CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Mặc dù Cách Hoa xoay điện thoại rất nhanh, nhưng Vân Nhã liền nhìn thấy được Triệu Hùng đang ở trong phòng.

Vân Nhã ngạc nhiên mà hô lên: "Cách Hoa, sao Triệu Hùng lại ở trong nhà cậu?"

Cách Hoa đưa điện thoại cho Triệu Hùng, cười mỉm mà nói: "Vẫn là Trọng Ảnh giải thích với Vân Nhã đi!"

Sau khi Triệu Hùng nhận lấy điện thoại, giải thích với Vân Nhã lý do mà mình đến thành phố Vinh, còn cả chuyện gặp mặt với Cách Hoa như thế nào.

Vân Nhã nghe Triệu Hùng kể xong, liền oán trách mà nói với anh: "Anh đi thành phố Vinh, sao lại không thông báo với em một tiếng?"

"Anh đến làm công chuyện! Hơn nữa, công ty nhà em rất bận mà."

"Vì anh, em có thể đẩy lùi mọi chuyện lùi về sau mà!" Vân Nhã nhỏ tiếng mà hỏi một câu: "Vợ anh có đi cùng anh không?"

"Không có, Thanh Tịnh đang ở Hải Phòng."

"Vậy anh đi một mình cô đơn lắm, em đi với anh nhé?" Vân Nhã bày ra bộ mặt quyến rũ, ánh mắt đặc biệt thu hút người khác.

"Đừng làm loạn, anh thực sự là đến giải quyết công chuyện. Hơn nữa, ở thành phố Vinh có Cách Hoa rồi. Được rồi, bên anh còn có chuyện, cúp trước đây." Nói xong, không đợi Vân Nhã trả lời, Triệu Hùng trực tiếp tắt điện thoại của Vân Nhã.

Vân Nhã vô cùng tức giận, không ngờ là Triệu Hùng lại dám cúp máy trước. Đợi lúc cô ta gọi lại, điện thoại reo hồi lâu, cũng không có ai bắt máy. Liền làm cho Vân Nhã tức giận, làm gì có tâm tư mà làm việc nữa, liền mắng chửi Triệu Hùng xối xả.

Triệu Hùng nhìn thấy vẻ mặt Cách Hoa hưng phấn khi nhìn thấy tai họa, trả lại điện thoại cho cô ấy, lạnh lùng nói: "Giờ cô vừa lòng chưa?"

Cách Hoa cười duyên mà nói: "Ha ha! Giờ chắc Vân Nhã đang gầm rống lên rồi."

Triệu Hùng nói một tiếng: "Vô vị!", rồi cất bước rời đi khỏi phòng Cách Hoa.

Sau khi xuống tầng, Diệp Trát nói với Triệu Hùng, muốn đưa anh đi đến khu biệt thự của mình để xem một chút.

Triệu Hùng đưa Nông Tuyền, đi theo Diệp Trát ra ngoài.

Nhiệt độ ở thành phố Vinh thành phố Vinh, ít nhất phải cao hơn Hải Phòng năm độ, làm cho người ta cảm giác được ngày xuân ấm áp.

Diệp Trát giới thiệu với Triệu Hùng, sở dĩ ông ta chọn xây nhà ở đây, chủ yếu là vì chỗ này có suối nước nóng. Hơn nữa, thầy phong thủy đã từng nói, nói là nhà bọn họ xây ở đây, sớm muộn cũng sẽ xuất hiện một vị quan lớn.

Nhà bọn họ thì không thiếu tiền, nhưng mà cũng không có ai làm quan.

Thuật phong thủy là một học vấn rất cao thâm.

Triệu Hùng lại không tin vào phong thủy, nhưng mà rất nhiều thầy bà phong thủy được gọi là lừa đảo, từ đố thầy phong thủy đã ít giờ còn ít hơn.

Triệu Hùng cẩn thận nhìn kiến trúc chỗ này một chút, chỗ này dựa vào núi, tầm nhìn trải rộng, thực sự là một chỗ rất tốt để xây nhà.

"Ông Trát, trừ Cách Hoa ra, ông có còn đứa con nào nữa không?"

"Còn có một đứa con trai nữa, qua năm nay là sáu tuổi, đang ở chỗ anh của tôi."

"Vậy thì ông già rồi mới có con sau?"

"Cũng tính là vậy!" Diệp Trát cười vài tiếng.

Triệu Hùng nói với Diệp Trát: "Vị đại sư phong thủy này nói có thể linh nghiệm lên người con trai của ông."

Diệp Trát lắc đầu nói: "Cho dù nó có làm quan lớn, đến lúc đó thì tôi cũng tám mươi chín mươi tuổi rồi, chỉ sợ không gợi được đến ngày đó.

Nghe thấy Diệp Trát nói như vậy, Triệu Hùng rất hứng thú với đứa con trai nhỏ nhà họ Diệp, định lúc nào rảnh thì gặp mặt một chút.

Triệu Hùng thuận miệng nói với Diệp Trát một câu: "Ông Trát, vị đại sư phong thủy mà ông nói là ở đâu vậy?"

"Ông ấy là nhân sĩ Dã Vân Dã Hạc, tôi muốn gặp ông ấy một lần cũng khó."

"Vậy ông ấy tên là gì?"

"Lưu Ngũ Khuyết!"

Triệu Hùng thầm nhớ ký trong lòng tên của Lưu Ngũ Khuyết.

Diệp Trát nói một câu: "Đúng rồi, cậu đã nghe qua triều Minh có một Lưu Bá Ôn?"

"Biết chứ! Khổng Minh Chu Cát Lượng của Tam Quốc, triều Minh có công thần Lưu Bá Ôn, bài hát bánh hấp của ông ấy mưu hay chước giỏi, nghe nói được người đời truyền đi rất nhiều."

Bình thường Triệu Hùng rất thích "Lịch sử thời Đường" và "Lịch sử thời Minh", đương nhiên rất quen thuộc với các điển cố của các người nổi tiếng.

"Lưu Ngũ Khuyết đó, nghe nói là đời sau của Lưu Bá Ôn."

"Gì cơ? Ông ấy là đời sau của Lưu Bá Ôn?"

Triệu Hùng bị dọa cho kinh ngạc, ngây người đứng tại chỗ.

Diệp Trát gật đầu, nói: "Thực ra, những năm đầu của cuộc đời tôi rất lận đận, làm ăn ba chìm ba nổi. Sau này, được Lưu Ngũ Khuyết chỉ điểm cho, việc làm ăn mới phất lên. Ông ấy nói với tôi già rồi mới có con trai, lúc đầu tôi không tin. Nhưng mà sau khi sinh được Cách Hoa, tôi và vợ tôi sinh hoạt đều đặn, cũng không thể làm cho bà ấy có thai. Lúc sáu mươi tuổi, đột nhiên vợ tôi mang thai rồi. Vì vậy Lưu Ngũ Khuyết này thực sự là có chút bản lĩnh."

Nói đến đây, Diệp Trách liếc Triệu Hùng một cái.

Ông ta vẫn không nói một chuyện cho Triệu Hùng biết.

Đó chính là Lưu Ngũ Khuyết đã từng nói với ông ta, dòng họ Ái Tân Giác La của bọn họ, ba mươi năm sáu sẽ có một kiếp nạn lớn, mà kiếp nạn này có liên quan đến thương hội thành phố Vinh.

Lúc đó, Diệp Trát có hỏi Lưu Ngũ Khuyết, làm sao mới có thể hóa giải được kiếp nạn này.

Lưu Ngũ Khuyết nói với Diệp Trát, sẽ có một người từ thành khác, có thể hóa giải được kiếp nạn này.

Theo như Lưu Ngũ Khuyết tính toán, năm nay vừa tròn ba mươi năm. Triệu Hùng lại đến từ Hải Phòng, không phải là người của thành phố Vinh. Lời của Lưu Ngũ Khuyết, chẳng lẽ sẽ ứng nghiệm lên người Triệu Hùng sao?

Buổi rối, Diệp Trát thiết đãi đoàn người Triệu Hùng.

Diệp Trát không ngờ đoàn người Diệp Húc, lại có mười lăm người. Hơn nữa, những người anh đưa theo, người nào người nấy đều có vóc dáng khôi ngô, vừa nhìn qua liền biết là có luyện công. Trong lòng lại càng chắc chắn hơn, người có thể hóa giải được kiếp nạn này chính là Triệu Hùng.

Sau khi ăn xong tiệc tối, Diệp Trát sắp xếp một buổi ca nhạc.

Đoàn người Triệu Hùng, vừa uống rượu với nhà Diệp Trát, vừa thưởng thức biểu diễn.

Không thể không nói, những cô em nhảy múa này, không chỉ có dáng vóc cao ráo, nhan sắc cũng vô cùng xinh đẹp.

Bốn anh em nhà họ Mã còn có đám người La Phòng nhìn đến nỗi mắt sắp rớt ra rồi, chỉ có Nông Tuyền và mặt sẹo Ngô Tranh, không có hứng thú lắm với việc hát nhảy này.

Triệu Hùng chỉ thưởng thức mà xem màn biểu diễn. Mặc dù những cô gái đó cũng đẹp, nhưng lại còn kém xe với Lý Thanh Tịnh vợ anh.

Xem xong múa hát, đám người Triệu Hùng liền quay về chỗ ở của mình.

Sau khi Diệp Trát đến phòng của mình, cầm lấy điện thoại gọi điện cho Trương Tử Thạch.

"Hội trưởng Thạch, tôi là Diệp Trát đây."

"Tổng giám đốc Trát, khuya như vậy còn gọi điện cho tôi, có chuyện gì sao?" Trương Tử Thạch cười vài tiếng.

"Ông có có nhớ những chuyện của Lưu Ngũ Khuyết mà tôi nói với ông không?"

"Ông nói là chuyện thương hội sao?" Trương Tử Thạch hỏi lại.

"Không sai!" Diệp Trát nói: "Ông ngồi trên vị trí hội trưởng thương hội, đã gần mười năm rồi. Chẳng lẽ ông không phát hiện Phan Hải vẫn luôn mơ tưởng đến vị trí hội trưởng của ông sao?"

"Không phải đâu! Lúc đầu, tôi ngồi lên vị trí hội trưởng thương hội, Phan Hải cũng ủng hộ tôi một phiếu."

"Ông ta ấy! Chính là một con cáo già. Số phiếu của ông ta không bằng ông, nếu như ông ta đối đầu với ông, chẳng phải sẽ lộ ra tâm địa xấu xa của ông ta sao. Dù sao, tôi không coi trong Phan Hải, cứ cảm thấy ông ta sẽ gây khó dễ cho ông."

Trương Tử Thạch nói với Diệp Trát: "Nói thật ấy tôi làm cái chức hội trưởng này cũng mệt quá rồi. Nếu như ông ấy đồng ý làm hội trưởng, thì cứ để ông ấy làm! Nhà họ Trương chúng tôi là nhà có truyền thống làm y dược, tôi cũng không biết mấy mưu mẹo, chỉ muốn làm tốt sự nghiệp y dược của nhà họ Trương chúng tôi thôi. Diệp Trát, nếu như ông có hứng thú với chức hội trưởng, tôi sẽ tiến cử ông lên làm."

"Nếu như tôi trẻ lại mười tuổi thì tôi có thể đồng ý với ông. Tôi đã sắp là một ông già bảy mươi rồi, còn muốn lên chức hội trưởng thương hội làm cái gì." Diệp Trát nói với Trương Tử Thạch: "Trương Tử Thạch, thương hội thành phố Vinh là tâm huyết của chúng ta. Cho dù là ông không muốn làm hội trưởng nữa, cũng không thể để rơi vào tay Phan Hải. Nếu không, thành phố Vinh sẽ không còn chỗ cho chúng ta đặt chân nữa đâu."

"Làm gì nghiêm trọng thế đâu?" Trương Tử Thạch nhíu chặt mày.

Diệp Trát trầm giọng nói: "Có thể nghiêm trọng hơn so với tưởng tưởng. Chẳng lẽ ông không nghe nói, cậu ba nhà họ Phan đã quay về rồi sao?"

"Ông nói là Phan Tử Mặc?"

"Đúng!" Diệp Trát nói: "Năm đó, con dâu cả của ông, là người phụ nữ của Phan Tử Mặc. Là vì anh ta rời nhà họ võ, hôn nhân của hai người mới không thành. Mà con lớn của ông cưới người phụ nữ của Phan Tử Mặc, ông cho rằng nhà họ Phan sẽ chịu để yên chuyện này sao?"

"Giờ là xã hội pháp chế, nhà họ Phan không dám làm gì nhà họ Trương tôi đâu. Hơn nữa, nhà họ Trương cũng tôi cũng không phải ngồi không."

Diệp Trát thấy Trương Tử Thạch không nghe lời khuyên của mình, hàn huyên thêm vài câu, liền cúp máy.

Thực sự là hoàng đế không vội còn thái giám vội mà!

Cậu ba nhà họ Phan Phan Tử Mặc đã về rồi, chắc chắn sẽ khơi lên một trận gió tanh mưa máu. Mà lúc này, Triệu Hùng vừa đến thành phố Vinh, không biết có phải là ánh sáng le lói giữa trời âm u hay không.

Bình luận

Truyện đang đọc