CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

"Ta biết con thương khuê nữ rồi!”



Lão Thái Quân bật cười:



“Vừa rồi ta nghĩ phòng Nghi tỷ nhi thiếu hai người, muốn chọn hai tỳ nữ tốt ở Từ Hiếu Viên cho Nghi tỷ nhi. Hôm nay con tính như vậy, cũng vừa vặn rồi.”



Tần Nghi Ninh không nhìn ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mình của Tần Tuệ Ninh, vui vẻ hành lễ:



“Đa tạ lão Thái Quân, đa tạ phụ thân.”



Thật ra trong lòng nàng không thích điều đó.



Nàng muốn Tuyết Lê Viện trở thành một “thành trì” nhỏ được phòng thủ kiên cố, bên người mình sao có thể có quá nhiều người không thân thiết?



Thế nhưng phụ thân muốn nàng được nở mày nở mặt, nàng không thể phụ lòng ông. Việc đưa người đến đã được quyết định rồi, sau này muốn sắp xếp như thế nào cũng có thể, không cần phải làm phụ thân không vui.



Hôm nay vì có chuyện vui, Tần Hòe Viễn rất phấn khởi, nhìn cái gì cũng thuận mắt hơn. Thấy Tần Nghi Ninh vui mừng cảm tạ, lần đầu tiên trong nhiều năm qua, ông cảm nhận được sự hài lòng khi mang lại niềm vui cho con gái, tâm trạng càng thêm vui vẻ.



Lại hàn huyên vài câu, thấy giờ lành đã tới, mọi người liền theo vai vế, thân phận mà dập đầu dâng hương trước tổ tiên.



Đương nhiên là Tần Nghi Ninh được xếp cùng một chỗ với các cô nương. Các cô gái quỳ thành hai hàng, hai tay cầm hương, cung kính dập đầu trước bài vị tổ tông, thắp hương rồi lần lượt lui ra.



Đợi cho tất cả nghi thức kết thúc, đám nam giới đều tới ngoại viện.



Lão Thái Quân nói:



“Các ngươi đều trở về đi. Đại lão gia phải đãi tiệc đáp tạ bạn đồng liêu, các ngươi phải cẩn thận một chút, không được để khách không vui.”



Đám phụ nữ đều hô lên:



“Dạ!”



Nhị phu nhân suy nghĩ một chút, cười nói:



“Hôm nay Đại bá là Thái tử Thái sư, khi đãi tiệc hẳn là Thái tử điện hạ cũng sẽ đến dự chứ?



Lão Thái Quân cười lắc đầu:



“Riêng Thái tử phải đợi ba ngày nữa. Thái tử sẽ đích thân đến bái kiến Thái sư, đến lúc đó chúng ta sẽ rất bận rộn.”



“Thái tử đến phủ chúng ta?”



Tam thái thái cười vỗ tay một cái:



“Ái chà! Vinh dự biết bao nhiêu! Nhà chúng ta may mắn có Đại bá, mới có vinh quang như thế.”



Nghe vậy, lão Thái Quân vui như mở cờ trong bụng, nụ cười trên khuôn mặt nhiều nếp nhăn càng rạng rỡ.



Nhị phu nhân cũng ôm vai Tần Nghi Ninh:



“Bởi vậy ta mới nói, Nghi tỷ nhi chúng ta là một ngôi sao may mắn, sau khi nó trở về, chuyện tốt nối gót nhau đến không ngừng.”



Các tỷ muội đều cười phụ họa.



Tần Tuệ Ninh nghe vậy, hai tay đột nhiên nắm chặt thành quyền. Nói như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ trước kia vì con gái ruột là mình nên phụ thân không thể trở thành Thái sư?



Lão Thái Quân gật đầu tán thành, hướng về phía từ đường chắp tay bái lạy, rồi nói:



“Ta cũng nhận thấy, từ khi Nghi tỷ nhi trở về, đường làm quan của lão đại rất thuận lợi. Cũng nhờ tổ tiên phù hộ, cốt nhục nhà chúng ta hất lạc bên ngoài lại có thể tìm lại được như tìm kim ngoài biển cả.”



Nhị phu nhân và Tam phu nhân đều bắt chước động tác của lão Thái Quân, thành kính vái ba vái.



Tam thái thái cười nói:



“Được rồi, hôm nay trong phủ bận rộn, chúng ta quay về viện đi thôi. Mẫu thân, để con và Nhị tẩu đưa người về.”



Lão Thái Quân gật đầu.



Trước đó Tần ma ma đã sai mấy nữ người hầu cường tráng khiêng kiệu nhỏ tới, bà đỡ lão Thái Quân lên kiệu rồi ngồi vào chỗ của mình. Nhị phu nhân và Tam thái thái dẫn tỳ nữ đi theo, rời khỏi từ đường trước.



Thấy các trưởng bối đi rồi, các cô nương cũng trở về nhà trong.



Từ trước đến nay, Tam tiểu thư và Bát tiểu thư thân thiết với Tần Nghi Ninh, dọc đường vừa nói vừa cười như thường lui tới. Thất tiểu thư và Tần Nghi Ninh không quen thuộc, nhưng có thể thấy là lâu nay nàng luôn tỏ ra cung kính và thân thiện.



Tần Tuệ Ninh cùng Lục tiểu thư đi phía sau lưng bọn họ, thấy mấy người kia vây quanh Tần Nghi Ninh giống như những ngôi sao vây lấy vầng trăng, nàng ta rất ghen tỵ.



Lục tiểu thư phì cười:



“Thân phận có cao quý tới đâu, cũng là thượng bất chính, hạ tắc loạn, tỳ nữ bên người mình là một kẻ trộm, lần này không phải lại đổ lỗi lên đầu Đại bá mẫu sao? Dù sao người đó cũng đã ở bên người bá mẫu lâu rồi mà.”



Bầu không khí vốn đang vui vẻ bị phá tan bởi câu nói của Lục tiểu thư.



Tần Tuệ Ninh kéo cánh tay Lục tiểu thư lắc lắc:



“Song tỷ nhi, muội đừng nói chuyện này nữa, chúng ta mau trở về đi thôi!”



Vừa nói, Tần Tuệ Ninh vừa nhìn Tần Nghi Ninh bằng ánh mắt sợ hãi, như là sợ bị ức hiếp.



Lục tiểu thư thấy Tần Tuệ Ninh phản ứng như vậy, trong nháy mắt trong đầu xuất hiện rất nhiều hình ảnh Tần Nghi Ninh ức hiếp Tần Tuệ Ninh, lại càng bất bình.



“Tỷ đừng sợ, dù sao vẫn có người không nịnh nọt, tỷ còn có muội!”



Tần Tuệ Ninh lộ vẻ cảm kích nắm tay Lục tiểu thư, hai mắt ướt nước long lanh như sắp khóc.



Bên này, Tần Nghi Ninh và Tam tiểu thư, Thất tiểu thư, Bát tiểu thư liếc nhìn nhau, bốn người ngầm hiểu ý dẫn người bước nhanh tới phía trước.



Khi Tần Tuệ Ninh và Lục tiểu thư lại nhìn về phía trước thì mấy người kia đã đi xa hơn mười bước rồi.



Lục tiểu thư tức giận, nổi trận lôi đình:



“Nàng dám phớt lờ ta!”



Ở phía trước, Tần Nghi Ninh nói với Tam tiểu thư:



“Mặc kệ họ ồn ào đi, chẳng lẽ tự hạ thân phận cãi nhau ầm ĩ với họ?”



Tam tiểu thư gật đầu tán thành:



“Hôm nay Đại bá phụ đãi khách, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, Tứ muội muội đừng để trong lòng, sống yên ổn qua ngày mới là quan trọng hơn.”



Tần Nghi Ninh liền trêu ghẹo Tam tiểu thư:



“Cho nên mới nói Tam tỷ là người hiền lành nhất, sau này phủ Kiến An Bá thật sự có phúc.”



Mặt Tam tiểu thư đỏ ửng, véo nhẹ lên má Tần Nghi Ninh, nói:



“Muội đừng cười ta, ta đi thứ ba, muội thứ tư, kế tiếp sẽ đến lượt muội rồi. Hôm nay Đại bá phụ vinh dự thăng chức Thái sư, nhà chồng muội nhất định không phú cũng quý, còn ở đó mà chê cười ta!”



Thất tiểu thư và Bát tiểu thư cũng cười rộ lên.



Bát tiểu thư nói:



“Tam tỷ nói đúng. Muội còn nghe có người phỏng đoán, tương lai Tứ tỷ sẽ trở thành Thái tử phi.”



Thất tiểu thư cũng gật đầu:



“Đúng là như vậy. Hôm nay với gia thế của tỷ, làm Thái tử phi là môn đăng hộ đối. Nghe nói Thái tử là người rất tao nhã, lại am hiểu thư họa, trình độ thư họa đã đạt đến mức tột đỉnh từ lâu rồi. Mặc dù trong phủ có một trắc phi, nhưng suy cho cùng thì trắc phi cũng chỉ là trắc phi. Sau này Thái tử kế thừa ngôi vị, chính phi sẽ làm Hoàng hậu.”



“Ái chà, thực sự là các vị càng nói càng thái quá rồi, Hoàng thượng rất khỏe mạnh, xem các vị nói cái gì vậy kìa!”



Tần Nghi Ninh khều nhẹ Thất tiểu thư:



“Ta phải thuật lại chuyện này với Chiêm ma ma, xem Chiêm ma ma có đánh đòn các vị không.” w●ebtruy●enonlin●e●com



Nửa đầu câu nói của Tần Nghi Ninh khiến Tam tiểu thư, Thất tiểu thư và Bát tiểu thư rùng mình, thầm nghĩ mình lỡ lời, chuyện này mà truyền ra ngoài là mình bị trách tội đại bất kính.



Nửa sau của câu đó là nói đùa, cố ý chuyển trọng tâm câu chuyện. Thất tiểu thư liền cười đùa với Tần Nghi Ninh, trong lòng thầm phục Tần Nghi Ninh suy nghĩ vừa thâm trầm vừa lanh lợi, trong lòng càng cảm thấy thân thiết với Tần Nghi Ninh.



Mãi đến khi gặp lối rẽ, Tần Nghi Ninh mới từ biệt ba người, trở về Tuyết Lê Viện.



Trong Tuyết Lê Viện, tất cả vẫn như trước, chỉ thiếu Thụy Lan.



Sau khi gặp Chiêm ma ma, Tần Nghi Ninh trở về phòng ngồi nghỉ ngơi.



Thu Lộ và Liễu Nha ở bên cạnh chăm sóc cho nàng, Thu Lộ vẫn như thường ngày, nhưng Liễu Nha cảm thấy không thoải mái lắm.



Ban đầu, có ba nha hoàn theo bên người tiểu thư, Liễu Nha muốn được trọng dụng, hôm nay hai nha hoàn nhị đẳng cấp trên của mình đều đã đi, nếu nghiêm túc làm việc, thì lẽ ra phải lập tức nói ra thứ bậc của bọn họ mới phải. Nào ngờ, cô nương nhà mình bị cấm túc, lại không nói ra, để người ở thư phòng ngoại viện đoạt mất cơ hội.



Hơn nữa, Dao Cầm và Ngọc Kỳ đều là đại nha hoàn nhất đẳng, còn cao hơn Thụy Lan và Dư Hương một bậc.



Liễu Nha cảm thấy bực dọc, đến bao giờ nàng ta mới hết khổ đây!



Tần Nghi Ninh thưởng thức chén trà, trông như đang ngẩn người nhìn cửa sổ kẻ ô, nhưng đều nhìn rõ vẻ bất mãn trên khuôn mặt Liễu Nha.



Nàng không rõ nguyên nhân vì sao, nhưng cũng không muốn thấy người bên cạnh mình mặt ủ mày chau, liền nói:



“Liễu Nha đi nghỉ ngơi trước đi. Thu Lộ ở lại.”



Trong lòng Liễu Nha dâng lên oán hận, đã thiếu người như vậy, tiểu thư vẫn không chịu dùng mình.



Không dùng thì thôi! Đi nghỉ ngơi thì càng tốt! Dù sao thì cũng chỉ là tam đẳng thôi, có làm việc nhiều thì tới tháng cũng có được lãnh nhiều tiền hơn đâu!



Liễu Nha hành lễ rồi xoay người rời đi.



Khi chỉ còn lại hai người, Thu Lộ mới nói:



“Cô nương đừng chấp nàng ấy.”



“Thật ra ta cũng không chấp nhặt làm gì, chỉ là không biết Liễu Nha làm sao vậy. Mấy ngày nay có chuyện gì?”



Thu Lộ lắc đầu:



“Ngoại trừ chuyện của Thụy Lan tỷ tỷ, cũng không có chuyện gì khác. Cô nương, hiện giờ Thụy Lan thế nào rồi ạ? Cô nương không ở nhà, bọn nô tỳ cũng bị cấm túc không được phép ra ngoài. Tuy Chiêm ma ma có thể đi lại, nhưng nô tỳ lại không dám đi hỏi.”



Tần Nghi Ninh mỉm cười, kéo tay Thu Lộ, nói:



“Ngươi yên tâm, hiện giờ Thụy Lan đang dưỡng thương ở khách sạn Đạp Vân, cùng một chỗ với Đường cô nương. Ta còn có một việc muốn làm, có thể cần ngươi hỗ trợ.”



Thu Lộ nghe vậy, vẻ mặt nghiêm nghị, nói:



“Cô nương có việc cứ tùy ý phân phó, nô tỳ muôn lần chết cũng không chối từ.”



“Chuyện này còn chưa chắc chắn, ta chỉ suy đoán thôi. Hôm nay cha ta mở tiệc đãi khách đồng liêu, ta nghĩ, trong đó nhất định sẽ có người của phái Thanh Lưu, chắc chắn họ đã biết việc ta thu nhận Đường cô nương. Họ rất quan tâm Đường cô nương và nhất định sẽ họ sẽ có hành động. Ta muốn lợi dụng chuyện này…” Đoạn sau, Tần Nghi Ninh kề tai Thu Lộ, thấp giọng nói vài câu.



Thu Lộ kinh ngạc mở to mắt:



“Cô nương, như vậy có được không?”



“Có gì mà không được? Ta không hại người vô tội, thế nhưng một khi có kẻ thật sự muốn hại ta, thì ta cũng không thể trốn tránh.”



Vừa dứt lời, đã nghe Liễu Nha ở bên ngoài gọi vào:



“Cô nương, bên ngoài có người tới tặng lễ vật cho cô nương.”



Mắt Thu Lộ càng tròn hơn:



“Cô nương, người đoán quá chính xác!”



Lúc nãy Tần Nghi Ninh nói, hôm nay nhất định sẽ có người đến tặng lễ vật.



Tần Nghi Ninh mỉm cười, bảo Thu Lộ đi giúp Liễu Nha nhận lễ vật.



Lễ vật đưa vào là một bức tranh cuộn tròn, Tần Nghi Ninh mở bức tranh ra, vừa nhìn đã ngẩn người.



Bức tranh này còn không phải là bức “Bát tuấn đồ” ở phủ Ninh Vương sao! Trải bức tranh trên chiếc bàn bát tiên, Tần Nghi Ninh đưa đầu ngón tay lướt qua mặt tranh, cuối cùng dừng lại trên lạc khoản ở góc dưới bên trái.



Ngày ấy, khi nàng nhìn thấy bức tranh này, nó còn chưa có lạc khoản.



Mà lúc này, bức tranh đã có lạc khoản, đóng dấu, với mấy chữ” “Thanh Yến cư sĩ”.



Bất cứ ai có chút kiến thức cũng đều biết đến bút hiệu Thanh Yến cư sĩ, lúc trước Tần Nghi Ninh không biết, về sau Chiêm ma ma đã từng nói với nàng.



Thái tử điện hạ say mê thư họa, là bậc thầy nổi tiếng về thư họa. Thanh Yến cư sĩ là bút hiệu mà Thái tử điện hạ quen dùng khi ghi lạc khoản, lấy ý từ câu “Thì thanh hải yên, tứ hải thanh bình” (Thời đại thanh bình, bốn phương yên ổn).



Bức tranh này là Thái tử vẽ ư?



Lúc này Liễu Nha cười nói:



“Cô nương, lúc này người đưa tranh của phủ Ninh Vương còn chờ ở ngoại viện, nói là Ninh Vương điện hạ có chuyện muốn nói với cô nương.”



Tần Nghi Ninh sửng sốt, vội gật đầu nói:



“Ta biết rồi. Thu Lộ theo ta ra ngoài.”



Người của phủ Ninh Vương, nàng nhất định phải gặp một lần.

Bình luận

Truyện đang đọc