CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Triệu Hùng cho là người của Am Cẩu len lén vào Hải Phòng để ra tay với anh. Không nghĩ rằng là người của Liệp Hộ Môn, mà lại ra tay với Hoa Di.

"Bác sĩ Hoa, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?" Triệu Hùng không hiểu nên hỏi thăm.

Hoa Di giải thích: "Nếu như em đoán không lầm thì hẳn là liên quan đến chuyện lần trước, bọn họ nhờ em chữa bệnh cho ông chủ thứ hai của bọn họ."

Trần Văn Sơn nói: " Chúng ta hỏi một chút những người này thì biết."

Hoa Di người cứu mạng Trần Văn Sơn, người của Liệp Hộ Môn tới giết Hoa Di, Trần Văn Sơn đương nhiên sẽ không bỏ qua đám người liều mạng này.

Liệp Hộ Môn là tổ chức sát thủ lớn nhất thế giới, những người trong tổ chức này đều có vài vụ án trên thân. Có thể nói là tội ác tràn lan, chết chưa hết tội.

Trần Văn Sơn đi đến trước mặt, thấy năm người đang năm trên mặt đất rên "hừ hừ...".

Triệu Hùng ra tay quá độc ác, không chỉ để năm người này không ra tay được mà còn phế luôn bọn họ, coi như bọn họ dưỡng thương tốt đi nữa thì cơ thể hẳn cũng sẽ bị tàn tật, không cách nào làm sát thủ tiếp được.

Sát thủ bình thường vì giữ kín miệng nên lúc nào cũng mang theo thuốc độc trên người. Khi nào bọn họ bị ép hỏi cung thì sẽ cắn nát thuốc độc để tự sát.

Trần Văn Sơn đưa tay tới cổ của mấy người này, rất nhanh đã lấy thuốc độc từ miệng mấy người này ra.

Sau đó, anh ta lấy ra một cây phi đao hình lá liễu sắc bén, cắt một ngón tay của một người trong bọn họ.

Sau khi bị mất một ngón tay, người sát thủ kia hét thảm một tiếng "A...".

Trần Văn Sơn nhìn chằm chằm người kia, lạnh giọng hỏi: "Bọn mày là ai? Nếu dám nói láo, tao sẽ cắt lưỡi của mày. Sau đó sẽ dần dần biến mày thành người gậy."

Thân là sát thủ, anh ta cũng hiểu rõ ý nghĩa từ "người gậy", là cắt từ từ tất cả tứ chi và ngũ quan, là một cực hình trong hỏi cung.

Trần Văn Sơn vì công phá tâm lý đối phương nên nói tiếp: "Tao biết bọn mày làm sát thủ nên rất kiên cường. Nhưng cũng đừng quên, nhiệm vụ của bọn mày đã thất bại, không còn cơ hội sống sót nữa. Nếu như ở trong ngục giam ở Hải Phòng thì hẳn có thể trải qua đến cuối đời. Nếu không thì tổ chức của bọn mày sẽ không bỏ qua cho bọn mày đâu."

Trần Văn Sơn có biệt danh là thám tử giỏi nhất trong nước, danh hiệu này cũng không phải là nói suông.

"Không nói đúng không?" Trần Văn Sơn vung lên cây phi đao hình lá liễu trên tay, lại tước mất một ngón tay của đối phương.

"Tôi nói, tôi nói..." Người sát thủ này cũng coi như là có cốt khí, đau đến chết đi sống lại vẫn cắn chặt hàm răng như cũ.

Trần Văn Sơn cầm máu giúp anh ta, lạnh giọng nói: "Nói đi. Nếu là dám nói láo một câu nào thì tao sẽ cắt bỏ đầu lưỡi của mày trước, sau đó sẽ thẩm vấn những người khác."

"Chúng tao là người của Liệp Hộ Môn." Tên sát thủ nói.

Nghe ba chữ "Liệp Hộ Môn", Triệu Hùng và Hoa Di liếc mắt nhìn nhau.

Trần Văn Sơn tiếp tục hỏi tên sát thủ này: "Tại sao chúng mày lại muốn giết bác sĩ Hoa?"

"Ông chủ thứ hai của bọn tao đã chết. Ông chủ tức giận vì bác sĩ Hoa không chịu ra tay cứu giúp, điều tra được Hoa Di đang ở Hải Phòng nên phái bọn tao tới giết cô ấy.

"Ông chủ của bọn mày phái tới bao nhiêu người?"

"Chỉ có tám người. Năm người bọn tao đã bị bắt, còn ba người khác là ba người vừa chạy thoát hồi nảy, bọn họ là..."

Trần Văn Sơn cắt đứt lời của tên sát thủ, lạnh giọng nói: "Tao biết thân phận của ba người kia. Được rồi." Dứt lời, anh ta cầm điện thoại di động lên, bấm loạn xạ trên màn hình.

Không tới năm phút thì một chiếc xe cảnh sát tới đây, cảnh sát dẫn toàn bộ năm tên sát thủ lên xe.

Trần Văn Sơn trình bày vài câu với người dẫn đội rồi mới quay người đi về phía Triệu Hùng và Hoa Di.

Triệu Hùng đang hút thuốc lá, nhìn thấy Trần Văn Sơn đi tới nên rút một điếu thuốc ra đưa cho anh ta.

Trần Văn Sơn mồi lên điếu thuốc rít một hơi, phun một hớp khói, biểu tình trên mặt vô cùng ngưng trọng.

Triệu Hùng hỏi Trần Văn Sơn: "Văn Sơn, sao vừa rồi anh không hỏi ba người sát thủ lại trốn ở đâu?"

"Không có tác dụng gì." Trần Văn Sơn giải thích: "Năm người này đã bị bắt, loại nhân vật có cấp bậc như Ma Nhân, Nam Tước và Huyết Sắc Mân côi này hẳn sẽ đổi chỗ ẩn nấp. Cậu chủ, ba người này là nhân vật cực kỳ nguy hiểm, may mắn mà cậu đánh bọn họ bị thương, hẳn bọn họ sẽ tốn một đoạn thời gian để dưỡng thương. Chỉ là phải mau chóng tìm ra ba người bọn họ mới được. Nếu không thì là một tai họa ngầm đối với bác sĩ Hoa."

Triệu Hùng gật đầu rồi nói: "Lát nữa tôi sẽ dặn dò Lan Ngọc Tâm đi làm chuyện này. Văn Sơn, trong khoảng thời gian này anh phải bảo vệ bên cạnh bác sĩ Hoa rồi."

"Yên tâm đi!" Trần Văn Sơn trả lời, trong ánh mắt lộ ra mười phần kiên định.

Sự tình cuối cùng có một kết thúc, Hoa Di vẫn còn chưa tỉnh hồn lại, mời Triệu Hùng và Trần Văn Sơn về phòng khám của cô ấy.

"Được." Triệu Hùng và Trần Văn Sơn cùng trả lời.

"Này, còn tôi thì sao. Các người sẽ không quên tôi luôn chứ." Hà Ngọc Kỳ bĩu môi hét to với ba người bọn họ, vội vàng chạy theo.

Hoa Di quay người lại đưa tay dắt lấy tay của Hà Ngọc Kỳ, nhưng khi xoay người, cô ấy không khỏi hét lên một tiếng, nhíu chặt lông mày lại.

Triệu Hùng thấy bộ dạng Hoa Di có vẻ đang đau đớn, quan tâm hỏi thăm: "Sao vậy bác sĩ Hoa?"

Hoa Di giải thích: "Trước đó bị một tên sát thủ đạp một chân vào trên lưng, có khả năng đã bị thương rồi."

"Thế thì lập tức đi nhanh vào phòng khám thôi." Trên mặt của Triệu Hùng lộ rõ vẻ ân cần.

Sau khi Hoa Di đi theo Triệu Hùng tới Hải Phòng, cô ấy cũng giúp đỡ Triệu Hùng không ít chuyện. Nên đối với chuyện của Hoa Di, Triệu Hùng cũng sẽ xử lý như là chuyện của anh vậy.

Sau khi tiến vào phòng khám, bác sĩ thực tập Hàn Tuyết Nhi và mấy người y tá xúm lại gần Hoa Di.

Hàn Tuyết Nhi bị rách vỡ da đầu, trên đầu còn chảy máu, khóc hề hề nói: "Rất xin lỗi bác sĩ Hoa, nếu không phải em dẫn mấy tên sát thủ kia tới đây thì hẳn sẽ không xảy ra chuyện thế này."

Hoa Di cười cười, an ủi Hàn Tuyết Nhi: "Hàn Tuyết Nhi, chuyện này cũng không liên quan tới em. Mau, băng bó vết thương giúp Hàn Tuyết Nhi đi em. Phương Nhụy, em cầm giúp chị một bình dầu tới đây đi."

"Vâng."

Nữ y tá gọi "Tiểu Tinh" lập tức đỡ Hàn Tuyết Nhi đi vào bên trong. Còn nữ y tá tên Phương Nhụy cũng chạy tới hiệu thuốc lấy dầu thuốc.

Bên trong văn phòng của Hoa Di, đám người vừa ngồi xuống thì Phương Nhụy đã cầm về bình dầu thuốc.

"Bác sĩ Hoa, dầu thuốc đây ạ."

Hoa Di đưa tay tiếp nhận, nói với Phương Nhụy: "Em cứ ra ngoài đi. Nói với mấy bệnh nhân hẹn trước là chờ thêm một chút, hôm nay cũng không hẹn thêm bệnh nhân khác. Mặc khác, những người mà tới đây khám bệnh đều phải đăng ký rõ ràng. Chỉ có người có hình con ngựa màu xanh lá cây mới có thể đi vào khám bệnh."

"Vâng ạ." Phương Nhụy trả lời rồi quay người rời đi văn phòng.

Triệu Hùng liếc mắt ra hiệu với Trần Văn Sơn, sau đó hai người đồng thời đứng dậy.

Triệu Hùng nói với Hoa Di: "Hoa Di, em để Ngọc Kỳ thoa dầu thuốc đi. Xong xuôi thì bọn anh lại đi vào."

Hoa Di cũng không tiện thoa dầu thuốc ngay trước mặt Triệu Hùng và Trần Văn Sơn, dù sao thì nam nữ khác biệt. Khuôn mặt hiện lên vẻ xấu hổ, nói:

"Anh Triệu, anh và Văn Sơn chờ khoảng hai phút là vào được. Ngọc Kỳ, em thoa dầu thuốc giúp chị đi."

Bình luận

Truyện đang đọc