CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Vợ Đào Yên Nguyên chắn trước người Đào Tuấn Dương, vừa khóc vừa nói với Đào Yên Nguyên: “Ông muốn đánh con trai, chi bằng đánh chết luôn cả tôi đi!”

“Bà!”

Đoan Mộc Trạch giơ tay lên, trước sự kháng nghị của vợ, cuối cùng vẫn để tay xuống.

Triệu Hùng ở bên cạnh cười lạnh nói: “Hãi người các người không cần đóng kịch ở đây, loại diễn xuất kém cỏi vụng ề này, cho dù đến Hoành Điếm cũng không ai muốn.”

“Triệu Hùng, mày....”

“Được rồi, tất cả yên lặng.” Bà cụ Đào lên tiếng ngắt lời con trai cả Đào Yên Nguyên.

Bà cụ Đao nhìn chằm chằm vào Đào Yên Nguyên, nói: “Nhà họ Đào chỉ có một nam đinh là Đào Tuấn Dương, thế mà lại bị hai vợ chồng bọn mày chiều hư, năm đó cả nhà Dương gia tướng đều là quả phụ, nhưng cuối cùng người ta vẫn có thanh tựu dựa trên uy danh của Dương gia tướng, các người đừng có ỷ vào việc Đào Tuấn Dương là nam đinh duy nhất của nhà họ Đào mà cho rằng tôi không dám làm gì nó? Nó dám can đảm làm ra chuyện cầm thú như vậy đối với Thanh Tịnh, tôi quyết định trục xuất Đào Tuấn Dương ra khỏi nhà họ Đào, về sau không cho bước vào cửa nhà họ Đào nửa bước, nếu ai dám khuyên tôi thay đổi chủ ý, vậy thì cũng cút luôn ra khỏi nhà họ Đào đi.”

Trong lúc nhất thời, cả nhà họ Đào im lặng như tờ, yên tĩnh đến nỗi đến cả tiếng cây trâm rơi xuống đất cũng nghe thấy được.

Đào Tuấn Dương vừa nghe bà cụ Đào muốn trục xuất mình khỏi nhà họ Đào thì vô cùng khiếp sợ, dập đầu như giã tỏi, cầu xin bà cụ Đào: “Bà ngoại, cầu xin bà đừng trục xuất cháu ra khỏi nhà họ Đào, cháu biết sai rồi, về sau cháu không dám nữa.”

“Hừ? Nếu hôm nay không phải Triệu Hùng tình cờ nhìn thấy, thì Thanh Tịnh đã bị tên cầm thú này vũ nhục rồi.”

Từ điểm này, không khó có thể nhận thấy trong lòng bà cụ Đào thiên vị Lý Thanh Tịnh hơn.

Bà cụ Đào xem như đã thấy rõ, nhà họ Đào không có một người không chịu thua kém.

Mặc dù Lý Thanh Tịnh họ Lý, nhưng cô cũng là cháu ngoại của bà ấy, có quan hệ máu mủ với nhà họ Đào. Cho nên, bà ấy yên tâm giao ản nghiệp của nhà họ Đào cho Lý Thanh Tịnh, hơn nữa, từ ngày được tiếp nhận sản nghiệp, Lý Thanh Tịnh đã cho bà ta một bất ngờ lớn.

Lý Thanh Tịnh đã ký mấy đơn hàng lớn với tổng giá trị hơn một nghìn tỷ với tập đoàng Hùng Quang, nhà họ Vân, nhà họ Thẩm, nhà họ Diêm. Đồng thời, tất cả đều được thanh toán trước và một nghìn tỷ đã được chuyển đến tài khoản của nhà họ Đào.

Trước mắt, nhà họ Đào đã bị Lý Thanh Tịnh cắt chức đợi dùng, chỉ có Lý Thanh Tịnh và bà cụ Đào mới có thể động vào số tiền kia.

Lý Thanh Tịnh vừa ra trận đã lập tức cứu sống nhà họ Đào, bà cụ Đào tự nhiên sẽ thiên vị Lý Thanh Tịnh.

Bà cụ Đào nhìn rán Đào Tuấn Dương đã chảy máu, lên tiếng nói: “Được rồi! Cho dù cháu có đập nát dầu thì cũng vô dụng, chuyện bà đã quyết định thì sẽ không thay đổi, Yên Nguyên, con mau dẫn con trai con về đi, về sau không cho nó bước vào cửa lớn nhà họ Đào nửa bước.

“Mẹ...” Đào Yên Nguyên còn tính thay con trai van nài, nhưng vừa nghĩ tới lời bà cụ Đào nói trước đó, ai dám cầu xin thay thì cũng cút luôn ra khỏi nhà họ Đào luôn.

Rời khỏi nhà họ Đào, cũng tương đương với việc bị mất quyền thừa kế, nhà họ Đào vừa được nhận thêm một nghìn tỷ, con cái nhà họ Đào đều thèm nhỏ rãi con số kia.

Bà cụ Đào trừng mắt, Đào Yên Nguyên phải nuốt những lời cầu xin cho con trai vào trong bụng, cùng vợ liếc nhìn nhau, mang theo con gái Đào Ngọc, một trái một phải đỡ Đào Tuấn Dương tập tễnh rời khỏi đây.

Bà cụ Đào nhìn những người khác nói: “Được rồi, Thanh Tịnh và Triệu Hùng ở lại, những người khác về nghỉ ngơi hết đi!”

Cả một nhà Đào Yên Quyên, cùng chú bốn Đào Yên Quân đỡ người vợ đang mang thai bụng to, nắm tay con gái nhỏ rời khỏi nhà họ Đào.

Bà cụ Đào nắm lấy hai tay Lý Thanh Tịnh, trên mặt nở một nụ cười hiền lành, nói: “Thanh Tịnh à! Đào Tuấn Dương không có làm gì cháu chứ?”

Lý Thanh Tịnh lắc đầu, nói rằng lúc đó mình thực sự bị dọa sợ.

“Bà ngoại, bà không trách Triệu Hùng phế hai tay của Đào Tuấn Dương đi sao?”

“Tất nhiên là không trách, Đào Tuấn Dương nó bị trừng phạt đúng tôi.” Ánh mắt bà cụ Đào chuyển sang phía Triệu Hùng, nói: “Triệu Hùng, cậu mang Đào Tuấn Dương đến đây là muốn xem tháu độ của tôi, đúng không? Kết quả xử lý này của tôi, cậu hài lòng chứ?”

“Bà ngoại, bà hiểu rõ lẽ phải, nếu cháu là bà, cháu cũng sẽ làm như vậy.”

“Bớt nịnh nọt tôi đi, thằng nhóc cậu không âm thầm mắng tôi là mị già đã là tốt lắm rồi.”

“Bà ngoại, Triệu Hùng dám? Nếu anh ấy dám nói xấu bà, cháu sẽ xử lý anh ấy.” Lý Thanh Tịnh nhìn Triệu Hùng, khóe miệng nở một nụ cười mê người.

“Bà ngoại thấy tình cảm của hai đứa tốt như vậy thì thật sự thấy mừng cho hai đứa. Thanh Tịnh à! Cháu vất vả vì nhà họ Đào, cháu yên tâm, chỗ bà ngoại sẽ không trọng nam khinh nữ, về sau, nếu nhà họ Đào có ai dám bắt nạt cháu, cháu cứ nói cho bà ngoại, chỉ cần bà ngoại còn sống một ngày thì bà ngoại sẽ thay cháu làm chủ một ngày.”

“Cảm ơn bà ngoại!”

Lý Thanh Tịnh và bà cụ Đào nói chuyện một lúc, nhìn thời gian đã hơn mười một giờ gần mười hai giờ.

“Bà tuổi tác đã cao, nghỉ ngơi chậm sẽ không tốt cho cơ thể.” Lý Thanh Tịnh cặn dặn để bà cụ Đào đi ngủ sớm, sau đó được Triệu Hùng nắm tay rời khỏi nhà họ Đào.

Ngay khi hai vừa ra khỏi cửa lớn nhà họ Đào thì sau lưng truyền đến tiếng của Đào Ái Hoa.

“Thanh Tịnh, hai đứa chờ một chút!”

“Mẹ, có chuyện gì sao?” Lý Thanh Tịnh hỏi mẹ mình là Đào Ái Hoa.

Ánh mắt Đào Ái Hoa rơi vào trên người Triệu Hùng, lạnh lùng nói: “Triệu Hùng, tôi biết tại bây giờ bà cụ rất thích thằng nhóc cậu, thằng nhóc cậu tốt nhất là đối xử tốt với Thanh Tịnh một chút, nếu để cho tôi biết cậu không đối xử tốt với con bé, tôi sẽ không tha cho cậu!”

Triệu Hùng nhíu mày, bà mẹ vợ này thật là đáng ghét, đến cả bà cụ Đào còn nhìn ra được đầu mối, nhưng bà mẹ vợ Đào Ái Hoa này đầu óc như óc lợn, còn giả bộ với nha.

Lý Thanh Tịnh che chở Triệu Hùng, lên tiếng nói: “Mẹ, tình cảm của con với Triệu Hùng rất tốt, mẹ đuổi theo bọn con ra đây không phải chỉ để nói mỗi chuyện này đấy chứ?”

Đào Ái Hoa kéo Lý Thanh Tịnh qua một bên, lườm Triệu Hùng một cái, nhỏ giọng nói: “Thanh Tịnh à! Mẹ sợ Triệu Hùng chỉ giả vờ đối tối với con, con tuyệt đối đừng để bề ngoài của thằng nhóc này lừa, hiện tại, nhà họ Đào vừa mới ký xong các hạng mục tổng trị giá một nghìn tỷ, Triệu Hùng lại không phải kẻ ngu, mẹ lo lắng nó mưu đò đến gia sản của nhà họ Đào chúng ta.”

“Mẹ, con với Triệu Hùng là vợ chồng!”

“Chẳng lec con không sợ đồng sàng dị mộng?”

Lý Thanh Tịnh suýt nưa nói trước mặt mẹ mình, nói ra nhữn người kia chắc chắn chắn là do Triệu Hùng liên hệ đến giúp nhà họ Đào.

“Mẹ! Con cảm thấy mẹ nên uống thuốc bổ não, đến cả bà ngoại còn thông minh hơn mẹ.” Nói xong, cô đi đến bên cạnh Triệu Hùng, ôm lấy khủy tay của anh.

“Thanh Tịnh, lời nói vừa rồi của con là có ý gì?” Đào Ái Hoa quát con gái Lý Thanh Tịnh.

“Tự mẹ trở về nghĩ đi!:

Lý Thanh Tịnh không thèm để ý đến mẹ là Đào Ái Hoa, cùng Triệu Hùng ngồi vào trong xe rời đi!

Dao Châu đã sớm ngủ quên ở trên xe, Triệu Hùng cẩn thận ôm con gái đặt lên giường.

Lý Thanh Tịnh giúp con gái thay quần áo, nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, cả ngày nay anh đều bận rồi, tối nay còn muốn đi luyện công sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc