CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Đây là quán trà mà Hồ Dân mua cho Triệu Hùng.

Triệu Hùng thường thích uống trà và bận rộn với các hoạt động xã hội. Khi Triệu Hùng đến đây, Hồ Dân đã mua quán trà này cho anh ấy.

Quán trà không mở cửa cho mọi người đến mà chỉ để Triệu Hùng, Trần Thiên Trung và Hồ Dân tiếp đãi khách.

Cái tên của quán cũng do Triệu Hùng tự đặt.

Sau khi trở lại, anh ấy đã đến quán trà hai lần. Vì vậy, tất cả các nhân viên trong cửa hàng đều biết anh.

Triệu Hùng nói với quản lí đang ở cửa: "Nếu một vị khách quý tên là Triệu Hằng đến, nhớ đưa cậu ta tới chỗ tôi!"

“Tôi hiểu rồi!” Quản lý cửa hàng trả lời Triệu Hùng.

Các nhân viên của quán trà làm việc ở đây và làm việc rất tự do.

Những người pha trà và người phục vụ được thuê bởi các quán trà chuyên nghiệp được trả lương cao gần gấp đôi so với các quán trà bình thường. Vì vậy, những người làm việc tại đây đều rất hài lòng với mức lương và yêu mến công việc này.

Sau khi Triệu Hùng gọi một bình trà Long Tỉnh, anh dựa vào cửa sổ vừa nhâm nhi trà vừa nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đợi hơn mười phút, anh thấy một chiếc ô tô Mercedes-Benz màu đen chậm rãi dừng lại ở cửa.

Sau khi Triệu Hằng xuống xe, cậu đưa chìa khóa xe cho nhân viên bảo vệ của quán trà.

Bác bảo vệ giúp để xe vào bãi giữ xe của quán trà.

Triệu Hằng được người quản lý của quán trà dẫn đến nơi Triệu Hùng đang ở.

Triệu Hùng liếc nhìn Triệu Hằng, liền thấy vẻ mặt nghiêm trọng của cậu ta, anh biết hình như đã xảy ra chuyện lớn.

“Ngồi đi!” Triệu Hùng thờ ơ nói. Anh cầm ấm trà lên, rót một tách trà cho Triệu Hằng.

Triệu Hằng vừa định nói, Triệu Hùng liền nói: "Cậu đừng lo lắng, uống một chén trà đi đã! Nhớ lúc trước cậu từng trộm trà của tôi."

Trong một lời nói, Triệu Hùng hồi ức về tuổi thơ.

Triệu Hằng cầm chén trà lên, nhấp một ngụm, nói: "Đây là trà ngon!"

Triệu Hùng gật đầu nói: "Đúng vậy, trình độ uống trà của cậu không tệ. Nói chuyện đi! Cậu muốn cùng tôi làm cái gì?"

"Chú hai và chú ba đến rồi!"

“Tôi đã nhìn thấy chú ba rồi!” Triệu Hùng không ngờ rằng ngay cả chú thứ hai Triệu Khải Nhân cũng sẽ đến.

“Nói ở đây có an toàn không?” Triệu Hằng nhìn chung quanh hỏi Triệu Hùng.

"An toàn, nói đi!"

Triệu Hằng nghiêm mặt nói: "Em nghe chú hai và chú ba nói rằng chiếc nhẫn hộ mệnh của nhà họ Triệu nằm trong tay anh. Ông ấy còn nói nếu không giao ra chiếc nhẫn hộ mệnh của nhà họ Triệu, thì họ Triệu sẽ bị tiêu diệt. Đó là một thảm họa. Anh Hùng, chuyện gì đang xảy ra thế? Chiếc nhẫn hộ mệnh của nhà họ Triệu trong tay anh nó có ý nghĩa là gì? "

Triệu Hùng từ từ nhấp một ngụm trà trước mặt, cũng không vội vàng trả lời Triệu Hằng.

Sau khi lại rót một tách trà, Triệu Hùng nhìn chằm chằm Triệu Hằng hỏi: "Chuyện này cậu đã hỏi bố mình chưa?"

"Rồi!"

"Ông ấy nói cái gì?"

"Ông ấy sẽ không để em nhúng tay vào chuyện này. Nhưng em cũng là người nhà họ Triệu và có quyền biết sự thật."

"Vậy thì cậu vẫn không biết! Biết quá nhiều sẽ gặp nguy hiểm."

Triệu Hằng vừa nghe xong liền trở nên lo lắng, nói: "Anh làm sao vậy? Tại sao mọi người đều trốn tránh cho em biết sự thật?"

"Bởi vì cậu còn nhỏ!"

"Em còn trẻ? Em sẽ 23 tuổi sau năm nay." Triệu Hằng nói một cách hợp lý: "Đàn ông hiện đại trưởng thành ở tuổi mười tám, trong khi những người đàn ông cổ đại chiến đấu và giết người ở tuổi mười lăm. Ồ! Em hiểu rồi, hóa ra trong mắt anh, em đã luôn là một đứa trẻ."

"Anh Hùng! Em không muốn nhìn thấy nhà họ Triệu chém giết lẫn nhau với anh. Hãy nói sự thật cho em biết để em giúp anh đối phó."

Triệu Hùng lắc đầu nói: "Không phải nhà họ Triệu! Lúc trước anh đã nói rồi, nhà họ Triệu không còn là nhà họ Triệu."

"Anh! Anh đừng có ngớ người với em. Anh thực sự không sợ tập đoàn Khải Thời đối phó với anh sao? Họ liên kết các tập đoàn và các xí nghiệp ở đây để có thể so với Tập đoàn Hùng Quang, anh không thể đánh bại nhà họ Triệu."

Triệu Hùng cười nói: "Đời người là tung hoành! Đấu với trời, đất, lòng người sẽ vui vẻ. Vì họ muốn dồn tôi vào ngõ cụt, tôi đương nhiên không thể ngồi yên.", “Tôi sẽ sử dụng sức mạnh của tôi nói với gia đình họ Triệu rằng tôi, Triệu Hùng, có thể sống tuyệt vời sau khi rời khỏi gia đình họ, và vẫn sống là chính mình. Tôi sẽ cho họ chứng kiến ý nghĩa của việc sống lại từ tuyệt vọng!"

"Vậy thì anh phải nói thật cho em đúng không? Chiếc nhẫn hộ mệnh của nhà họ Triệu sẽ bảo vệ cái gì?"

"Giám hộ trách nhiệm! Giám hộ công lý! Bảo vệ hòa bình! Bảo vệ nhà họ Triệu của chúng ta cho các thế hệ sau!"

Triệu Hằng càng trở nên bối rối khi lắng nghe!

Triệu Hùng giải thích với Triệu Hằng: "Tha thứ cho tôi vì tôi chưa thể nói sự thật cho cậu. Tôi thà rằng cho cậu trách tôi và ghét tôi hơn là nói cho cậu nghe sự thật. Bây giờ nếu để cho cậu biết điều đó sớm hơn, và cậu sẽ nguy hiểm hơn. Không có chuyện gì thì cậu đừng tới gặp tôi! Nếu người nhà họ Triệu biết cậu tới gặp tôi, bọn họ sẽ có hành động chống lại cậu. "

“Người nhà họ Triệu sẽ đối phó với em?” Triệu Hằng hỏi.

Triệu Hùng lắc đầu nói: "Tôi cũng không biết! Có lẽ, lần này Tập đoàn Khải Thời sẽ đối phó với tôi, để cho một số chuyện xấu xí nổi lên."

"Vậy em có một câu hỏi nữa cho anh, anh có thể trả lời em không?"

“Thôi, hỏi đi!” Triệu Hùng gật đầu.

Triệu Hằng nhìn chằm chằm Triệu Hùng nói: "Anh thật muốn cùng nh àhọ Triệu đánh nhau sao?"

Triệu Hùng chế nhạo nói: "Từ sau khi bị đuổi ra khỏi nhà họ Triệu, tôi chưa từng dính dáng gì đến nhà họ Triệu nữa!"

“Nhưng chiếc nhẫn hộ mệnh của nhà họ Triệu lại nằm trong tay anh, đây là vật của nhà họ Triệu!” Triệu Hằng biện bạch.

"Đây là di vật mẹ tôi tặng cho tôi! Ngoại trừ mẹ tôi, không ai có thể đoạt lấy thứ này từ tay tôi. Ngoài ra, cậu không được phép nhắc tới chiếc nhẫn hộ mệnh của nhà họ Triệu trước mặt bất kỳ ai. Nếu không, nó sẽ dễ dàng thu hút sự chú ý."

"Đi đi! Hãy nhớ những gì tôi đã nói hôm nay. Đừng quan tâm  đến những chuyện có thể bỏ qua; nhà họ Triệu không phải ai biết tường tận cũng tốt. Có người đã đứng về phe đối diện với nhà họ Triệu rồi. Nếu cậu muốn nhà họ Triệu thì trỗi dậy một lần nữa, cậu sẽ gục ngã hay đứng vững! Cậu là một người thông minh và nên biết ý tôi."

Triệu Hằng thấy Triệu Hùng không trả lời, lạnh lùng đứng lên. Nhìn chằm chằm Triệu Hùng nói: "Em sẽ tự mình tìm ra chân tướng sự tình! Nếu như, để cho em biết anh có bí mật gì xấu xa, em sẽ không buông tha cho anh."

Triệu Hùng cười và nói: "Khi nước biển rút dần, tôi sẽ biết ai đang bơi khỏa thân! Mọi chuyện sẽ sáng tỏ trong một ngày. Lúc đó, cậu sẽ hiểu tại sao hôm nay tôi lại làm như vậy."

Triệu Hằng nặng nề khịt mũi, quay người bỏ đi trong cơn tức giận.

Sau khi Triệu Hằng rời đi, Triệu Hùng ngồi ngẩn người một mình.

Không hiểu sao, trong đầu Triệu Hùng đều là hình bóng của Triệu Khải Thời.

Ông ấy đang dự tính tình huống này?

Ông ấy đang thử xem anh ấy có giải được vòng này không?

Nhìn những đám mây dày trên bầu trời!

Thơ ùa về lòng anh.

Bình luận

Truyện đang đọc