CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Sáng sớm hôm sau, Vương An tới bệnh viện Thiên Bình thăm con gái.

Vừa vào tới phòng bệnh, nhìn thấy khuôn mặt của con gái ngày một gầy đi, trái tim anh cảm thấy rất khó chịu.

Người cô thứ hai của Vương An giúp anh chăm sóc Vương Tiểu Anh tại bệnh viện.

“Vương An, cháu mượn được tiền chưa?” Cô hai hỏi Vương An.

Vương An chỉ khẽ lắc đầu và đáp: “Chưa.”

Cô hai thở dài rồi nói: “Bệnh viện đã ngưng đưa thuốc tới điều trị cho Tiểu Anh rồi. Cháu vẫn nên mau chóng tìm cách nào đó đi.”

Bệnh viện đã ngưng cấp thuốc, điều này Vương An cũng dự liệu được từ lâu. Anh đã nợ tới cả trăm triệu tiền thuốc, bệnh viện coi như cũng đã rất có tình người, phá lệ để cho con gái anh tiếp tục ở lại.

Lúc này, cửa phòng bệnh mở ra, trưởng khoa cùng bác sĩ chủ trị của con gái anh và một y tá đi vào phòng.

Thình thịch.

Vương An lập tức quỳ xuống dưới chân trưởng khoa.

Hành động bất ngờ này thực sự khiến trưởng khoa bị sốc.

“Anh Vương, anh đang làm gì vậy?” Trưởng khoa không hiểu lý do, mơ hồ cất tiếng hỏi.

Vương An đáp: “Trưởng khoa, cầu xin ông, hãy cứu con gái tôi. Tôi đã hỏi han tất cả bạn bè, vẫn không mượn được tiền. Ông không thể ngừng cấp thuốc cho con gái tôi. Con bé còn quá nhỏ, tương lai phía trước còn rất rộng mở. Không phải nói lương y như từ mẫu sao, cầu xin ông, cầu xin ông hãy cứu con gái tôi. Tôi dập đầu xin ông.”

Vương An vừa mới định dập đầu liền bị trưởng khoa ngăn lại.

Trưởng khoa vừa đỡ anh đứng dậy vừa nói: “Anh Vương, xin anh mau đứng lên đi. Tôi không thể nhận đại lễ như thế được đâu. Hơn nữa, chi phí chữa trị cho con gái anh cũng đã được thanh toán rồi. Bây giờ chúng tôi tới đây là để tiếp tục cấp thuốc cho con gái anh, thuận tiện chẩn đoán thêm tình hình hiện tại.”

“Chi phí đã được thanh toán sao?” Vương An nghe xong vẫn không hiểu chuyện gì.

“Trưởng khoa, ông đừng đùa với tôi. Tôi làm sao có tiền mà thanh toán viện phí chứ.”

Y tá trưởng vội vàng giải thích: “Ồ, có một người đã thanh toán viện phí cho con gái anh. Anh Vương, anh cứ yên tâm đi, ba tỷ rưỡi tiền chi trả cho các dịch vụ y tế, nhất định đủ để chữa cho con gái anh.”

“Bao nhiêu kia? Ba tỷ rưỡi?” Vương An chấn động, cất tiếng hỏi.

“Đúng vậy, ba tỷ rưỡi. Người đó cũng nói, nếu còn thừa tiền, cứ trả lại cho anh là được.”

“Cô … cô không đùa tôi đấy chứ?” Vương An không chút nào tin vào những gì mình vừa nghe.

Y tá trưởng khẽ cười rồi nói: “Chuyện liên quan tới mạng người, sao tôi có thể nói đùa với anh chứ. Đây, anh cầm lấy đi, là biên lai thu tiền. Anh giữ phiếu này, sau khi việc điều trị hoàn tất, có thể lấy được tiền thừa.”

Nhận lấy biên lai thanh toán, Vương An cẩn trọng nhìn con số trên phiếu, quả thực là ba tỷ rưỡi.

Nhưng trong số tất cả bạn bè của anh, anh không biết một ai lại hào phóng như vậy. Lại nói, hôm qua anh đã gọi cho rất nhiều người, cũng chỉ dám mượn tới hai chục triệu mà thôi.

“Y tá trưởng, người thanh toán tiền viện phí cho con gái tôi trông như thế nào?”

“Cái này tôi cũng không biết. Nhưng ở khu vực thanh toán hóa đơn cũng có lưu lại thông tin thẻ. Lát nữa anh thử qua hỏi xem sao.” Y tá trưởng giải thích.

Vương An nhìn về phía trưởng khoa rồi nói: “Trưởng khoa, vậy mọi người giúp tôi hội chẩn cho con gái tôi, mau chóng cấp thuốc cho con bé. Tôi sẽ tới quầy thanh toán để hỏi thăm một chút, xem là người bạn tốt nào đã giúp tôi trả tiền.”

“Được rồi, anh đi đi.” Trưởng khoa gật đầu.

Vương An lách qua người trưởng khoa, bước nhanh về phía quầy thanh toán của bệnh viện.

Kiểm tra tài khoản thẻ thanh toán lưu lại trong sổ thu tiền, Vương An liền biết được một người tên Triệu Hùng đã giúp anh trả tiền. Vương An lập tức nhớ tới, người hôm qua cùng anh uống rượu, tên gọi đúng là Triệu Hùng.

Vậy thì, nhất định là anh ta rồi.

Vương An vô cùng ngạc nhiên.

Anh còn nhớ rõ, khi ra khỏi quán rượu người đó đã hỏi anh về bệnh viện nơi con gái anh đang nằm. Lúc đó anh cũng không mấy quan tâm, chỉ thuận miệng trả lời mấy chữ bệnh viện Thiên Bình.

Đúng là quý nhân.

Không thể ngờ rằng chính mình cũng gặp được quý nhân.

Tại nơi ở của Tống Y Sa.

Sáng sớm tinh mơ, Triệu Hùng luyện công xong, mọi suy tư hôm qua đã không còn, tinh thần trở nên phấn chấn hơn.

Vừa ra khỏi phòng ngủ liền gặp Tống Y Sa đang mặc một bộ đồ rất đẹp.

“Wow, chị Sa, hôm nay chị mặc đẹp quá.” Triệu Hùng khen ngợi Tống Y Sa.

Tống Y Sa vươn tay vỗ vỗ vào mặt Triệu Hùng, mỉm cười nói: “Em trai thối, có khi nào chị gái của cậu không xinh đẹp chứ?”

“Cũng đúng. Chị em vốn dĩ xinh đẹp, mặc gì cũng đều đẹp cả.”

Tầm mắt của Triệu Hùng dừng lại trên chiếc áo sơ mi trắng của Tống Y Sa nằm sau bộ đồ công sở.

Tống Y Sa dáng người đầy đặn, vòng eo nhỏ, hơn nữa vẻ ngoài mềm mại, thực sự rất hấp dẫn người khác phái.

Ngay cả Triệu Hùng lúc này cũng không khỏi liếc mắt nhìn mấy cái.

Thấy ánh mắt của Triệu Hùng, Tống Y Sa bật cười: “Em trai thối, muốn nhìn thì cứ nhìn đi, vì sao phải lén lút như vậy?”

Mấy lời này của Tống Y Sa khiến cho Triệu Hùng bối rối, giây lát khuôn mặt liền có nét ngượng ngập.

Triệu Hùng nói: “Đàn ông trên đời này chỉ cần đứng đắn bảy phần thôi. Ba phần còn lại, cũng phải có chút xấu xa, để người khác không nói rằng đang giả vờ chính trực.”

“Haha, từ khi nào mà cậu còn nói triết lý như vậy?” Tống Y Sa đập vào vai Triệu Hùng, nói: “Xem ra hôm qua cậu đi dạo một vòng, tâm trạng cũng đã tốt lên nhiều rồi.”

“Đúng vậy, thực sự khá hơn nhiều.”

“Được rồi, vậy mau về phòng thay quần áo đi. Chúng ta ăn sáng xong còn phải tới tập đoàn Tam Giao. Đừng quên, chúng ta muốn chính thức tiếp quản tập đoàn này.”

Triệu Hùng gật đầu rồi bước đi.

Kết quả là Triệu Hùng vừa mới vào phòng, Tống Y Sa đã bước tới.

Tống Y Sa mỉm cười, thúc giục Triệu Hùng: “Em trai thối, cậu cứ thoải mái thay quần áo đi, tôi sẽ không nhìn đâu. Có mấy vấn đề này cần hỏi.”

“Chị còn không xấu hổ thì tôi xấu hổ gì chứ.”

Đàn ông thay quần áo trước mặt phụ nữ, cũng không mấy ngượng ngùng.

Sau khi Triệu Hùng c ởi đồ ngủ, liền thay vào một bộ đồ sạch sẽ. Khi anh để lộ ra phần thân trên mạnh mẽ, Tống Y Sa không khỏi đưa mắt nhìn, gần như hô hấp cũng ngừng lại một nhịp.

Triệu Hùng là kiểu đàn ông tri thức, không giống kiểu người cường tráng mạnh mẽ, khiến người khác có cảm giác an toàn được bảo vệ. Tuy nhiên, khi anh c ởi đồ ra, cơ thể của anh thực sự rất đẹp. Tống Y Sa có thể thấy khối cơ bắp trên người anh thậm chí còn không giống với những người luyện tập thể thao thông thường.

Từng búi cơ bắp đều không hiện ra quá rõ ràng, nhưng cho người khác một cảm giác thực sự rất cuốn hút, đánh thực tiếp vào thị giác người nhìn.

Có thể nói giống như một tác phẩm nghệ thuật kỳ diệu, vô cùng cuốn hút.

Triệu Hùng mặc xong áo sơ mi, Tống Y Sa vẫn không hề chớp mắt, nhìn chằm chằm vào anh.

“Chị Sa.” Triệu Hùng nhìn Tống Y Sa rồi nói.

Tống Y Sa “Ừm” một tiếng, nhanh chóng lấy lại tinh thần: “Có chuyện gì vậy, em trai thối?”

Triệu Hùng vội vàng bật cười nhìn Tống Y Sa rồi nói: “Hóa ra không phải chỉ đàn ông bọn tôi thích nhìn phụ nữ, ngược lại những người phụ nữ cũng thích nhìn đàn ông bọn tôi.”

“Còn không phải do chị gái của cậu đã góa bụa lâu như vậy rồi sao? Hay là, để chị gái của cậu nhìn thêm một lần nữa đi.”

Triệu Hùng cũng biết rằng Tống Y Sang đang đùa giỡn với mình, liền hỏi cô: “Chị Sa, nói chuyện công việc đi. Không phải chị có chuyện gì muốn nói với tôi sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc