Đúng lúc này, các nạn dân trong nha môn đều ùn ùn lao ra. w●ebtruy●enonlin●e●com



Trong đám đông, có một giọng đàn ông gào thét đầy bất mãn: “Bọn họ không giao lương thực ra, nhất định là đã cất giấu ở đâu đó! Bắt Trung Thuận thân vương và Vương phi lại, hơi xem bọn họ giấu lương thực ở đâu!”



“Đúng, nhất định là tên tham quan chó má đem giấu rồi!”



“Bắt bọn họ, để bọn họ khai ra chỗ giấu lương thực!”







Dân chúng nhao nhao la hét, gào khóc xông về phía Bàng Kiêu.



Các thị vệ và binh sĩ Long Tương quân vội vàng ngăn cản, rút bội đao ra một nửa.



Mà lúc này, đã có người lẻn vào đám người, âm thầm bắt đi người đàn ông vừa lên tiếng kích động mọi người.



Bàng Kiêu bình tĩnh nói: “Các ngươi tiết kiệm thể lực một chút đi. Lương thực mấy ngày nay khó khăn lắm mới có được, cho các ngươi ăn, cũng không phải để các ngươi có sức tạo phản!”



“Ta biết nỗi sợ hãi của mọi người. Ta có thể đảm bảo với các ngươi, nhất định sẽ tìm được lương thực! Cho dù các ngươi không tin ta, cũng nên tin ở bản thân các ngươi. Các ngươi hãy nói thật lòng mình xem, từ sau khi ta tới, ta có lúc nào không cố gắng hết sức bảo toàn tính mạng cho các ngươi không?”

Bình luận

Truyện đang đọc