CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Triệu Hùng cũng không lái xe, chỉ đi bộ lang thang không có mục đích trên đường phố.

Anh chỉ muốn có thể yên tĩnh suy nghĩ, canh cánh trong lòng việc của nhà họ Dương với Hoàng Long. Điều khiến anh không biết phải làm sao chính là nếu thực sự hai bên có liên quan, anh sẽ phải đối mặt như thế nào với Dương Lam trong tương lai.

Triệu Hùng không lo lắng rằng bản thân anh sẽ bị tấn công, với võ thuật hiện tại của anh, miễn là bạn không chạm mắt với những cao thủ trong thần bảng, cho dù là ai cũng không thể đánh bại anh, ngay cả Đao Tu La Dương Hưng cũng không làm được gì.

Thời tiết đầu mùa xuân, gió lạnh vẫn thổi.

Triệu Hùng chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, gió từng hồi thổi tới, thực có chút ớn lạnh. Nhưng Triệu Hùng có nội công thâm hậu, lạnh một chút cũng không đáng kể gì.

Thành phố nhộn nhịp lại bận rộn, tất cả các đèn khách sạn đều rực rỡ, xa hoa trụy lạc, thực sự là một cảnh tượng phồn hoa.

Khi đi tới quán rượu có tên Đêm Trở Lại, Triệu Hùng dừng lại.

Quán không lớn lắm, chỉ có một vài chiếc bàn. Anh liếc nhìn vào bên trong, thấy cả quán có duy nhất một vị khachs.

Triệu Hùng chỉ muốn tìm một nơi sạch sẽ và yên tĩnh để giữ cho mình bình tĩnh lại.

Một loạt các sự kiện liên tiếp xảy ra khiến anh không phản ứng kịp. Thay vào đó, khi màn đêm buông xuống, giữa nhịp sống hối hả và nhộn nhịp, anh mới tìm được một nơi tĩnh lặng.

Sau khi bước vào quán rượu Đêm Trở Lại, Triệu Hùng kiếm một góc khuất rồi ngồi xuống.

Anh gọi hai chai bia, một đ ĩa đậu phộng luộc, một nồi tôm càng cay và một món mặn làm đồ nhắm.

Kỳ thật, đồ ăn chỉ gọi ra cho có, bản thân anh lúc này chỉ cần an tĩnh mà thôi.

Triệu Hùng uống nhận lấy hai chai bia, lấy bật lửa ra, chậm một điếu thuốc. Quán rượu này chỉ là một quán bình dân, cộng tất cả bàn này cũng chỉ mất vài trăm ngàn.

Trong lúc còn đang mải nghĩ về những rắc rối của mình, anh liền nghe thấy giọng của vị khách còn lại trong cửa hàng. Giọng nói nghẹn ngào, có chút buồn rầu: “Vâng, con gái của tôi đang chờ phẫu thuật, anh có thể cho tôi mượn 70 triệu không?”

Người đàn ông im lặng một lát, sau đó lại nói: “Không có thì thôi vậy.”

Anh ta một lúc gọi tới mười mấy cuộc điện thoại, nhưng cuối cùng vẫn không có người bạn nào chịu cho anh ấy vay tiền.

Từ góc nhìn của Triệu Hùng, có thể nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông này.

Anh ta có lẽ 35 hoặc 36 tuổi, dáng vẻ vừa hiền lành vừa thật thà.

Nghe qua mấy cuộc điện thoại của anh ta, Triệu Hùng cũng lờ mờ đoán ra, có lẽ con gái của anh đang bị bệnh phải nhập viện, hiện tại đã bán nhà bán xe vẫn không đủ tiền chạy chữa.

Thế giới này, dường như niềm hạnh phúc của ai cũng giống nhau, nhưng nỗi bất hạnh của mỗi người lại khoác một chiếc áo riêng.

Tất cả những nỗi niềm của người trưởng thành đều xuất phát từ gia đình.

Ví dụ như người đàn ông tầm tuổi 30, 40 này, trên có người già cần phụng dưỡng, dưới có con nhỏ cần nuôi nấng. Một tay đỡ cha mẹ, một tay dắt con cái.

Áp lực trên vai những người trưởng thành, không cần nghĩ cũng biết, đều không thoát khỏi mấy vấn đề chung chung đó.

Gọi điện thoại một hồi cũng không mượn được tiền, người đàn ông cúi gằm mặt, khóc rống lên.

Một lúc lâu sau, vừa uống rượu, vừa lẩm bẩm một mình những tiếng bi thương: “Vô dụng, tôi thật vô dụng.”

Không hiểu sao nhìn thấy cảnh này, tâm trạng của Triệu Hùng lại có chút tốt lên.

Không phải anh vui trước nỗi buồn của người khác, mà là trước hoàn cảnh của người đàn ông này, anh chợt nhận ra vấn đề của mình thật không đáng kể.

Người đàn ông này chính là hy vọng của gia đình anh ta. Con gái nhỏ còn đang ở bệnh viện chờ khoản tiền chữa bệnh kếch xù, cha mẹ già đang ở nhà đợi anh phụng dưỡng.

Triệu Hùng cũng không có ý định làm phiền người đàn ông, hai người tự ôm tâm sự của chính mình, một chén lại một chén uống cạn.

Anh uống xong hai chai, liền thấy đối phương đã uống tới năm chai.

Triệu Hùng hướng về phía chủ quán hô: “Tính tiền”, sau khi thanh toán hóa đơn và nhận lại bảy mươi ngàn tiền lẻ, anh đứng dậy và rời khỏi quán.

Trước đó anh có mở ví kiểm tra, thấy mình vẫn còn hơn mười triệu trong ví.

Tiền của Triệu Hùng đều để trong tài khoản ngân hàng, vì vậy tiền mặt mang theo trong người không nhiều lắm. Mặc dù hơn mười triệu này cũng không thể giải quyết vấn đề cơ bản của đàn ông kia, nhưng anh vẫn muốn giúp đỡ anh ta một chút.

Khi Triệu Hùng bước tới cửa, liền cố tình móc vào túi áo, chuẩn bị làm rơi số tiền, sau đó giả vờ không biết gì, cứ thế rời đi.

Trong tiệm lúc này chỉ có một người khách, hơn nữa vị trí của anh ta lúc này cũng rất dễ nhìn được những việc diễn ra tại cửa.

Có điều, người đàn ông chỉ lo uống rượu, cũng không để ý tới tình hình xung quanh.

Ước chừng năm phút sau, anh ta tính tiền rồi rời đi, mới nhận ra ngay trước cửa quán rượu là một xấp tiền lớn.

Anh nhặt lên nhìn, ước chừng số tiền cũng rơi vào khoảng mười triệu.

Lúc trước anh ta cũng có để ý tới Triệu Hùng, bây giờ nghĩ lại liền cho rằng đây chính là tiền của anh. Cơn say dường như đã vơi đi phân nửa, anh lập tức tìm cách đuổi theo Triệu Hùng.

Kỳ thật, anh ấy không hề nghĩ tới việc chiếm số tiền này làm của riêng.

Mặc dù khoản tiền này so với chi phí y tế của con gái anh vẫn là một khoảng cách rất lớn, nhưng ít nhất có thể giải quyết một số nhu cầu cấp thiết. Nhưng anh ấy là một người thật thà lại lương thiện, nghĩ rằng người làm mất số tiền này có lẽ còn đang cần hơn anh rất nhiều.

Triệu Hùng đã rời đi được một lúc. Vì vậy người đàn ông nhặt được tiền đã phải đuổi theo một lúc mới thấy Triệu Hùng đang ở phía trước.

Nếu không phải hôm nay Triệu Hùng chỉ đi dạo không mục đích, thì có lẽ người đàn ông đã không thể tìm được anh rồi.

Một mình uống rượu, sau đó lại nghe được câu chuyện của người đàn ông, thật sự tâm trạng của anh đã tốt hơn nhiều.

Có thể nói là, đi đến chân núi ắt có đường lên.

Hiện tại, dù sao vẫn chưa xác định được quan hệ của tập đoàn Hoài An nhà họ Dương với Am Cẩu, vì sao chính anh lại tự khiến mình gặp rắc rối. Nếu thật sự có một ngày điều anh lo lắng thành sự thật, thì cứ để lúc đó tính sau.

“Này, anh kia, đợi một chút đã.”

Triệu Hùng nghe thấy tiếng gọi từ phía sau, liền dừng bước. Anh quay người nhìn lại, hóa ra lại chính là người đàn ông ở trong quán rượu khi nãy.

Người đàn ông hổn hển chạy tưới trước mặt Triệu Hùng, đưa số tiền trong tay cho anh rồi nói: “Vừa rồi tôi có thấy anh uống rượu trong quán. Tiền này là anh làm rơi phải không?”

Người bình thường nếu nhặt được tiền cũng đã không có lý do để trả lại. Đặc biệt, người đàn ông trước mặt thực sự rất cần tiền, thực không nghĩ đến việc anh ta nhặt được tiền còn tự mình tìm người mất để trả lại.

Triệu Hùng cũng không tiện nói thẳng khoản tiền này là do anh cố tình để lại. Anh vờ kiểm tra quần áo và ví tiền, sau đó mới đưa tay nhận tiền rồi nói: “Đúng là của tôi rồi, cảm ơn anh.”

Khuôn mặt của người đàn ông liền lộ ra một nụ cười thật thà và nói: “Không cần cảm ơn.”

Nói xong, anh quay người định rời đi.

“Chờ một chút.”

Triệu Hùng cất tiếng gọi người đàn ông lại.

Người đàn ông dừng lại, vẻ mặt nghi hoặc, hỏi Triệu Hùng: “Có việc gì nữa sao?”

Triệu Hùng nói: “Có thể cùng tôi uống vài chén không? Coi như tôi cảm ơn anh.”

“Nếu là muốn cảm ơn tôi thì thật sự không cần đầu. Còn nếu muốn uống một chút, tôi rất sẵn lòng. Chính tôi lúc này cũng không thể tìm được ai uống cùng.”

Triệu Hùng cũng không ngờ người này có tính cách thú vị như vậy, mỉm cười: “Vây thì đi thôi. Chúng ta cùng đến quán rượu uống vài ly.”

Khi hai người trở về quán rượu một lần nữa, ông chủ có chút ngạc nhiên. Điều khiến anh ta càng bất ngờ, đó là hai vị khách ban nãy bây giờ lại ngồi chung một bàn.

Nếu như hai người này đã biết nhau từ trước, thì tại sao khi nãy lại tách ra mỗi người ngồi một bàn? Nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy không thỏa đáng.

Triệu Hùng nói với ông chủ của quán rượu: “Cho tôi một thùng bia Budweiser, một đ ĩa đậu phộng, một phần tôm hùm xào cay, một đ ĩa đậu rán.”

“Không cần nhiều đồ thế đâu, hai đ ĩa đậu phộng là được rồi.” Người đàn ông nói.

Đi vào một đống bia Baiwei, luộc với nước, một con tôm càng, halogen!"

Triệu Hùng mỉm cười và nói với ông chủ: “Vậy thì một thùng bia và hai đ ĩa đậu phộng.”

Bình luận

Truyện đang đọc