CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Triệu Hùng nghe xong báo cáo của Lan Ngọc Tâm, tức giận dập tắt điếu thuốc lá còn dư lại một nửa trên tay. Ra lệnh với Lan Ngọc Tâm: "Dì Lan, tập trung người không có việc gì của Cửu Đường lại một chỗ, đừng đi riêng lẻ. Tôi sẽ khai triển hành động mặt khác."

"Được."

Lan Ngọc Tâm lên tiếng liền cúp điện thoại, đi xử lý chuyện của Cửu Đường.

Triệu Hùng không kìm được tức giận, gọi điện thoại cho Nông Tuyền, Tàn Kiếm, Tiết Ân bọn họ. Nói cho bọn họ nếu mà tìm thấy tên tội phạm truy nã Ma Nhân này thì giết không tha, không được để sống sót.

Ba tên sát thủ của Liệp Hộ Môn này đã lần lượt giết người của Cửu Đường, thành công khơi dậy lửa giận của Triệu Hùng.

Đồng dạng thân là người của võ lâm, tuyệt đối sẽ không giết người vô tội. Nhưng ba tên sát thủ này cũng không như vậy, là ma đầu giết người không chớp mắt, xem tính mạng con người như cỏ rác.

Người dạng này, nếu để bọn họ sống nhiều một ngày, cũng là thêm một nguy hiểm tiềm ẩn với người dân Hải Phòng.

Tất nhiên, bọn họ dám giết người của cửu Đường, cũng sẽ dám giết người dân bình thường ở Hải Phòng.

Cảnh sát đã phát ra truy nã toàn thành phố đối với Ma Nhân, để cho anh ta trốn không ra khỏi Hải Phòng, cho nên Triệu Hùng có lòng tin sẽ tìm được anh ta.

Chỉ là người này đã là sát thủ đẳng cấp, đương nhiên sẽ biết phương pháp ẩn nấp.

Người bình thường căn bản không có chút uy hiếp nào với Ma Nhân, chỉ có bọn người Nông Tuyền, Tiết Ân, Tàn Kiếm và một đám nhân tài trên bảng Võ Thần.

Nếu như có thể bắt được Ma Nhân, cảnh sát sẽ tổ chức buổi họp báo. Đã như thế thì có thể uy hiếp người của Hoàng Long, Tây Giao, Liệp Hộ Môn và tập đoàn Thiên Vương. Cho nên giải quyết Ma Nhân là chuyện bắt buộc phải làm.

Lý Thanh Tịnh tỉnh lại sau giấc ngủ, không thấy Triệu Hùng ở bên cạnh. Cô nhìn lên đồng hồ, trời cũng đã gần rạng sáng.

Lý Thanh Tịnh không nghĩ tới Triệu Hùng còn chưa ngủ, sau khi cô xuống giường thì ra khỏi phòng ngủ.

Nhìn thấy đèn ở phòng khách vẫn còn sáng, cô liếc qua dưới lầu, gặp Triệu Hùng còn đang ngồi ngẩn người ở trên ghế sa lon.

Cô đi chậm rãi xuống lầu dưới, đi tới bên cạnh Triệu Hùng, duỗi ra tay ngọc cầm tay của Triệu Hùng, ôn nhu nói: "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Lại có 4 người anh em của Cửu Đường bị giết." Triệu Hùng vô cùng tỉnh táo.

"Là cái tên sát thủ tên Ma Nhân kia làm hay sao?" Lý Thanh Tịnh hỏi.

Triệu Hùng gật đầu một cái, nói: "Người này lưu lại chữ bằng máu tại trên cơ thể người chết."

"Viết cái gì?"

"Muốn trả thù anh tới cùng."

Lý Thanh Tịnh nghe vậy, nhăn nhăn đôi mi thanh tú, nói: "Anh ta biết võ công của anh cao cường, trả thù anh là chuyện không có khả năng, nhất định sẽ hướng về thế lực của anh. Cho nên người của Cửu Đường sẽ gặp nạn."

"Đúng vậy. Ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại bởi vì ta mà chết. Trong lòng anh có cảm giác tội lỗi."

Triệu Hùng trong xương cốt chính là một cái người thiện lương. Cho nên anh sẽ đa sầu đa cảm.

Lý Thanh Tịnh khuyên nhủ Triệu Hùng: "Đây chính là giang hồ, không phải sao? Một khi gia nhập vào Cửu Đường một ngày kia, kỳ thực đã nghĩ đến sẽ có hậu quả như vậy. Điều anh muốn làm không phải là đau buồn ở đây, mà là mau chóng bắt được hung thủ để báo thù rửa hận cho bọn họ. Đồng thời cũng làm tốt hậu sự cho bọn họ."

Trải qua Lý Thanh Tịnh khuyên bảo, tâm tình của Triệu Hùng thay đổi. Nhìn Lý Thanh Tịnh nói: "Anh không sao. Chỉ là tên Ma Nhân này còn chưa diệt trừ, trong lòng anh vẫn không thoải mái."

"Đừng suy nghĩ nữa, thời gian rất muộn rồi, sớm nghỉ ngơi một chút."

"Ừ."

Triệu Hùng gật đầu một cái, lôi kéo tay Lý Thanh Tịnh cùng nhau lên lầu.

Sáng sớm hôm sau, bọn người Nông Tuyền, Tàn Kiếm, Tiết Ân lần lượt truyền về tin tức. Nói suốt buổi tối cũng không có phát hiện dấu vết của Ma Nhân.

Lan Ngọc Tâm cũng gọi điện thoại tới, nói đã tiến hành rút cổ phòng thủ theo mệnh lệnh của Triệu Hùng, không còn người nào lạc đàn.

Nhưng mà tên Ma Nhân này giống như đã bốc hơi trên thế giới vậy, không có một chút tin tức.

Triệu Hùng gọi điện thoại cho Trần Văn Sơn, hỏi anh ta có lấy được tin tức ở phía cảnh sát hay không..

Trần Văn Sơn nói cho Triệu Hùng, bên này cũng không có tin tức của Ma Nhân, nếu mà có tin tức thì sẽ báo cáo anh đầu tiên.

Sau khi nhận được báo cáo của các phương diện, Triệu Hùng vô cùng phiền muộn.

Nếu như tên Ma Nhân này lựa chọn trốn đi, tuy Hải Phòng không lớn nhưng cũng không thể mau chóng tìm được. Xem như dùng phương pháp loại trừ cũng cần một chút thời gian. Mà trong lúc này, khó bảo đảm Ma Nhân không còn ra tay.

Lý Thanh Tịnh đang muốn đi công ty, điện thoại hợp thời vang lên, thấy là Lưu Hải Yến gọi được điện thoại tới, cô bắt máy..

"Hải Yến, cô còn tại Hải Phòng không?" Lý Thanh Tịnh bận rộn công chuyện của công ty, không có thời gian bồi Lưu Hải Yến đi dạo khắp nơi.

"Còn. Tôi không muốn trở về sớm như vậy. Chị Lý, có ở nhà không?" Lưu Hải Yến hỏi.

"Có. Nhưng mà sắp phải đi tới công ty rồi."

"Triệu Hùng có ở đấy không?" Lưu Hải Yến hỏi thêm một câu.

Lý Thanh Tịnh nghe xong, không khỏi nở nụ cười, đối với Lưu Hải Yến nói: "Hải Yến, nếu cô muốn tìm Triệu Hùng thì gọi thẳng điện thoại cho anh ta. Cần gì phải vòng sang tôi nơi này chứ?"

Lưu Hải Yến nghe xong không khỏi cười một tiếng, nói với Lý Thanh Tịnh: "Chị Lý, thực sự là không gạt được chị chuyện gì. Chị cũng biết Triệu Hùng có thái độ gì với tôi rồi, tôi sợ anh ta không để ý tới tôi. Chị có thể đi tới công ty chậm một chút hay không, tôi tìm anh ta có việc. Tôi sợ chính tôi đi tới, tôi còn chưa kịp mở miệng thì bị anh ta đuổi ra khỏi nhà chị rồi."

"Làm sao lại thế? Anh ta nào có dữ dằn như vậy?" Lý Thanh Tịnh cười nói.

Lưu Hải Yến hiện ra ghen tuông nói: "Chị Lý, chồng của chị sợ rằng chỉ ôn nhu với một mình chị thôi, chị không biết anh ta hung ác dọa người đến thế nào đâu."

"Nhìn cô nói kìa, nói anh ta giống như là con hổ lớn vậy. Vậy tôi ở nhà chờ thêm một lát, cô tới đi."

"Được. Vậy khoảng hai mươi phút nữa tôi sẽ đến."

Sau khi cúp điện thoại, Triệu Hùng nghe được khi Lý Thanh Tịnh gọi điện thoại có đề cập tới tên Lưu Hải Yến, anh đi tới hỏi Lý Thanh Tịnh:

"Thanh Tịnh, là yêu nữ Lưu Hải Yến kia gọi điện thoại tới sao?"

Lý Thanh Tịnh nhíu đôi mi thanh tú lại, phê bình với Triệu Hùng: "Người ta có họ tên rõ ràng, sao anh lại gọi người ta là nhân yêu yêu nữ."

"Người phụ nữ này không biết là có quan hệ thế nào với Am Cẩu, nhưng khẳng định là có quan hệ, không phải yêu nữ thì là cái gì?"

"Anh ngừng lại đi. Hai từ yêu nữ này nói với em là được. Nếu mà anh nói trước mặt Lưu Hải Yến, nói cô ta là yêu nữ, đó là không tôn trọng đối với người ta."

Hà Ngọc Kỳ ở bên cạnh, một mực nghe lén lấy Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh nói chuyện.

Hà Ngọc Kỳ rất khó chịu hai người Lưu Hải Yến và Lâm Thanh Thảo này, trong chuyện này, cô ấy đứng ở trên lập trường của Triệu Hùng, nói xen vào:

"Chị Lý. Em cảm thấy lời nói của Triệu Hùng không có gì không đúng. Người phụ nữ Lưu Hải Yến này đã có quan hệ với Am Cẩu, đương nhiên chính là yêu nữ. Chúng ta không nên có tâm hại người, nhưng mà không thể không có tâm phòng bị."

Lý Thanh Tịnh dạy dỗ Hà Ngọc Kỳ: "Ngọc Kỳ! Nếu như Lưu Hải Yến làm qua chuyện xấu gì, chị đương nhiên sẽ không che chở cô ta. Nhưng mà xem như Am Cẩu cũng có người tốt. Cho đến bây giờ, quan hệ giữa cô ta và chúng ta một mực rất tốt. Chúng ta gọi cô ta là yêu nữ thì thực sự có chút quá đáng."

Gặp Lý Thanh Tịnh quyết giữ ý kiến, vẫn rất trân quý duyên phận và hữu nghị với Lưu Hải Yến.

Triệu Hùng và Hà Ngọc Kỳ đồng thời trầm mặc, ai cũng không có tiếp tục cùng Lý Thanh Tịnh tranh luận ở vấn đề này.

Sau hai mươi phút, Lưu Hải Yến mặc một bộ áo khoác vàng nhạt, trên mặt đeo kính râm, mang theo người giúp việc Lâm Thanh Thảo đến.

Sau khi vào nhà, Lý Thanh Tịnh đi thẳng vào vấn đề, nói với Lưu Hải Yến: "Hải Yến, không phải là cô tìm Triệu Hùng có chuyện gì sao? Rốt cuộc chuyện gì?"

Lưu Hải Yến nói: "Các người đang tìm tên sát thủ tên là Ma Nhân đúng không? Tôi biết anh ta trốn ở đâu."

Bình luận

Truyện đang đọc